Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 55: Hà Đông Phàm thích Ninh Hân




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những ngày Ninh Hân ở nhà dưỡng bệnh Hà Đông Phàm đều đặn mỗi sáng trước khi đi làm mang bữa sáng đến cho cô.

Cậu không nói trước hôm nay sẽ ăn gì, nhưng cả tuần không hề trùng món.

Cô ở đây lâu như vậy mà vẫn không biết cậu đi đâu mua được những món đó.

Bữa trưa của cô do cậu nhờ một nữ chủ quán ăn ở dưới lầu mang lên, còn bữa tối thì cậu tự mua về ăn cùng cô.

Trước khi rời đi, cậu tiện tay mang theo rác sinh hoạt trong ngày.

Điều này khiến Ninh Hân cảm thấy bản thân không chỉ là người bất tiện tay chân mà gần như trở thành người liệt giường.

Nhưng cô không thể phủ nhận rằng được chăm sóc tỉ mỉ như vậy khiến lòng cô ấm áp.

Như một góc tối tăm lâu ngày bất ngờ được một tia nắng chiếu rọi vào.

Ban đầu cô không quen, thậm chí có chút bối rối và không thoải mái. Nhưng dần dần cô cũng bắt đầu sẵn lòng đón nhận sự ấm áp đó.

Tuy nhiên hiện tại cô không vui lắm vì hôm nay Hà Đông Phàm vừa ăn vừa đọc sách. Cô đã gần ăn xong mà cậu mới ăn được một phần ba.

Giọng cô nghiêm nghị: “Hà Đông Phàm, ăn thì ăn cho đàng hoàng. Có gấp mấy thì ăn xong hãy đọc sách.”

Bị cô dạy dỗ, Hà Đông Phàm ngước mắt lên, thấy vẻ không hài lòng trong ánh mắt cô, ngoan ngoãn gấp sách lại: “Chị Hân.”

“Ừ?”

“Cuối tuần em không đi làm.”

Ninh Hân ngừng lại một chút, nghĩ rằng cậu đang bóng gió nhắc mình, liền hiểu ra: “Cuối tuần em không cần mang cơm cho chị, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

“Ý em là, hay cho em mượn bếp của chị?”

“Em định nấu ăn?” Ninh Hân phản ứng, cười cậu, “Em biết nấu không đấy?”

Hà Đông Phàm hất cằm về phía bên cạnh: “Không phải em đang nghiên cứu đây sao?”

Ninh Hân rướn cổ nhìn qua.

——《Mỗi Ngày Một Món Ăn》

Hóa ra cậu đang đọc sách dạy nấu ăn, cũng không biết cậu kiếm đâu ra quyển sách này.

Ninh Hân cảm thấy phiền phức: “Cuối tuần em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng làm mấy chuyện này nọ nữa.”

“Chị coi thường em đấy à!” Hà Đông Phàm thu lại nụ cười, đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, trông có vẻ không vui. “Sao? Chị không dám ăn à?”

Ninh Hân không hiểu sao cậu lại dồn cho cô cái tội “không dám ăn,” nói cứ như cô là người vong ân bội nghĩa vậy.

Cô bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, em muốn làm thì làm đi.”

Sáng sớm cuối tuần, Hà Đông Phàm xách theo một đống túi lớn túi nhỏ đến nhà Ninh Hân. Cậu đưa bữa sáng cho cô rồi lập tức vào bếp.

Ninh Hân ăn sáng xong vẫn không yên tâm, liền bước đi tập tễnh đến cửa bếp để sẵn sàng trợ giúp.

Hà Đông Phàm liếc thấy cô, cậu rửa tay dưới vòi nước, tùy tiện lau lên áo thun rồi đi tới đỡ cánh tay cô dẫn về phòng: “Chị đi nghỉ ngơi đi.”

“Không phải,” Ninh Hân quay đầu nhìn vào bếp, lo lắng hiện rõ trên mặt, “Chị muốn giúp em.”

“Chị là bệnh nhân thì giúp gì được? Với lại chị đứng nhìn em thế này, em làm không nổi!”

Ninh Hân: “…”

Hà Đông Phàm đưa cô về đến cửa phòng mới quay người đi, còn không quên nhắc: “Chị đừng ra đây nhé.”

Ninh Hân có cảm giác mình bị cậu ghét bỏ.

Cô quay vào phòng nằm trên giường nghe nhạc một lúc bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động lớn. Nghe như tiếng nồi hoặc nắp nồi rơi xuống đất.

Ninh Hân vội ngồi dậy, vừa mới xỏ dép thì nghe Hà Đông Phàm lớn tiếng gọi: “Chị đừng ra, em không sao!”

Giọng cậu khỏe như vậy, cô thật sự không lo lắng cho cậu, nhưng lại hơi lo cho căn bếp của mình.

Cô phân vân một lúc rồi quay lại giường nhắm mắt lại.

Thôi, cứ để cậu ấy “phá” đi!

Trong lúc nhàm chán, không biết từ lúc nào Ninh Hân đã ngủ thiếp đi. Cô bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Hà Đông Phàm đứng ngoài cửa phòng gọi cô: “Chị dậy ăn cơm đi!”

Ninh Hân nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đã gần mười hai giờ trưa.

Cô đáp một tiếng “Được,” rồi xỏ dép, mở cửa phòng.

Ngay lập tức, mùi thơm của thức ăn tràn vào mũi.

Hà Đông Phàm đứng trước bàn ăn, hai tay chống lên mặt bàn, vẻ mặt như đang chờ được khen ngợi.

Ninh Hân bất giác bật cười, cười vì chiếc tạp dề hoạt hình trên người cậu trông chẳng ăn nhập gì với hình ảnh mạnh mẽ, nam tính của cậu.

Cô bước đến nhìn cậu thêm lần nữa, thực ra sự tương phản này lại đáng yêu lạ thường.

Trên bàn bày biện ba món mặn, một món canh, hai chén cơm, ngay cả đũa và thìa cũng được sắp xếp gọn gàng.

Ninh Hân nheo mắt mỉm cười, ngẩng lên nhìn cậu: “Nhìn rất ổn đấy.”

Hà Đông Phàm bắt đầu giới thiệu các món: “Nấm hương om vịt non, đậu phụ hấp thịt bằm, măng tây xào, và canh gà đảng sâm.”

Ninh Hân ngồi xuống, cảm thán: “Thịnh soạn thật.”

Hà Đông Phàm cũng ngồi xuống, không chờ đợi, gắp ngay một miếng thịt vịt bỏ vào chén cô, giục: “Thử xem nào.”

Ninh Hân từ tốn thưởng thức, mắt sáng lên, gật đầu khen ngợi: “Ngon lắm.”

“Thật à?” Hà Đông Phàm nhe răng cười hài lòng, rồi xúc thêm một thìa đậu phụ thịt bằm đưa cho cô: “Chị thử món này nữa đi.”

Ninh Hân lại nếm thử, mùi vị hơi nhạt một chút nhưng vẫn rất ngon. Cô thắc mắc: “Em thật sự lần đầu nấu ăn sao?”

“Cũng không hẳn.” Hà Đông Phàm múc thêm đậu phụ cho mình, vừa nói: “Em từng gói bánh với bà ngoại, cũng từng nấu lẩu dã chiến với nhóm bạn, chỉ là nấu đủ loại đồ ăn, đủ loại thịt, rồi cho dưa cải vào hầm chung. À mà chị còn nhớ Hứa An không?”

Hình ảnh một chàng trai nhỏ thó, tóc vàng dài cùng với những hoài bão lớn lao hiện lên trong đầu Ninh Hân. Cô bất giác mỉm cười: “Tiệm cắt tóc của cậu ấy lên sàn chứng khoán chưa?”

Hà Đông Phàm cũng bật cười: “Chưa đâu, nhưng cậu ấy tự mở một tiệm, năm ngoái còn khai trương thêm một chi nhánh.”

“Thật tốt.” Ninh Hân chân thành cảm thán.

“Hay lần sau chị về Bắc Đô với em, em nói cậu ấy thiết kế kiểu tóc riêng cho chị?”

Ninh Hân lo lắng liếc nhìn Hà Đông Phàm, rồi lắc đầu.

Nhưng mắt cô ánh lên nét cười: “Chị sợ lắm.”

Hà Đông Phàm phản ứng chậm nửa nhịp, cuối cùng cũng bị cô chọc cười: “Yên tâm, em không để cậu ấy nhuộm vàng cho chị đâu.”

Cậu múc canh cho cô: “Chị uống nhiều một chút.”

Ninh Hân: “Cảm ơn.”

Ăn xong Ninh Hân thong thả đi lại trong phòng khách, đây là thời gian cô vận động hàng ngày. Bỗng nhiên ánh mắt cô lướt qua căn bếp.

Cô bước đến gần hơn.

Trong bếp, các lọ gia vị đổ lộn xộn như bị một quả bóng bowling hất đổ, nồi niêu chén đĩa nằm rải rác khắp nơi, bồn rửa chất đầy đồ, đến mức không còn chỗ chứa!

Ninh Hân vốn có chút sạch sẽ thái quá với đồ đạc của mình.

Cô cảm giác như có hàng đàn kiến bò trong lòng, phải cố gắng từng chút để bình ổn hơi thở.

Hà Đông Phàm thấy lạ, sao tự nhiên cô không nói gì nữa?

Cậu quay đầu nhìn.

Hỏng rồi!

Cậu đặt chén đũa xuống, bước mấy bước đến chỗ cô, nắm vai cô xoay người lại dẫn cô về phòng.

Cậu vừa cười vừa dỗ dành: “Đừng giận, sức khỏe vừa mới khá lên, giận làm gì không đáng. Lát nữa em dọn sạch ngay.”

Ninh Hân đúng là hết nói nổi, nhưng nghe mấy lời ngang ngược của cậu, cô lại buồn cười.

Có lẽ, đây chính là kiểu “tức cười” mà người ta hay nói.

Ban đầu Ninh Hân nghĩ việc Hà Đông Phàm tự nấu nướng chỉ là hứng thú nhất thời, làm một hai lần rồi thôi.

Không ngờ cậu càng ngày càng chăm chỉ.

Thậm chí vào ngày đi làm, đôi khi tan làm sớm cậu cũng tranh thủ tự tay vào bếp.

Vẫn mặc bộ vest chỉnh tề, xắn cao tay áo, đeo chiếc tạp dề hoạt hình của cô mà tất bật trong bếp.

Cảm giác đó, phải nói sao nhỉ?

Giống như cậu là chủ nhà vậy, tự nhiên và đầy hơi thở của cuộc sống.

Hà Đông Phàm nấu ăn hoàn toàn theo sách, làm từng bước một. Hầu hết đều rất ngon nhưng cũng có những lúc thất bại.

Chẳng hạn có lần khi đang kho sườn, sách dạy cho đường, còn khi hầm canh thì lại phải cho muối.

Trong lúc bận rộn cậu nhầm đường thành muối cho vào canh.

Mùi vị thực sự rất kỳ lạ.

Nhưng Ninh Hân không để cậu đổ đi, còn nói rằng hương vị cũng ổn, rất “đặc biệt”.

Để chứng minh lời mình, cô uống một ngụm lớn nhưng cuối cùng không nhịn được, suýt nôn ra.

Cô cố nuốt xuống, nước mắt lưng tròng, không thể tự dối mình thêm: “Thôi, đổ đi, thật sự không chịu nổi.”

Hà Đông Phàm bị chọc cười đến chảy cả nước mắt.

Ninh Hân không hiểu việc cô cứng miệng rồi tự vả mặt mình lại buồn cười đến thế sao?

Nhưng dường như cảm xúc có thể lây lan, nhìn cậu cười cuối cùng cô cũng thấy buồn cười.

Trong căn nhà này, những ngày cùng Hà Đông Phàm trở thành “đồng đội” nấu ăn đều khác xa sự tẻ nhạt trước đây.

Cậu sẽ lấy cuốn sách công thức nấu ăn ra, bảo cô tùy ý lật, lật đến món nào thì lần sau cậu sẽ làm món đó. Dù có lật đến món khó, cậu vẫn cắn răng nói một câu: “Làm liều thôi!”

Hành động này thật trẻ con nhưng lại đầy thú vị.

Thực ra Ninh Hân cũng không thể nói rõ.

Chỉ là cảm thấy… rất sống động.

Đôi khi cô cũng hỏi thăm công việc thực tập của cậu và cậu rất vui vẻ kể.

Nhưng toàn là những chuyện hài hước.

Nào là quản lý sản phẩm và trưởng phòng cãi nhau to, suýt nữa đánh nhau nếu không có người can ngăn.

Rồi chuyện một nhân viên lâu năm của công ty, không biết từ đâu biết được lương của mình còn thấp hơn một thực tập sinh mới vào, liền gây rối. Kết quả, câu trả lời là thực tập sinh đó có bằng Tiến sĩ, còn anh ta chỉ có bằng Cử nhân. Tức quá, trước khi nghỉ việc còn chửi bới trong nhóm chat nội bộ công ty.

Hay lần cả nhóm phải thức trắng đêm đến 4 giờ sáng để chạy thử dự án, đúng hôm đó điều hòa bị hỏng, cả người bốc mùi, thực sự là một đám “đàn ông hôi hám”.

Những lúc Hà Đông Phàm tăng ca cậu luôn gọi điện báo trước cho Ninh Hân, còn nhờ bà chủ tiệm ở dưới nhà mang bữa tối lên cho cô.

Ninh Hân ở nhà ăn cơm một mình, căn nhà yên tĩnh đến mức cô nghe rõ cả tiếng đũa chạm vào chén và tiếng nhai của mình.

Đây là những âm thanh mà trước đây cô chưa từng để ý.

Nhưng bây giờ chúng lại rõ ràng đến mức lạ thường khiến cô cảm thấy thật kỳ quặc.

Ăn được một lúc cô chẳng còn cảm giác muốn ăn nữa.

Cô đặt đũa xuống nhìn căn nhà mà mình từng rất hài lòng, bỗng cảm thấy trống trải.

Sau đó Ninh Hân nghĩ lại, có lẽ là vì cô quá rảnh rỗi.

Chỉ những người có thời gian thảnh thơi mới bắt đầu đào sâu vào cảm xúc của bản thân.

Cũng đúng thôi, đã bao nhiêu năm rồi cô chưa từng có khoảng thời gian nhàn rỗi như vậy.

Ninh Hân thực sự không có khẩu vị, cô cất phần thức ăn còn lại vào tủ lạnh.

Cảm thấy ở nhà quá ngột ngạt, cô xuống dưới nhà chậm rãi đi dạo trong khu chung cư. Cô còn thử kéo giãn cơ thể nhưng vì đau quá mà đành bỏ cuộc.

Khi về đến nhà đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Thang máy kêu “đing” một tiếng, cửa mở ra. Cô bước ra một bước rồi đột ngột dừng lại.

Hành lang hẹp và kín càng làm nổi bật chiều cao vượt trội của Hà Đông Phàm.

Cậu mặc bộ vest mà cô đã cùng cậu đi mua, dáng người cân đối, tỷ lệ hoàn hảo.

Cậu nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, chân phải vắt lên chân trái, tựa lưng vào tường. Dưới chân là một túi trái cây.

Nghe thấy tiếng động, cậu hơi nghiêng đầu, gương mặt góc cạnh và ánh mắt sắc lạnh.

Chỉ hai bước, cậu đã đứng trước mặt Ninh Hân, chiều cao của cậu che khuất ánh sáng trên đầu cô: “Chị đi đâu mà lâu thế? Gọi điện cũng không nghe máy!”

Ninh Hân mặc quần short thể thao và áo thun trắng, để lộ tay chân trắng trẻo, thon gọn.

Cô tự nhiên đưa tay sờ túi quần: “Chị không mang điện thoại, chỉ xuống dưới đi dạo thôi.”

Cô hơi ngẩng đầu, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, cả gương mặt chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng rõ.

Cô thẳng thắn đón lấy ánh nhìn của cậu.

Hà Đông Phàm cảm thấy cô khiến người khác lo lắng vậy mà lại tỏ ra vô tội.

Nhưng bị cô nhìn chằm chằm hai giây cậu liền xìu xuống, thôi, miễn cô không sao là được.

Cậu nghiêng người, hơi ngẩng đầu, một tay chống hông, tay kia móc điện thoại từ túi quần ra gọi điện.

Khi Ninh Hân mở cửa, cô nghe thấy cậu đang nói chuyện với thợ khóa, bảo rằng không cần đến nữa.

Ninh Hân mở cửa, đợi cậu cúp máy rồi mới hỏi: “Hôm nay em không phải tăng ca sao?”

“Hủy đột xuất rồi, em qua đây mang cho chị ít trái cây.” Hà Đông Phàm mang túi trái cây vào bếp: “Ăn chút dứa không? Ngọt lắm.”

Ninh Hân: “Được.”

Khi Hà Đông Phàm bưng dứa ra, Ninh Hân đã ngồi ở bàn ăn chờ cậu.

Cậu đặt đĩa dứa xuống, đưa cho cô cái nĩa.

Ninh Hân nói cảm ơn, cũng đưa cho cậu một thứ.

Là một chiếc chìa khóa bạc.

Ninh Hân nhìn cậu, ánh mắt đầy chân thành: “Đây là chìa khóa nhà chị, em giữ đi.”

Hà Đông Phàm cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa, ngón tay hơi siết lại, cố gắng kìm nén không nhận: “Không, không tiện đâu, chị là con gái.”

Ninh Hân mỉm cười, đặt chìa khóa xuống trước mặt cậu: “Không sao đâu.”

Ninh Hân thực sự cảm thấy không sao.

Tại sao ư?

Bởi vì Hà Đông Phàm thực sự là một người rất có chừng mực. Những ngày qua, cậu chưa từng bước vào phòng của cô dù chỉ một bước.

Thậm chí mỗi lần cô mở cửa phòng, cậu cũng sẽ quay lưng lại.

Ninh Hân nói với giọng đùa cợt: “Chị sợ lần sau em lại gọi thợ khóa phá cửa nhà chị.”

“Em chỉ lo cho chị thôi.” Cậu nhấn mạnh.

Ninh Hân xiên một miếng dứa cho vào miệng, lẩm bẩm: “Chị biết mà.”

Hà Đông Phàm xoa xoa ngón tay, siết chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh buốt nhanh chóng bị lòng bàn tay cậu làm ấm.

Tiếng ve buổi trưa dần nhỏ lại, mùi hoa quế buổi tối ngày càng nồng, thời gian đã đến cuối tháng tám.

Đó là lúc Ninh Hân phải đi bệnh viện tái khám.

Hà Đông Phàm bận đi làm không đi cùng được, cậu bảo Ninh Hân nhờ Dương Hiểu Trinh đi cùng.

Cô đã đồng ý.

Nhưng Hà Đông Phàm quá hiểu cô. May mà cậu có lưu số của Dương Hiểu Trinh, cậu chủ động gọi cho cô ấy từ tối hôm trước.

Quả nhiên, dù miệng Ninh Hân nói đồng ý nhưng cô hoàn toàn không thông báo cho Dương Hiểu Trinh.

Hà Đông Phàm gọi điện nhờ Dương Hiểu Trinh đưa Ninh Hân đi tái khám.

Dương Hiểu Trinh tất nhiên không từ chối nhưng cảm thấy từ “nhờ” mà cậu dùng thật khiến người ta khó chịu.

Cũng chính lúc này, Dương Hiểu Trinh nhận ra mức độ quan tâm của Hà Đông Phàm dành cho Ninh Hân có phải hơi quá không.

Thậm chí đã vượt xa tình bạn thông thường.

Bỗng nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường.

Đúng vậy!

Hoang đường!

Trong lúc Dương Hiểu Trinh còn đang suy nghĩ, lão Mạnh đột nhiên về nhà, trên tay cầm một chiếc hộp đỏ.

Dương Hiểu Trinh tò mò: “Anh mua gì thế?”

“Không phải em bảo anh đến tiệm cưới lấy đĩa DVD sao?”

Đó là video quay hôm đám cưới!

Cô mong chờ lắm.

Ngay lập tức quên hết mọi thứ, cô tựa vào lão Mạnh ngồi trên sofa, cùng xem lại ngày vui ấy.

Xem được một lúc, cô đã nằm trên đùi lão Mạnh, lúc thì cảm động đến khóc, lúc thì bật cười không ngừng.

Đột nhiên, cô hét to: “Ôi trời ơi!”, rồi bật dậy như cá chép, cầm điều khiển tua ngược video.

Lão Mạnh chẳng hiểu chuyện gì, nhưng tính vợ anh là thế, vừa bất ngờ vừa không giấu được cảm xúc.

Anh kiên nhẫn đợi cô tự nói ra.

Dương Hiểu Trinh cầm điều khiển tua đi tua lại một đoạn hình ảnh, nhìn chăm chú một hồi lâu.

Cô gọi khẽ: “Chồng ơi.”

“Sao thế?”

Cô quay đầu lại, trong mắt vẫn còn chút kinh ngạc, giọng chậm rãi đưa ra một kết luận: “Hà Đông Phàm thích Ninh Hân.”

Giây tiếp theo, cô phấn khích vỗ đùi, hét lên: “Trời đất ơi!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.