(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ninh Hân đấm cú đó dùng khá nhiều lực. Ánh mắt cô hoang mang lo lắng, dường như cả trái tim cũng thắt lại nơi cổ họng. Cô quay người nửa chừng, nói nhanh:
“Để chị xem nào.”
Hà Đông Phàm ngước mắt nhìn thang cuốn, nhẹ nhàng đẩy tay cô, nhắc nhở mơ hồ:
“Đến rồi, chú ý dưới chân.”
Cậu cúi người, nhặt túi vải cho cô.
Xuống khỏi thang cuốn, hai người tự nhiên đi về phía bên cạnh.
Ninh Hân có vẻ sốt ruột, đi đến chỗ rộng rãi hơn một chút rồi dừng lại ngay.
Cô quay lại, thấy tay Hà Đông Phàm vẫn đặt trên môi chưa hạ xuống.
Cô càng lo lắng hơn, trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu:
“Bỏ tay xuống, để chị xem nào.”
Hà Đông Phàm nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô, đôi mắt dịu dàng như nước, cậu từ từ hạ tay xuống, đồng thời cúi người nhẹ, hạ đầu xuống.
Bên trái môi dưới của cậu có một vết máu đỏ.
Ninh Hân nhìn rõ vết thương, giọng trách móc:
“Tự nhiên lại tới gần mà không gọi chị làm gì? Đau lắm không?”
Dù khuôn mặt cô nghiêm lại, nhưng nỗi lo, sự sốt sắng, và cả cảm giác tội lỗi gần như tràn ra khỏi ánh mắt.
Hà Đông Phàm đã u uất hơn nửa tháng nay, cảm thấy mọi thứ đều không suôn sẻ. Giờ đây, mọi thứ bỗng trở nên nhẹ nhàng, thông suốt.
Cậu mấp máy môi, giọng điệu nhẹ nhõm không để tâm:
“Không sao đâu, chỉ là cấn răng một chút thôi.”
Ninh Hân nhìn vết máu trên môi cậu từ từ tan ra, thấm vào màu môi. Không kìm được, cô đưa tay nâng cằm cậu, nghiêng sang bên một chút để nhìn rõ hơn dưới ánh sáng.
Môi cậu không quá đậm màu. Nhìn kỹ, có thể thấy trên môi có một vết rách ngang hình bán nguyệt.
Hà Đông Phàm cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ đầu ngón tay cô, thứ nhiệt độ đó như lan tỏa, chạy dọc tới tai và vào tận tim.
Cậu cảm thấy vành tai hơi nóng lên, trong lòng cũng xốn xang tê dại.
Ninh Hân khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt vẫn dừng ở môi cậu.
Cô buông tay, ngước mắt nhìn cậu, giọng nhẹ nhàng:
“Bị rách rồi, phải bôi thuốc.”
Ninh Hân nói rất nghiêm túc, nhưng khi ngước mắt lên, cô bắt gặp đôi mắt cậu tràn đầy hình bóng cô, đen láy và sáng rực, như một hố đen ma lực hút cô vào.
Tóc cậu vốn ngắn, giờ đây vành tai đỏ ửng lộ rõ đến kỳ lạ.
Ninh Hân chợt nhận ra khoảng cách an toàn giữa hai người lại bị phá vỡ.
Cô lùi lại nửa bước để kéo giãn khoảng cách.
Hà Đông Phàm đứng thẳng người, môi vẫn đau và tê nên khi nói không mở miệng rõ ràng:
“Em không biết bôi thuốc gì.”
Có lẽ vì vết thương đang rỉ máu, giọng nói cậu nghe có chút ủy khuất lại pha lẫn nét đáng thương.
Nhưng lại rất ngang nhiên.
Ninh Hân: “…”
Cô là người có trách nhiệm, huống hồ cô là người gây ra chuyện này.
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, Ninh Hân đến hiệu thuốc bên đường mua thuốc.
Hà Đông Phàm ngồi chờ trên băng ghế dài ở lề đường.
Điện thoại cậu đổ chuông, là Giang Tâm gọi hỏi cậu đi đâu.
Hà Đông Phàm chỉ nói không về nữa, nhờ cậu ta giải quyết luôn phần mì xào của mình.
Giang Tâm đương nhiên không vui, càm ràm không ngừng trong điện thoại, bảo cậu nhanh chóng quay lại.
Hà Đông Phàm chậm rãi lắng nghe, liếc mắt thấy Ninh Hân từ hiệu thuốc đi ra, liền nhanh chóng cúp máy, thể hiện trọn vẹn tinh thần “trọng sắc khinh bạn”.
Ninh Hân đến gần ngồi xuống bên cạnh Hà Đông Phàm.
Cô đặt túi thuốc lên đùi, mở ra, lấy thuốc nước, tháo hộp, đưa cho Hà Đông Phàm rồi rút một que bông ngoáy tai nhúng vào thuốc nước. Cô nghiêng người đối diện với Hà Đông Phàm.
Cô nhìn cậu, môi khẽ mấp máy. Câu “Em lại gần một chút” bỗng dưng nói không nên lời.
Từ khi biết tâm tư của cậu, cô cố ý chỉnh sửa lời nói và hành động giữa hai người, càng như vậy, cô càng thấy không thoải mái.
Hà Đông Phàm không cho cô cơ hội lên tiếng, một tay đặt lên lưng ghế, cúi người, đưa mặt tới gần cô.
Thân hình vạm vỡ của cậu nghiêng về phía Ninh Hân, khiến cô bối rối muốn ngả lưng ra sau nhưng toàn bộ cơ thể cô lại cứng đờ không thể cử động.
Khoảng cách bất ngờ bị rút ngắn.
Không khí như chợt ngừng lại.
Cơn gió lạnh đêm khuya nhẹ nhàng thổi qua, những chiếc lá trên đầu xào xạc.
Nhịp tim của Ninh Hân không kiểm soát được mà tăng nhanh, cô khẽ cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt gần như không thể nhận ra. Cô nhìn quanh một lúc rồi lại lấy thêm chút thuốc sau đó ngước mắt lên cẩn thận bôi thuốc cho Hà Đông Phàm.
Cô dùng thuốc thấm lên vết máu trên môi cậu, làm lại vài lần cho đến khi thuốc phủ kín vết thương của cậu.
Cô lại mở miếng dán nhỏ cho vết loét trong miệng, nhẹ nhàng dán vào.
Cô dùng đầu ngón tay áp lên môi cậu, một lực rất nhẹ và dịu dàng.
Ninh Hân nhẹ giọng dặn dò:
“Ngày mai ăn xong bữa cũng dán thêm một miếng, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn.”
Hà Đông Phàm cảm nhận được sự lạnh lẽo ở khóe miệng, cậu ậm ừ một tiếng, giọng khàn khàn:
“Ừ.”
Ninh Hân bỗng nhớ ra là mình chưa xin lỗi, cô nhìn cậu với vẻ áy náy:
“Xin lỗi, chị tưởng em là kẻ trộm điện thoại nên mới đánh em.”
“Không sao đâu.” Hà Đông Phàm đáp lại, “Là em tự làm mình bị như vậy.”
Ninh Hân không nói thêm gì, cúi đầu thu dọn những thứ đã dùng.
Cô cảm nhận được một sự thật rằng, Hà Đông Phàm luôn chú ý đến cô, như lúc này.
Ánh mắt cậu không có chút xâm lược nào.
Nó giống như suối nước trong núi, nhẹ nhàng và tĩnh lặng.
Cảm giác dịu dàng này, có một sự trái ngược với vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu. Chính vì sự đối lập này, Ninh Hân cảm thấy cậu đối xử với mình rất đặc biệt.
Ninh Hân nhanh chóng buộc chặt túi thuốc, đưa cho Hà Đông Phàm:
“Em cầm đi.”
Cậu vừa nhận lấy, cô liền đứng dậy đi ra ngoài bỏ rác vào thùng những giấy khăn và tăm bông đã sử dụng.
Cô quay lại, không di chuyển, cô đứng nhìn cậu một lúc, nghĩ xem làm sao nói “tạm biệt” cho tự nhiên hơn.
Cậu ngồi ở đó, tựa lưng vào ghế, vai rộng mở, hai chân hơi dang ra, ngón tay vân vê túi thuốc và túi vải của cô, tư thế rất thoải mái.
Dưới ánh đèn đường màu cam ấm áp, bóng cây dập dờn trên khuôn mặt cậu.
Trong đêm vắng lạnh như vậy, cậu như mang đến một nguồn nhiệt mạnh mẽ từ trong người.
Cậu đứng dậy chắn mất tầm nhìn của Ninh Hân vào cuối con phố.
Cậu nói rõ ràng hơn so với lúc trước:
“Chị Hân, em đói rồi.”
Vẫn giọng điệu mạnh mẽ như trước.
Vẫn có chút ủy khuất, đáng thương.
Ninh Hân: “…”
Trong một quán ăn vắng vẻ, Hà Đông Phàm gọi ba suất mì trứng vàng kim và một chén dầu trà.
Ninh Hân đã ăn tối rồi, chỉ gọi cho mình một phần “chè đường đỏ”.
Món chè đường đỏ của Ninh Hân được chuẩn bị xong, nóng hổi, cô múc một thìa nước đường đỏ, nhẹ nhàng thổi rồi uống, cảm nhận ngay sự ấm áp tràn vào cơ thể.
Hà Đông Phàm chủ động mở lời:
“Gần đây chị rất bận đúng không?”
“…Đúng.” Cô xiết chặt chiếc thìa, cúi đầu không nói gì.
“Vậy cũng phải ăn uống đầy đủ, dù sao cũng mới phẫu thuật xong mà.”
Ninh Hân dùng giọng khẽ:
“Chị có ăn đầy đủ mà.”
Hà Đông Phàm nhìn xuống tay cô, ánh mắt dừng lại ở bàn tay phải của cô, lúc này cô đã có thể cầm thìa một cách khá linh hoạt.
Cậu hỏi:
“Cánh tay phục hồi thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Cậu chuyển giọng, cười nói với cô một tin vui, “Chị Hân, để em kể cho chị nghe một chuyện.”
Ninh Hân ngước mắt lên, hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Hôm Trung Thu này em về Bắc Đô gặp cậu tôi, ông ấy không phản đối em đi con đường của mình nữa.”
Ninh Hân hơi ngạc nhiên, rồi hiểu ra, vui mừng thay cho cậu:
“Vậy… thật là tốt.”
Lúc này, chén mì và dầu trà của Hà Đông Phàm được mang lên.
Cậu thật sự đói.
Ninh Hân luôn cảm thấy, mỗi lần Hà Đông Phàm ăn đều có một cảm giác rất hấp dẫn, khiến người khác cảm thấy thèm ăn. Cậu thật sự là một bạn ăn rất tốt.
Ăn được một nửa, trời lại không ủng hộ, lại bắt đầu mưa.
Ninh Hân ngồi đối diện với con phố.
Trong màn đêm, dưới ánh đèn, những hạt mưa nhỏ bay bay.
Ninh Hân nói:
“Lại mưa rồi.”
Hà Đông Phàm quay đầu nhìn ra ngoài:
“Sao lại mưa nữa rồi?”
Ăn xong, mưa vẫn không ngừng.
Thực ra mưa không lớn, chỉ như những hạt đường rơi trên đầu người.
Hà Đông Phàm cảm thấy chẳng sao, cậu có thể chạy về được.
Nhưng hình như Ninh Hân mấy hôm nay không thể để dính mưa. (Cho ai chưa hiểu, hồi nãy Ninh Hân có mua băng vệ sinh)
Nghĩ đến đây, Hà Đông Phàm hơi ngượng ngùng, tai đỏ lên, cậu đứng dậy:
“Em đi mua dù cho chị nhé.”
Ninh Hân từ chối:
“Không cần đâu, mưa cũng không lớn.”
Hà Đông Phàm không nghe cô, kiên quyết nói:
“Chị ngồi đây đợi nhé.”
Ninh Hân thanh toán tiền ăn, ngồi thêm hai phút rồi Hà Đông Phàm mới quay lại.
Cậu cầm theo một chiếc dù gấp với họa tiết caro đỏ, đi vào quán ăn và đặt lên bàn:
“Mưa nhỏ thế này, lại có gió, mưa bay lất phất, dù cũng không che được.”
Cậu vỗ vỗ nước trên vai, cúi mắt nhìn Ninh Hân:
“Chị ngồi đây thêm một lúc nữa, em ra ngoài gọi taxi cho chị, chị nhận điện thoại của em rồi ra ngoài.”
Nói xong, cậu lại chuẩn bị đi.
“Ha Đông Phàm!” Ninh Hân kịp gọi cậu lại, đứng dậy, tỏ vẻ không sao:
“Mưa cũng không lớn, chị ở không xa, không sao đâu.”
Hà Đông Phàm đáp lại:
“Không xa nhưng cũng phải đi mười phút.”
“Nhưng bây giờ không dễ gọi taxi đâu.” Đối với thời tiết như vậy, Ninh Hân có kinh nghiệm, lắc đầu nhẹ:
“Thời tiết thế này khó gọi taxi lắm.”
Cô nhìn ra ngoài thấy mưa không lớn liền lấy túi vải của mình lên nói lời tạm biệt với cậu:
“Chị đi bộ về là được, em cũng nhanh về ký túc xá đi.”
Hà Đông Phàm không nói gì, ngừng lại hai giây rồi hỏi:
“Chị ghét em sao?”
Câu hỏi này thật sự không có lý do gì.
Ninh Hân hơi ngẩn người, cô cố gắng nghĩ nhưng không thể tìm ra lý do gì, chỉ đành thành thật lắc đầu dưới ánh mắt của cậu.
Hà Đông Phàm thấy vậy, tay nắm chặt áo hoodie của mình, kéo lên, cùng lúc kéo cả áo thun đen bên trong, để lộ phần bụng và eo săn chắc.
Cậu có làn da khỏe mạnh, lúc này, vì động tác cởi áo mà phần eo và bụng co lại, các đường cơ càng rõ ràng hơn.
Hà Đông Phàm cởi áo hoodie, một tay kéo áo thun rồi đưa cho Ninh Hân:
“Chị mặc đi.”
“…”
Cậu nói tiếp:
“Có mũ đấy, đừng để ướt tóc.”
“…”
“Chị không phải nói là không ghét em sao?” Cậu lộ ra một chút răng khểnh, lại đưa áo về phía cô, nhấn mạnh:
“Em đã giặt rồi, chỉ mới mặc một chút thôi.”
“…”
Cậu nhìn thấy cô không động đậy cũng không nói gì, khẽ cúi đầu:
“Chị ngẩn người à?”
Ngẩn người sao?
Ninh Hân bị một câu nói bất ngờ làm cho tỉnh ra, cô vô thức giơ tay ra nhận áo, nhưng ngay sau đó cô lấy lại lý trí, cảm thấy không ổn, rụt tay lại:
“Đây… thế này không hay đâu.”
“Không hay chỗ nào?” Hà Đông Phàm chỉnh lại áo của mình, tìm cổ áo, rồi đưa tay định khoác lên đầu Ninh Hân, giống như cậu đang mặc áo cho Lâm An Dụ ngày còn bé.
Ninh Hân chỉ kịp nhìn thấy một khoảnh khắc áo phủ lên mắt cô rồi ngay lập tức, áo đã tròng trên cổ cô.
Điều này khiến Ninh Hân nhớ đến trò chơi ném vòng vào dịp lễ tết trong công viên, cô như một món đồ chơi đứng yên ở đó, bất ngờ bị tròng vào.
Hà Đông Phàm giật túi vải từ tay Ninh Hân và đặt lên bàn cạnh đó, rồi nắm lấy tay trái của cô, xỏ tay vào tay áo:
“Chẳng lẽ bị dính mưa, bệnh ra thì hay hơn à?”
“…” Ninh Hân lùi lại một bước, “Chị tự mặc được.”
Áo của Hà Đông Phàm rất rộng, cậu mặc cũng rộng thùng thình. Lúc này, tay áo che khuất các ngón tay của Ninh Hân, và tà áo dài tới giữa đùi cô.
Cảm giác mang theo nhiệt độ chưa tan, tạo ra một sự mập mờ khó nói, như là vừa chạm vào trái tim.
Ninh Hân không biết tại sao lại đến tình huống này, cô chỉ lùi thêm một bước, cúi đầu xắn tay áo lên.
Hà Đông Phàm cầm túi vải lên, “Em tiễn chị đến đầu đường.”
Ninh Hân kiên quyết nói:
“Em về đi!”
Hà Đông Phàm không tranh cãi, đưa túi vải cho Ninh Hân:
“Cuộc thi bóng rổ cuối tuần sau, chị nhớ đến nhé.”
Ninh Hân nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhận lấy túi vải.
Hà Đông Phàm lại mở dù ra đưa cho cô:
“Đừng quên đấy.”
Ninh Hân nhận dù, “Biết rồi.”
Cuối cùng cũng không nói “Có thời gian thì…”
Hà Đông Phàm cười một chút:
“Hay là em vẫn tiễn chị?”
Ninh Hân ngước mắt lên, ánh mắt có chút sắc bén nhìn cậu.
Hà Đông Phàm chỉ đang trêu cô, liên tục nói “Không tiễn, không tiễn, không tiễn đâu.”
Ninh Hân lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhắc nhở:
“Em chạy nhanh lên, về tắm nước nóng đi kẻo cảm lạnh.”
“Ừ.”
Ninh Hân để cán dù trên vai, hơi quay đầu lại:
“Chị đi đường này, đi trước nhé.”
“Được.”
Ninh Hân vừa quay người.
Hà Đông Phàm gọi:
“Chị Hân.”
Ninh Hân quay lại.
Hà Đông Phàm đi đến gần Ninh Hân, giơ tay kéo mũ áo hoodie lên trùm lên đầu cô rồi một tay nắm dây kéo mũ, kéo nhẹ, buộc một nút thắt nhỏ.
Ninh Hân: “…”
Hà Đông Phàm cảm thấy hài lòng, chỉ còn mắt và mũi lộ ra ngoài, phần còn lại đã được che kín.
Cậu nói:
“Đi thôi.”
Ninh Hân không thích những ngày mưa, có lẽ vì bước ngoặt trong cuộc đời cô xảy ra vào đêm mưa hôm ấy, khi ba cô gặp nạn.
Hôm nay mưa rất nhỏ.
Con đường chỉ ướt nhẹ, không có vũng nước chưa được chiếu sáng.
Mưa rơi trên dù không có lực, cũng không phát ra tiếng động.
Dù là cơn mưa yếu ớt như vậy, cô lại cảm nhận được sự che chở hết sức chu đáo.
Cái gì đó lan tỏa trong lòng, và cái gì đó được hé mở trong tận sâu trong lòng, Ninh Hân cảm nhận rõ ràng từng chút một.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");