Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 54: Bây giờ đang thịnh hành tình yêu chị em




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ca phẫu thuật của Ninh Hân thuộc dạng tổn thương gân cốt, vết thương ở đầu gối cũng chưa hoàn toàn hồi phục nên sau phẫu thuật cô phải nằm viện vài ngày.

Ngày thứ ba sau phẫu thuật Dương Hiểu Trinh kết thúc việc chăm sóc. Đây là lần đầu tiên cô ấy chăm sóc bệnh nhân, mệt đến mức kiệt sức, sau đó nghe nói về nhà nằm cả tuần mới hồi phục lại.

Khi Dương Hiểu Trinh không còn ở đó, Hà Đông Phàm mỗi bữa chỉ cần mua hai suất ăn.

Hôm đó cậu mang bữa sáng đến, phát hiện giường bệnh bên cạnh có một bà cụ nằm.

Bà cụ bị vấn đề ở đốt sống lưng, phải nhập viện trước vài ngày để chuẩn bị phẫu thuật.

Hà Đông Phàm giúp Ninh Hân điều chỉnh giường lên, lắp bàn ăn nhỏ rồi bày bữa sáng lên.

Có bánh bao thịt sốt hành, bánh mè, bánh khoai lang tím, và cháo ngô.

Cậu mở tất cả túi đồ ăn ra, mở nắp hộp đựng cháo, dùng thìa nhỏ xúc đồ ăn kèm đặt lên nắp hộp, sau đó lấy khăn ướt lau tay trái cho Ninh Hân, rồi đặt thìa vào lòng bàn tay cô.

Sau khi làm xong mọi thứ một cách thuần thục cậu mới đi cất balo của mình.

Bà cụ giường bên cạnh nhìn thấy, ngưỡng mộ nói: “Ôi chao, bạn trai của cháu chăm sóc người khác giỏi quá. Ông nhà bà cả đời cũng không học được như thế.”

Ninh Hân ngượng ngùng cười: “Bà ơi, bà hiểu lầm rồi, không phải bạn trai đâu ạ.”

“Vẫn chưa à?” Bà cụ khẽ thất vọng, liếc nhìn Hà Đông Phàm với vẻ tiếc nuối: “Chàng trai này, cháu phải cố gắng thêm đấy.”

Hà Đông Phàm liếc nhìn Ninh Hân, cô đang từng thìa từng thìa ăn rất bình thản.

Thực ra, Ninh Hân không nghe được câu sau của bà cụ. Chỉ vì hai chữ “bạn trai” mà bà cụ nói, cô chợt nhớ đến lời của Dương Hiểu Trinh.

Ngẫm kỹ lại, Dương Hiểu Trinh nói không sai. Ở tuổi này, sao cậu lại không hề có ý định tìm bạn gái? Chẳng lẽ thực sự bị Dương Hiểu Trinh nói trúng…

Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, Ninh Hân cũng muốn quan tâm đến cậu: “Hà Đông Phàm, nhà em có phải không cho em tìm bạn gái là người ngoài tỉnh không?”

!!!

Đây là kiểu câu hỏi ám chỉ gì vậy?

Hà Đông Phàm đang ăn sáng, má phải phồng lên, sững lại một giây, sau đó vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, miệng lúng búng trả lời: “Không có, người ở đâu cũng được.”

Ninh Hân liếm môi, lại hỏi: “Ngoài việc học, em… ừm… có hoạt động giải trí nào không?”

“Hoạt động giải trí?” Hà Đông Phàm cảm thấy Ninh Hân đổi chủ đề quá nhanh, làm tim cậu lên xuống bất định. Cậu thẳng thắn trả lời: “Chơi bóng, đạp xe.”

Cậu nuốt thức ăn trong miệng, bổ sung nhanh: “Còn có quyền anh”.

Nói xong cậu cười cắn một miếng bánh khoai lang tím trông rất đắc ý.

Ninh Hân không nhìn cậu, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Đạp xe, Từ Quả cũng đi à?”

“Đi chứ.” Cậu không rõ cô đang nghĩ gì, thờ ơ đáp hai chữ.

Ninh Hân vừa khuấy chén cháo vừa nghĩ ngợi, vậy chẳng phải chơi bóng, đạp xe, đấm bốc… đều cùng Từ Quả sao?

Hà Đông Phàm vẫn chăm chú nhìn Ninh Hân, thấy cô thất thần, không ăn uống, lông mày dần cau lại, liền hỏi: “Sao thế? Hỏi mấy chuyện này làm gì?”

“À, không có gì.” Ninh Hân đặt thìa xuống, cầm bánh bao nhỏ lên ăn, nhưng cô không muốn ngừng cuộc trò chuyện, ngẩng lên nhìn cậu, đôi mi khẽ rung, lại lên tiếng: “Cái đó…”

“Cái nào?” Cậu cười hỏi.

Ninh Hân thử dò xét: “Em chưa từng nghĩ đến chuyện cùng con gái đi dạo phố, ăn uống, xem phim sao?”

Ý của Ninh Hân là: Cậu chưa từng nghĩ đến việc hẹn hò với con gái à?

Hà Đông Phàm chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, sau đó nuốt xuống, vẻ mặt không hiểu: “Không phải đã đi dạo phố, ăn uống, và xem phim với chị rồi sao?”

Ninh Hân: “…”

Cô khẽ thở dài một hơi, gần như không nhận ra.

Thôi, không hỏi nữa.

Dù sao cũng phải tôn trọng!

Hà Đông Phàm nhìn Ninh Hân, thấy cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu, nụ cười như có chút chột dạ, lại có vẻ nịnh nọt rồi tiếp tục cúi đầu ăn.

Hà Đông Phàm nheo mắt lại. Hôm nay cô làm sao vậy?

Còn chưa kịp hiểu ra điều gì bà cụ giường bên lên tiếng thu hút sự chú ý của Hà Đông Phàm: “Hai đứa ăn cơm, đi dạo phố, xem phim rồi, mà vẫn không phải là bạn trai bạn gái sao?”

Hà Đông Phàm thì cả triệu lần muốn làm bạn trai của Ninh Hân, nhưng…

Cậu liếc nhìn cô.

Thấy cô quay đầu giải thích với Bà cụ: “Bà ơi, chúng cháu không phải kiểu quan hệ đó đâu ạ.”

Hà Đông Phàm thất vọng quay đi, cậu đã biết mà!

Cậu cúi đầu, cắm cúi ăn như trả thù.

Bà cụ nói với vẻ hiểu chuyện: “Rồi sớm muộn thôi, cậu trai này vừa đẹp trai, lại còn rất thích cháu, cưng chiều cháu nữa. Bà nói này, tìm bạn đời là phải chọn người đẹp trai, có cãi nhau cũng dễ chịu hơn.”

Ninh Hân cạn lời, quay sang nhìn Hà Đông Phàm. Cậu vẫn ăn một cách bình tĩnh như không nghe thấy gì.

Bà cụ vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Đừng tìm người nhếch nhác như ông nhà bà. Bà nhìn thấy ông ấy chỉ muốn đá cho một cái. Nếu ông ấy làm bà bực, bà sẽ…”

“Bà ơi, bà đừng trêu bọn cháu nữa.” Ninh Hân vội cắt ngang, nhấn mạnh về tuổi tác: “Hơn nữa, cháu lớn hơn cậu ấy năm tuổi.”

Khoảng cách tuổi tác này, làm sao mà nghĩ đến chuyện đó được?

Bà cụ ngây ra một lúc, ánh mắt lướt qua lại giữa Ninh Hân và Hà Đông Phàm, gật đầu ngẫm nghĩ: “Bây giờ đang thịnh hành tình yêu chị em, cháu thật có phúc!”

“Phụt—” Hà Đông Phàm bật cười.

Thấy ánh mắt cảnh cáo của Ninh Hân, cậu quay đầu đi, miệng vẫn cười, nuốt thức ăn.

Thôi, Ninh Hân không giải thích nữa.

Ăn sáng xong, Hà Đông Phàm dọn dẹp, tiện thể hỏi: “Trưa muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

“Hôm qua em thấy ở cổng bệnh viện có quán bán canh móng giò, ăn không?”

Ninh Hân không có ý kiến gì, chỉ ậm ừ một tiếng.

“Được.” Hà Đông Phàm liếc nhìn cô, lấy khăn ướt lau tay cho cô, rồi hỏi: “Có thấy buồn chán không?”

“Không sao”.

“Ráng thêm một thời gian nữa, đến lúc chị khỏe, em dẫn chị đi chơi.”

Ninh Hân cảm thấy giọng điệu của cậu như đang dỗ trẻ con khiến cô thấy có chút kỳ lạ.

Cô khẽ rụt tay lại, Hà Đông Phàm thuận thế đặt tay cô xuống nhẹ nhàng, rồi ném khăn ướt vào túi rác: “Muốn nằm nghỉ hay ngồi một lát?”

“Ngồi một lát đi, nằm lâu rồi.”

Hà Đông Phàm quay người, xách túi rác: “Em đi đổ rác.”

Ninh Hân khẽ gật đầu.

Đến cửa, Hà Đông Phàm bất ngờ dừng lại, quay người lại một chút, hơi nghiêng đầu, đường nét hàm dưới rõ ràng: “Chị Hân.”

“Ừm?”

Cậu mỉm cười, để lộ chút răng khểnh, nhấn mạnh: “Là bốn tuổi lẻ ba ngày.”

Ninh Hân nghĩ một lúc mới hiểu cậu nói đến tuổi, đúng là… tính toán chi li thật.

Khi Hà Đông Phàm chưa quay lại, đồng nghiệp của Ninh Hân mang theo ít trái cây và thực phẩm bổ dưỡng đến thăm cô.

Ninh Hân vội vàng cảm ơn.

Lúc này, Hà Đông Phàm vừa kịp quay lại.

Cậu sắp xếp chỗ ngồi chu đáo cho đồng nghiệp của Ninh Hân rồi nhanh chóng mang giỏ trái cây đi rửa.

Đồng nghiệp hỏi han tình hình của Ninh Hân, dặn cô chú ý nghỉ ngơi. Khi Hà Đông Phàm mang trái cây đã rửa sạch ra, đồng nghiệp không kìm được khen ngợi: “Em trai cô thật là ngoan ngoãn.”

Sau đó vài người trò chuyện đôi chút rồi rời đi.

Ninh Hân được Hà Đông Phàm đỡ xuống giường, cô muốn đi vệ sinh.

Tất nhiên Hà Đông Phàm không thể đi theo.

Cậu mở balo của mình, lấy ra một chiếc laptop đặt lên đùi, bắt đầu viết code.

Bà cụ giường bên bỗng lên tiếng: “Chàng trai, cháu là em trai cô ấy à?”

Hà Đông Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh: “Không phải.”

“Thế cháu thích cô ấy à?” Bà cụ có vẻ rất thích hóng chuyện.

Khóe miệng Hà Đông Phàm khẽ nhếch lên, gật đầu, rồi giơ ngón tay ra hiệu “suỵt”.

Bà cụ hiểu ý, hạ giọng: “Bà thấy cháu có hy vọng lắm đấy, hai đứa hợp nhau mà.”

Hà Đông Phàm cười, trong lòng thầm nghĩ, cảm ơn lời chúc của bà!

Không lâu sau, Ninh Hân từ nhà vệ sinh đi ra. Thấy Hà Đông Phàm đang đặt laptop trên đùi định đứng dậy, cô vội nói: “Không cần đâu, chị tự làm được.”

Cô từng bước từng bước di chuyển giống như một chú ốc sên bò trong ngày mưa.

Hà Đông Phàm nhìn cô, môi mím lại như đang cười, rồi nụ cười dần biến mất.

Thân hình cô lắc lư nhẹ, chiếc áo bệnh nhân sọc dọc trông rộng thùng thình. Tóc cô búi cao thành búi tròn, vài sợi nhỏ rơi xuống, chạm vào chiếc cổ dài thanh mảnh. Phần cổ áo hơi mở ra, lộ xương quai xanh sâu đến mức như có thể đặt một quả nho. Cậu thậm chí cảm thấy mặt cô nhỏ đi hẳn một vòng.

Có vẻ cô cần được bồi bổ thêm, nhưng vừa phẫu thuật xong cũng không thể bồi bổ quá nhiều, thật đau đầu.

Ninh Hân khó nhọc leo lên giường, tựa nhẹ vào đầu giường, thở phào: “Hà Đông Phàm, chị cơ bản có thể tự chăm sóc mình được rồi. Nếu em có việc thì cứ đi làm, không cần phải ở đây canh chị.”

Hà Đông Phàm liếc nhìn chiếc laptop trên tay: “Tại ký túc xá không có ai cả, thật sự không thể ở đó nổi, chị không hiểu cảm giác đó đâu.”

Ninh Hân cũng không rõ câu này của Hà Đông Phàm là thật hay giả.

Nhưng khi cậu viết mấy thứ đó, dường như không hề bị môi trường xung quanh ảnh hưởng, ví dụ như ở quán trà sữa đông đúc, cậu vẫn có thể tập trung hết mức.

Ninh Hân cũng không muốn tranh luận thêm, chuyển sang trò chuyện vẩn vơ với bà cụ.

Đến khi bà cụ mệt, thiếp đi.

Phòng bệnh bỗng trở nên yên tĩnh một cách đặc biệt.

Ninh Hân nghiêng đầu, nhìn sang người đang chăm chú làm việc bên cạnh.

Ánh nắng buổi sáng dịu dàng, có thể thấy những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí, như một lớp filter, khiến một người vốn mạnh mẽ cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cậu chăm sóc người khác thực sự rất nhẹ nhàng, chu đáo và kiên nhẫn.

Khi lần đầu tiên cô tự ăn được, cậu không nói gì mà chỉ lặng lẽ cầm tay cô lên lau sạch, lúc đó cô đã có cảm giác này.

Ninh Hân vẫn còn nhớ lần trước khi cô một mình phẫu thuật ruột thừa.

Khi đó cô chỉ có một mình, sau phẫu thuật chưa thể xả khí, không thể ăn, không thể uống nước, cũng không thể xuống giường. Môi cô khô đến mức nứt nẻ.

Khi bác sĩ đi kiểm tra phòng, hỏi cô tại sao không dùng bông tăm thấm nước để làm dịu môi, cô chỉ có thể yếu ớt cười, không để tâm mà nói rằng trước phẫu thuật không chuẩn bị bông tăm.

Lúc đó, y tá mới nói với bác sĩ rằng cô đi làm phẫu thuật một mình, không có người thân đi cùng.

Sau đó, một y tá tốt bụng đã tìm bông tăm và giúp cô làm dịu đôi môi khô nứt.

Trong ký ức của Ninh Hân, những điều này không khiến cô cảm thấy buồn hay đau khổ.

Tựa như đó là điều mà cô nên tự mình đối mặt.

Nhưng lần phẫu thuật này, Hà Đông Phàm đã gọi Dương Hiểu Trinh đến, cả hai đã chăm sóc cô rất tỉ mỉ.

Cô chợt nhận ra cảm giác cô đơn lần trước.

Hà Đông Phàm cảm nhận được ánh mắt của Ninh Hân, cậu cảm thấy nó còn nóng hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ.

Cậu xóa dòng code vừa viết, lưu lại, rồi ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Ninh Hân lấy lại tinh thần, ngừng lại vài giây rồi tiện miệng đổi chủ đề: “Tuần sau em phải đi làm rồi đúng không?”

“Ừ.”

Ninh Hân trêu chọc: “Mấy ngày trước chị còn hứa cho em ăn ké, giờ thì chị tự lo cho mình còn chẳng nổi.”

Hà Đông Phàm gấp laptop lại, đặt lên balo, dựa người ra sau, hai chân gác hẳn lên, giọng điệu tự nhiên: “Tuần sau chị xuất viện rồi, sao em lại không thể ăn ké được?”

Ninh Hân không tin nổi là cậu lại định bóc lột cô như vậy. Cô vừa mới thầm khen cậu trong lòng đây!

Cô mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại bật cười: “Chị thế này thì sao mà cho em ăn ké? Ngay cả xuống lầu chị còn không tiện.”

“Vậy nên em tính đến nhà chị làm luôn.”

“Hả?”

Hà Đông Phàm cười, chống khuỷu tay lên tay ghế, người nghiêng nghiêng, dáng vẻ lười nhác nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Chị xem, chị nói chị ngay cả xuống lầu cũng không tiện, vậy em làm sao bỏ mặc chị được? Em là loại người như vậy sao? Hay chị định cứng đầu chịu đựng? Hoặc là phiền chị Hiểu Trinh? Chị cũng biết chị Hiểu Trinh đang nghỉ hè, chị ấy không ở gần đây, xa lắm. Nhiệm vụ đưa cơm cho chị chỉ có em đảm nhận được thôi, mà còn tiện thể giải quyết luôn chuyện ăn uống của em nữa, gọi là tiện cả cho chị, em… và chị Hiểu Trinh.”

Nói xong cậu khẽ cười một tiếng.

Bà cụ giường bên không ngủ, nghe xong liền mở mắt giơ ngón cái lên với Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm thấy vậy, ngẩng cao cằm, tự hào.

Ninh Hân nhìn theo ánh mắt của Hà Đông Phàm, chỉ thấy bà cụ nằm sấp trên giường, mắt nhắm ngủ ngon lành.

Cô lại quay sang nhìn Hà Đông Phàm, không bị lời cậu nói làm rối.

Nói nhiều như vậy, nào phải vì bữa ăn? Rõ ràng là vì chăm sóc cô vừa mới phẫu thuật xong.

Ninh Hân không phản kháng, cảm kích nói: “Cảm ơn.”

Cô chợt nhớ ra một chuyện, từ dưới gối lấy ra chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cậu: “Trưa nay em đi mua cơm, tiện thể giúp chị chuyển khoản nhé?”

“Chuyển khoản?”

“Ừ, chị sẽ gửi số tài khoản cho em, nhờ em chuyển giúp 1000 tệ.”

Hà Đông Phàm nhận lấy thẻ, lật qua lật lại xem, ngước mắt hỏi: “Chuyển cho ai?”

“Ba năm trước chị tài trợ một đứa trẻ, đây là tiền sinh hoạt phí và học phí của em ấy.”

Ba năm trước?

Khi đó cô còn khó khăn, tự lo cho mình còn chưa xong…

Hà Đông Phàm không biết nói gì, cũng không hỏi thêm.

Ngày thứ sáu sau phẫu thuật Ninh Hân xuất viện về nhà.

Ngày cô xuất viện, bà cụ giường bên vừa phẫu thuật xong được nửa ngày, bên cạnh có vài người nhà vây quanh. Bà thấy Ninh Hân sắp đi thì có chút không nỡ.

Giọng bà yếu hơn mấy ngày trước, nhưng vẫn cố nói: “Chàng trai thật sự rất tốt, cháu đừng bỏ lỡ.”

Ninh Hân cảm thấy không biết Hà Đông Phàm có giống con trai bà đến mức nào mà ngày nào bà cũng nghĩ cách khen cậu.

Nhưng… đúng là cậu xứng đáng được khen, chỉ là không phải kiểu khen này.

Cô không phản bác lời bà, chỉ chúc bà sớm khỏe mạnh.

Bà nhìn Hà Đông Phàm: “Chàng trai, cố lên thêm chút nữa nhé!”

“…” Ninh Hân bất lực lắc đầu, bước đi tập tễnh: “Hà Đông Phàm, đi thôi.”

Cô nắm lấy cánh tay cậu để làm điểm tựa đi ra khỏi phòng bệnh. Cô nhẹ nhàng nói với cậu: “Những lời của bà em đừng để tâm, bà cụ chỉ nhiệt tình thôi.”

“Lời nào?” Cậu trêu cô.

Ninh Hân nhíu mày, liếc xéo cậu.

Biểu cảm này, ra vẻ nghiêm khắc mà lại không hề đáng sợ. Hà Đông Phàm nhẹ ho một tiếng, phối hợp đáp: “Ừ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.