(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng hôm sau Dương Hiểu Trinh lái xe đến dưới nhà Ninh Hân chuẩn bị đưa cô đi tái khám.
Cô gõ tay “cóc cóc cóc” lên vô lăng, chờ một lúc, thấy Ninh Hân từ từ bước ra.
Dương Hiểu Trinh vội xuống xe, nhanh chân bước tới kéo tay Ninh Hân đi nhanh: “Đi đi đi, tái khám xong rồi tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Ninh Hân chân còn chưa lành hẳn, bị kéo mạnh khiến chân phải cà trên đất: “Chân tớ, chân tớ!”
Lúc này Dương Hiểu Trinh mới nhận ra, liền đi chậm lại, ngại ngùng: “Cậu xem tớ kìa, kích động quá! Kích động quá!”
Ninh Hân cười: “Cậu kích động cái gì thế?”
“Đợi tái khám xong, chúng ta từ từ nói!” Dương Hiểu Trinh nháy mắt, vẻ mặt đầy bí ẩn.
Dương Hiểu Trinh rất thích úp mở, ba phần chuyện lạ cũng bị cô ấy làm cho thành mười phần, Ninh Hân quen rồi nên cũng không tò mò lắm.
Dương Hiểu Trinh nhét Ninh Hân vào ghế phụ, giúp cô cài dây an toàn, sau đó chạy vòng qua đầu xe lên ghế lái, đạp ga lao thẳng đến bệnh viện.
Trên đường, lúc dừng đèn đỏ, Dương Hiểu Trinh không ngừng gõ tay lên vô lăng, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở lời: “Hân Hân, tớ hỏi cậu một chuyện.”
Ninh Hân nghiêng đầu, điềm nhiên nhìn cô: “Ừ.”
“Cậu thực sự quên bạn trai cũ rồi chứ?”
Ninh Hân hơi sững lại rồi gật đầu: “Ừ.”
“Vậy cậu đã nghĩ đến chuyện bắt đầu một mối quan hệ mới chưa?”
Ninh Hân bật cười trước câu hỏi bất ngờ này, phản bác: “Đây là thứ tớ muốn là có thể có sao?”
Dương Hiểu Trinh nhìn Ninh Hân, giọng phấn khích cao vút: “Vậy rốt cuộc cậu có muốn hay không?”
“… Chưa từng nghĩ tới.” Ninh Hân nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy cậu định cô độc đến già à?” Dương Hiểu Trinh siết tay thành nắm đấm, muốn đập vào vô lăng nhưng lại kìm chế, giọng điệu bi thương tiếc nuối: “Cậu đừng nghĩ như thế chứ!”
“Không phải.” Ninh Hân nhẹ nhàng phủ nhận, hất cằm chỉ tín hiệu đèn đã chuyển xanh.
Xe chầm chậm lăn bánh.
Ninh Hân nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường, vì là ngày làm việc nên mọi thứ trông có vẻ bận rộn.
Cô nhẹ giọng: “Ý tớ là, tớ chưa nghĩ đến chuyện tình cảm.”
Cô và Thịnh Dực, hơn hai tháng trước mới thực sự kết thúc.
Cái nút thắt trong lòng cô giờ mới được tháo gỡ.
Từ bây giờ trở đi cô sẽ sống tốt hơn.
Muốn ăn gì sẽ đi ăn, muốn xem phim hay sẽ đi xem, mỗi năm cũng sẽ tự sắp xếp một chuyến du lịch để ngắm nhìn thế giới…
Đó là những gì cô nghĩ.
Nhưng về mặt tình cảm cô thực sự chưa nghĩ đến.
Điều đó với cô vẫn còn quá xa vời.
Dương Hiểu Trinh tiếp lời: “Vậy bây giờ cậu nghĩ đi!”
“Hả?” Ninh Hân hơi bối rối, không hiểu sao Dương Hiểu Trinh lại cố chấp như vậy. Cô trả lời một cách mơ hồ: “Thuận theo tự nhiên thôi.”
Dương Hiểu Trinh suy nghĩ vài giây: “Vậy tớ hỏi cậu, nếu bây giờ có một người đàn ông rất tuyệt vời xuất hiện trước mặt cậu, cậu có nhận lời không?”
Đây là câu hỏi gì vậy?
Phải trả lời thế nào đây?
Tình cảm đâu phải là chọn bắp cải, thấy khá ổn là có thể mua ngay.
Thích hay không, có đồng ý hay không, tất cả đều xuất phát từ cảm xúc và rung động.
Là cảm giác tại thời điểm đó, sao có thể dự đoán trước?
Ninh Hân nhìn Dương Hiểu Trinh một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra: “Cho nên hôm nay cậu kích động là muốn giới thiệu đối tượng cho tớ?”
“…”
Ninh Hân lắc đầu bất lực: “Cậu tha cho tớ, ngàn vạn lần đừng!”
Dương Hiểu Trinh liếc nhìn Ninh Hân với ánh mắt đầy khinh bỉ: “Thôi đi! Đợi chút nữa nói sau!”
Sau khi tái khám, bác sĩ cho biết tình trạng của Ninh Hân hồi phục rất tốt, chỉ cần chờ đến tháng 11 tháo đinh thép là được.
Dương Hiểu Trinh lại vội vàng đưa Ninh Hân về nhà.
Thấy sắp đến cổng khu chung cư, Ninh Hân đề nghị: “Để tớ mời cậu ăn trưa nhé. Hà Đông Phàm phát hiện dưới nhà tớ có một quán ăn rất ngon, món cá hấp tía tô ở đó cậu chắc sẽ thích.”
“Hà Đông Phàm á?” Dương Hiểu Trinh mở to mắt phấn khích, nhưng ngay sau đó lại sa sầm mặt từ chối: “Không ăn không ăn! Một lát nữa tớ phải đến cửa hàng ở phía đông thành phố để xử lý công việc!” Ninh Hân quan sát hết thảy biểu cảm của Dương Hiểu Trinh, cô thấy hôm nay cô ấy đang biểu diễn di sản văn hóa phi vật thể – biến mặt Tứ Xuyên.
Dương Hiểu Trinh nhẹ nhàng đạp phanh, rất chu đáo hỏi: “Có cần mua cho cậu phần cơm mang lên không?”
“Không cần đâu, Hà Đông Phàm đã nấu canh rồi, còn chưa uống xong, tớ nấu thêm chút cơm là được.”
Nghe vậy, Dương Hiểu Trinh tỏ vẻ kỳ lạ cười khúc khích hai tiếng rồi trực tiếp lái xe xuống bãi đỗ xe của khu chung cư tìm một chỗ trống để đậu. Sau khi xuống xe cô ấy ôm một chiếc laptop từ ghế sau đi về phía thang máy. Cô ấy gọi: “Tớ đi bấm thang máy trước nhé, cậu từ từ.” Tiếng bước chân của cô vang vọng trong bãi đỗ xe ngầm, tỏ ra vô cùng vội vàng. Nhưng dù có gấp đến mấy cô ấy vẫn phải đợi nhân vật chính Ninh Hân.
Về đến nhà Ninh Hân vẫn giữ tư thế chủ nhà: “Cậu ngồi đã, để tớ rót nước cho.”
“Rót nước gì chứ!” Dương Hiểu Trinh kéo Ninh Hân ngồi xuống ghế sofa, “Chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính!”
Sau một buổi sáng như vậy Ninh Hân cũng có chút tò mò, muốn xem hôm nay Dương Hiểu Trinh có thể biến ra được đóa hoa nào không.
Dương Hiểu Trinh đặt laptop lên bàn trà, mở máy, cho đĩa CD vào từ bên cạnh. Dưới thao tác của cô ấy, màn hình máy tính hiển thị những bức ảnh trong ngày cưới của cô. Ninh Hân mỉm cười, cứ tưởng chuyện gì, hóa ra là ngắm ảnh đẹp. Tuy nhiên nhìn thái độ bất thường của cô ấy hôm nay, cũng có thể là… ảnh xấu?
Với tư cách phù dâu tham gia không ít đám cưới, Ninh Hân cũng khá hứng thú với việc chụp ảnh, cô hơi cúi người về phía trước một chút. Nhưng Dương Hiểu Trinh không để cô xem kỹ những bức ảnh đó, trực tiếp lướt đến phần sau, rất có mục đích mở một bức ảnh: “Cậu xem cái này này!”
Đó là bức ảnh chụp chung tại khu vực đón khách trong ngày cưới. Ninh Hân nhìn qua một lượt, không thấy có gì đặc biệt: “Xem gì?”
Dương Hiểu Trinh chỉ vào Hà Đông Phàm ở phía bên trái cùng: “Cậu nhìn đây này.”
Trên bãi cỏ xanh, dưới cổng hoa màu tím, Hà Đông Phàm đứng ở vị trí ngoài cùng bên trái, chiều cao hơn những người chụp ảnh chung nửa cái đầu. Cậu hơi nghiêng người, đường cằm sắc nét rõ ràng, hơi lộ răng khểnh. Anh tuấn mà rạng rỡ.
Ninh Hân nhìn kỹ, biểu cảm của cậu cũng không có gì khác thường. Thật sự không có gì đặc biệt.
Dương Hiểu Trinh thấy vẻ mặt ngờ vực của Ninh Hân, có chút tiếc nuối: “Cậu xem ánh mắt của cậu ấy kìa, không nhìn vào ống kính, đang nhìn ai vậy?”
Được gợi ý, Ninh Hân nhìn theo hướng đó, ánh mắt cậu ấy đang nhìn… cô – người đứng bên cạnh cô dâu.
Ninh Hân trống rỗng nhìn vài giây.
Dương Hiểu Trinh mắt sáng lên, vội nói: “Có phải là ánh mắt đắm đuối không?”
Ninh Hân hoàn hồn, giọng bất lực: “Đừng nói bậy, đắm đuối gì chứ? Có thể cậu ấy chỉ tình cờ liếc nhìn, vừa hay bị chụp được…”
“Tớ biết ngay cậu sẽ nói vậy mà!” Dương Hiểu Trinh tiếp tục đưa ra bằng chứng, mở ra một vài bức ảnh hiếm hoi, “Tổng cộng có bốn bức ảnh có cậu ấy, lần nào cậu ấy cũng nhìn cậu, đều là cậu cả!”
Bốn bức ảnh, không phải cùng một khung cảnh, thậm chí có một bức, cậu ấy vô tình lọt vào ống kính.
Dương Hiểu Trinh: “Cậu đừng nói, lần nào cũng tình cờ liếc nhìn về phía cậu nhé!”
Ninh Hân liếc nhìn Dương Hiểu Trinh, ánh mắt có chút mơ hồ rối loạn.
Dương Hiểu Trinh nhanh chóng gõ phím, liên tục chuyển đổi bốn bức ảnh này, thực ra Ninh Hân cũng không nhìn quá kỹ nhưng cô không lên tiếng bảo Dương Hiểu Trinh dừng lại.
Dương Hiểu Trinh trình bày sự thật: “Thay vì nói đó là sự trùng hợp, tớ nghĩ đó là vì cậu ấy luôn luôn nhìn cậu.”
Dương Hiểu Trinh biết trong lòng Ninh Hân vẫn không muốn chấp nhận sự thật này, dù sao thì nó cũng rất phi lý!
Cô ấy thao tác máy tính thoát khỏi album ảnh, mở một thư mục khác chứa video quay lại đám cưới.
Cô ấy chính xác điều chỉnh video đến một vị trí nhất định. Màn hình máy tính phát đoạn cô dâu chú rể chúc rượu vào buổi trưa hôm đó.
Trong video, Ninh Hân đi cùng Dương Hiểu Trinh đến bàn của Hà Đông Phàm để mời rượu.
So với ảnh tĩnh, video động cho thấy rõ hơn động tác, biểu cảm và cả ánh mắt của mọi người. Khi Hà Đông Phàm xuất hiện trong khung hình, cậu ngồi bên bàn tròn, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hân.
Chỉ trong một giây, tim Ninh Hân không kiểm soát được mà khựng lại, như thể có điều gì đó đang được chứng thực. Tiếng ồn ào trong video bị cô tự động lọc ra, bên tai cô văng vẳng lời Dương Hiểu Trinh vừa nói – Thay vì nói đó là sự trùng hợp, tớ nghĩ đó là vì cậu ấy luôn luôn nhìn cậu.
Cảnh quay tiếp tục, Hà Đông Phàm đứng lên cùng khách mời, nâng ly chúc mừng cô dâu chú rể. Khi làm những điều này, ánh mắt cậu không rời khỏi khuôn mặt Ninh Hân một giây, ngay cả khi ngửa đầu uống rượu cũng vậy.
Ánh mắt đó, như sợ lạc lối, lấy cô làm phương hướng, theo sát, đuổi theo chặt chẽ. Thần thái đó, ở góc khuất lặng lẽ, là sự dịu dàng và khát khao lấp lánh, nóng bỏng như có thể làm tan chảy cả thế giới.
Khoảnh khắc ly rượu cao rời khỏi môi cậu, nụ cười nơi khóe miệng cậu không giấu được.
Khi Ninh Hân theo Dương Hiểu Trinh đến bàn tiếp theo, cậu nghiêng người đưa cho cô một viên chocolate. Ninh Hân tiện tay cầm lấy, đi theo Dương Hiểu Trinh đến bàn khác. Đến đây, Dương Hiểu Trinh ấn nút “tạm dừng”.
Dương Hiểu Trinh nói với giọng phấn khích hơn trước: “Cậu xem, trong mọi khung hình cậu ấy xuất hiện, ánh mắt chưa từng rời khỏi cậu! Hân Hân à!”
Hôm đó quá bận rộn, nếu không xem lại video, Ninh Hân thậm chí còn quên mất việc Hà Đông Phàm đã đưa cho mình viên chocolate. Càng không nhận ra ánh mắt cậu luôn hướng về ai.
Dương Hiểu Trinh ôm chầm lấy Ninh Hân, giọng vui mừng: “Hân Hân, cậu ấy thích cậu!”
Cậu ấy… thích mình sao? Thích… mình. Làm sao có thể chứ? Không thể nào.
Ninh Hân theo phản xạ phủ nhận, cô vùng ra khỏi vòng tay Dương Hiểu Trinh: “Không thể nào!”
“Sự thật hùng hồn hơn lời biện bạch!”
Ninh Hân suy nghĩ vài giây, lắc đầu: “Chắc chắn có hiểu lầm gì đó.”
“Cậu đừng tự lừa dối mình!”
“Không phải, làm sao cậu ấy có thể thích tớ chứ?”
“Sao lại không thể? Cậu xinh đẹp thế, tính cách cũng tốt, tại sao lại không thể thích cậu?”
“Tớ quen cậu ấy… quen…”
Dương Hiểu Trinh không khách sáo ngắt lời: “Chính là cậu cứ nói cậu quen cậu ấy từ khi cậu ấy còn rất nhỏ, lại nói cậu ấy coi cậu như chị gái, nên có lúc tớ thấy cậu ấy đối xử với cậu quá tốt nhưng cũng không dám nghĩ theo hướng đó!”
“…”
“Cậu có nghĩ không, cũng chính vì thế nên cậu cũng chưa từng nghĩ theo hướng đó?”
Môi Ninh Hân khẽ động đậy, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Dương Hiểu Trinh đột ngột đứng dậy, nhìn xuống Ninh Hân từ trên cao: “Cậu hãy thoát khỏi tư duy giới hạn về quan hệ chị em, khách quan nghĩ về cách cậu ấy đối xử với cậu, sự quan tâm và thái độ của cậu ấy, cậu không thấy nó giống tình cảm nam nữ hơn sao?”
Ninh Hân khẽ thu vai, ngẩng đầu nhìn Dương Hiểu Trinh.
Dương Hiểu Trinh mạnh mẽ nhấn mạnh: “Mắt cậu ấy dính chặt vào cậu rồi! Tuyệt đối không thể chỉ xem cậu như chị gái được!”
Ninh Hân tránh ánh mắt Dương Hiểu Trinh, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức nhìn thẳng vào cô ấy: “Tớ đã kể với cậu là tớ gặp Thịnh Dực rồi mà? Chính Hà Đông Phàm đưa tớ đi đấy, nếu cậu ấy thích tớ sao có thể đưa tớ đi tìm Thịnh Dực để tái hợp chứ?”
Câu nói vừa dứt, Dương Hiểu Trinh im bặt. Đúng không? Hoàn toàn không thể nào!
Ninh Hân cảm thấy mình đã chứng minh thành công, nhưng tâm trạng vẫn không yên ổn, cũng không muốn băn khoăn nhiều nữa.
Cô vừa định đứng dậy khỏi ghế sofa thì bị Dương Hiểu Trinh nắm vai ấn xuống.
Đôi mắt Dương Hiểu Trinh tròn xoe: “Hân Hân.”
“…Ừm?”
“Hà Đông Phàm không phải là thích cậu.” Dương Hiểu Trinh trầm giọng nói ra kết luận này, rồi chuyển giọng, cực kỳ phấn khích, “Cậu ấy yêu cậu!!!”
Dương Hiểu Trinh buông tay, ôm ngực: “Thích là muốn chiếm hữu cậu; yêu là mong cậu hạnh phúc! Trời ơi! Thằng nhóc Hà Đông Phàm này tình yêu thuần khiết quá! Tớ cảm động đến muốn khóc luôn!”
Dưới những phỏng đoán ầm ĩ của Dương Hiểu Trinh, điện thoại Ninh Hân reo lên.
Không hiểu sao cô thở phào nhẹ nhõm. Cô với lấy điện thoại: “Tớ nghe điện thoại đã.”
Nhưng khi cầm điện thoại lên, cô lại ngẩn người.
Dương Hiểu Trinh vươn cổ cúi xuống nhìn, quả nhiên là Hà Đông Phàm. Dương Hiểu Trinh nhướn mày: “Cậu nghe đi.”
Vẻ mặt cô ấy như đang nói: Cậu xem, cậu đang chột dạ rồi đấy!
Chột dạ cái gì chứ?! Ninh Hân khẽ ho một tiếng để thanh giọng rồi nghe máy.
Hà Đông Phàm có lẽ đang đi bộ, cậu hỏi: “Chị Hân, kết quả tái khám thế nào?”
Bên này, Dương Hiểu Trinh ngồi phịch xuống sofa, như muốn áp tai vào điện thoại của Ninh Hân.
Ninh Hân hơi xoay người sang một bên: “Bác sĩ nói hồi phục rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Cậu thở phào, “Tối nay chị muốn ăn gì?”
“Em đừng qua đây!” Ninh Hân đột ngột thốt ra câu này, đôi mày thanh tú nhíu lại, vô thức nắm chặt vạt áo, chống chế, “À… Hiểu Trinh hôm nay rảnh, cô ấy sẽ ở đây với chị, tối nay tụi chị đã hẹn ăn cơm cùng nhau rồi.”
“Được… thôi.” Giọng Hà Đông Phàm ngập ngừng, “Vậy sáng mai thì sao? Chị muốn ăn gì?”
Ninh Hân nắm vạt áo chặt hơn: “Không cần đâu, chị tự xuống mua, bác sĩ bảo chị bây giờ nên vận động nhiều hơn.”
“…Được! Vậy chị chú ý, đừng tăng lượng vận động quá nhiều một lúc. Em đi ăn trưa đây.”
Ninh Hân vội vàng cúp máy: “Tạm biệt!” Cô thậm chí không đợi Hà Đông Phàm nói “tạm biệt”.
Cô vừa cúp máy, Dương Hiểu Trinh đã lên tiếng: “Ai bảo tối nay tớ sẽ ăn cơm với cậu? Tớ nhớ là mình vừa nói còn có việc mà? Sao thế? Chột dạ rồi, lấy tớ làm lá chắn à?”
Ninh Hân nắm điện thoại không nói gì.
Dương Hiểu Trinh nhìn Ninh Hân một lúc, giọng dịu đi: “Hân Hân, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?”
Cô nghĩ gì ư? Cô chưa từng nghĩ đến.
Giống như một quả mìn đột nhiên phát nổ, ù tai chóng mặt, làm sao có thể bình tĩnh để sắp xếp suy nghĩ được?
Bây giờ cô cần phải suy nghĩ kỹ, cần bình tĩnh lại.
Cô muốn đuổi Dương Hiểu Trinh đi: “Cậu không phải còn việc sao? Cậu đi làm việc trước đi, chuyện này một lúc không thể nghĩ ra được đâu.”
Dương Hiểu Trinh nhìn ra ý đồ của cô, không buông tha: “Vậy cậu nói cho tớ biết, về chuyện Hà Đông Phàm thích cậu, bây giờ cậu nghĩ thế nào?”
Ninh Hân thở gấp mấy hơi ngắn, đuôi mắt xuôi xuống, giọng nói chậm rãi, rất thật thà: “Tớ cảm thấy… giống như phạm tội vậy.”Ranh giới
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");