(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đợt tập huấn mùa hè lần này sử dụng xe buýt chung, tập trung lúc 8 giờ sáng tại trung tâm du lịch ở phía nam thành phố.
Hà Đông Phàm tất nhiên đi cùng Ninh Hân.
Mang theo một ít hành lý, cảm giác cứ như đi nghỉ dưỡng.
Khi họ đến nơi có hai chiếc xe buýt lớn đang đậu sẵn, bên dưới là những đứa trẻ mặc đồng phục giống nhau, đeo đủ loại balo, ríu rít như những chú chim sẻ buổi sớm, trông đáng yêu đến lạ.
Không có gì lạ khi bọn trẻ vui vẻ như vậy. Nghe Ninh Hân nói, sau đợt tập huấn này chúng sẽ được nghỉ hè.
Hà Đông Phàm cười, nhưng nụ cười tắt ngấm khi nhìn thấy một vị khách không mời mà đến—anh Tạ. Cậu lập tức bày ra vẻ mặt như đang bảo vệ lãnh thổ của mình.
Anh Tạ sau khi thấy Ninh Hân liền bước tới, hoàn toàn phớt lờ Hà Đông Phàm, kéo cô ra một góc bên đường để nói chuyện riêng.
Hà Đông Phàm đứng dưới bóng cây buổi sớm, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào họ, cứ như muốn khoét một lỗ trên người anh Tạ.
“Lại là anh nữa à?” Một giọng nói trẻ con vang lên từ bên cạnh.
Hà Đông Phàm hơi nghiêng đầu, cúi xuống.
Là Tiểu Nguyên.
“Ninh Hân dẫn anh đến đây.” Hà Đông Phàm nhướn mày, vẻ thách thức, “Sao, em không phục à?”
Tiểu Nguyên bộc lộ cảm xúc rõ mồn một trên mặt.
Hà Đông Phàm cười khẩy, loại trẻ con như thằng nhóc này, cậu có thể chọc tức cả chục đứa.
Tuy nhiên Hà Đông Phàm cũng nhận ra một sự thật khác: anh Tạ này, cùng với con trai của anh ta, vẫn chưa chịu từ bỏ.
Rất nhanh đã đến giờ khởi hành, lũ trẻ lần lượt được điểm danh và sắp xếp lên xe. Hà Đông Phàm đứng bên giúp xếp hành lý vào khoang xe buýt.
Xong việc cậu vỗ tay phủi bụi một cách tùy ý, hai tay chống hông đứng bên cạnh Ninh Hân, tự cho rằng mình rất nổi bật.
Ninh Hân đếm số học viên của mình lên xe, đếm xong thì liếc nhìn Hà Đông Phàm:
“Em lên xe ngồi hàng đầu, để chỗ bên cạnh cho chị.”
Được thôi!
Hà Đông Phàm bước nhanh hai bước lên xe, ngồi xuống hàng đầu, chờ Ninh Hân.
Ngay sau lưng cậu là Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm vào gáy Hà Đông Phàm:
“Phó huấn luyện viên nói hàng đầu phải để trống.”
Chậc!
Hà Đông Phàm hơi nghiêng đầu, giọng điệu lười biếng pha chút khiêu khích:
“Đúng thế, để cho anh và cô ấy. Em có ý kiến gì không?”
Tiểu Nguyên lại phải nuốt cục tức vào bụng.
Trong xe đúng là ồn ào thật, ồn đến mức Hà Đông Phàm cảm thấy lũ trẻ này chẳng đáng yêu chút nào, chỉ khiến đầu cậu đau như búa bổ.
Gần đến giờ xe chạy Ninh Hân mới lên xe. Cô vừa bước lên không khí trong xe lập tức im bặt. Có vẻ như bình thường cô khá có uy.
Cũng dễ hiểu thôi, có lẽ ai không phục cô sẽ cho một trận.
Ý nghĩ này khiến Hà Đông Phàm tự cười một mình.
Ninh Hân liếc cậu một cái, không biết cậu cúi đầu cười cái gì.
Cô không để ý đến cậu, cầm bảng thống kê có đánh dấu đi về phía cuối xe.
Hà Đông Phàm hơi nghiêng người, ánh mắt dõi theo Ninh Hân, nhìn cô đi tới đi lui mấy vòng, ngón tay chỉ vào từng học viên như đang đếm củ cải. Cuối cùng cô ngồi xuống bên cạnh cậu.
Cậu mím môi, nở nụ cười nhè nhẹ, rồi ngồi thẳng lại:
“Chị có muốn ngồi ở chỗ gần cửa sổ không?”
Ninh Hân lắc đầu:
“Chị ngồi ngoài cho tiện.”
Từ trung tâm thành phố Ngọc Hòa đến cơ sở tập huấn trên núi QC mất khoảng hai tiếng đi xe.
Xe buýt rời khỏi thành phố, tốc độ tăng lên, lũ “chim sẻ nhỏ” cũng im lặng hoàn toàn.
Hà Đông Phàm liếc nhìn Ninh Hân, vai cậu hơi chạm vào cô, khẽ nói:
“Cô giáo Ninh, nếu chị buồn ngủ thì cứ chợp mắt một chút.”
Đôi mắt Ninh Hân to tròn, trông rất tỉnh táo:
“Chị không buồn ngủ.”
Nói rồi cô cầm bút vẽ vời ghi chú gì đó trên bảng thống kê của mình.
Hà Đông Phàm nghĩ thầm: “Được rồi, có lẽ lát nữa cô ấy sẽ mệt.”
Nhưng cậu đợi mãi đến khi mình buồn ngủ, Ninh Hân vẫn đang tập trung vẽ vời trên bảng nhỏ, chẳng có chút dấu hiệu nào là muốn ngủ.
Hoàn toàn không giống như cậu tưởng tượng.
Hà Đông Phàm thất vọng khép mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến.
Ôi chao!
Đôi vai rộng lớn của cậu hóa ra cũng chỉ để làm cảnh!
Hà Đông Phàm ngủ quên mất, trong cơn mơ màng cậu vẫn ý thức được mình đang ở trên xe.
Hình như xe đã bắt đầu chạy lên đường núi quanh co khiến cơ thể cậu cứ nghiêng dần sang trái.
Nghiêng…
Nghiêng thêm nữa…!
Đầu của Hà Đông Phàm theo quán tính tựa nhẹ lên vai Ninh Hân.
Khuôn mặt cậu bình thản như mặt nước tĩnh lặng nhưng trong lòng thì rộn ràng như trống đánh, cậu âm thầm đếm: một, hai, ba…
Đếm đến mười rồi mà Ninh Hân vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này đồng nghĩa với việc cô ngầm chấp nhận hành động của cậu.
Đầu óc Hà Đông Phàm tỉnh táo hoàn toàn.
Thêm một khúc cua gấp nữa, cậu căng cơ bụng, lo lắng mình sẽ đè lên Ninh Hân.
Cứ thế xe lượn một vòng rồi lại một vòng.
Hà Đông Phàm cảm nhận được cái giá phải trả cho việc tự mình chuốc lấy khổ. Sau khi xuống xe cậu đau lưng, đau cổ vì suốt cả hành trình tư thế của cậu quá gượng gạo, điểm tựa cũng không thoải mái.
Khu tập huấn nằm ở lưng chừng phía sau núi QC.
Nơi này hiện ra trước mắt với một màu xanh đậm đơn điệu, từng lùm cây nối tiếp nhau, từng mảng lớn trải dài đến tận chân trời. Xa xa, những làn sương mỏng vẫn còn lơ lửng tựa như một bức tranh thủy mặc với nét bút đậm nhạt hài hòa.
Thật không hổ danh là nơi được gọi là “nơi yên bình.”
Sau khi xuống xe mọi người chụp vài bức ảnh tập thể rồi tản ra để nhận phòng.
Ninh Hân bận rộn với đám thiếu niên nên Hà Đông Phàm phải tự lo liệu cho mình.
Cậu nhận phòng và vào sắp xếp đồ đạc. Phòng ở khá đơn sơ nhưng bù lại cảnh sắc ngoài cửa sổ rất đẹp.
Cậu dọn dẹp qua loa, lấy máy tính ra và gõ code. Làm việc được một lúc lâu thì nhận được cuộc gọi từ Ninh Hân.
Cô gọi cậu đi ăn trưa.
Bữa trưa diễn ra ở căng-tin của khu tập huấn, mọi người tự cầm khay chia ngăn để lấy thức ăn.
Có đùi gà kho, thịt bò hầm, trứng hấp, tôm hấp…
Nguyên liệu thì phong phú nhưng hương vị lại không ngon lắm.
Ninh Hân cũng nhận ra Hà Đông Phàm không có khẩu vị, liền giải thích:
“Thức ăn ở đây đều như vậy, phải đảm bảo phù hợp với chế độ của vận động viên.”
Hà Đông Phàm nhướn mày, vẻ chẳng mấy quan tâm:
“Em không kén ăn.”
Nói xong, cậu cầm đùi gà lên ăn ngon lành.
Ninh Hân bật cười vì sự cố ý “thể hiện” của cậu:
“Chị nghe nói đi theo đường leo núi phía kia khoảng một cây số có quán nướng. Tối mình có thể ghé qua.”
Thực ra cô đã dự đoán trước Hà Đông Phàm sẽ không quen với đồ ăn ở đây nên đã hỏi thăm đồng nghiệp từ sớm.
Dù là tiện đường đưa cậu đi tránh nóng, nhưng cô cũng muốn cậu có khoảng thời gian thoải mái.
Nhận được tín hiệu từ Ninh Hân, Hà Đông Phàm ngước mắt lên hỏi:
“Mấy giờ?”
“8 giờ.”
“Được.” Hà Đông Phàm thu lại nụ cười, hỏi:
“Chị đã từng đến đó chưa?”
Ninh Hân lắc đầu:
“Chưa.”
“Vậy buổi chiều em sẽ đi dò đường.”
Nghĩ đến việc cậu không có việc gì làm, Ninh Hân gật đầu:
“Tùy em.”
Buổi chiều, khi Ninh Hân dẫn đám thiếu niên tập luyện, Hà Đông Phàm ở trong phòng gõ code một lúc rồi ra ngoài thám thính đường đi.
Dọc theo lối leo núi đi xuống khoảng hơn 20 phút, cậu thấy vài quán nhỏ của người dân địa phương.
Hà Đông Phàm ghé vào tìm hiểu.
Ở đây có gà nướng, dê nướng, thỏ nướng, còn có gà nấu củi và cá miêu miêu.
Nhưng vì họ chỉ có hai người, chủ quán gợi ý nướng nửa con gà, kèm theo vài món phụ miễn phí.
Sau khi trò chuyện một lúc với chủ quán, Hà Đông Phàm quay về khu tập huấn theo lối cũ.
Đến bữa tối, cả Ninh Hân và Hà Đông Phàm đều ăn ít đi một cách đồng lòng.
Ninh Hân gắp vài cọng rau xanh, khẽ lẩm bẩm:
“Trước đây chị khá quen với những món này.”
Từ khi nào cô bắt đầu hay thèm ăn?
Là từ lúc gặp lại Hà Đông Phàm.
Đúng là “từ giản đơn đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa trở lại giản đơn thì khó.”
Nhưng Ninh Hân rất thích trạng thái này.
Hình như, mỗi ngày nghĩ xem sẽ ăn gì, mới thực sự là một cuộc sống đầy hương vị.
Hà Đông Phàm nghe câu nói ấy, trong lòng lâng lâng niềm vui. Điều này có ý nghĩa gì, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?
Khoảng 8 giờ tối Hà Đông Phàm và Ninh Hân cùng đi theo lối leo núi xuống dưới.
Lúc này mặt trời vẫn còn chút ánh hoàng hôn le lói sau những tán cây rậm rạp đủ để nhìn rõ những bậc cầu thang gỗ, mỗi bước chân đi qua lại phát ra tiếng “cót két” nhỏ.
Đi chưa được mấy bước, Hà Đông Phàm gọi Ninh Hân dừng lại. Cậu lấy chai xịt chống muỗi từ túi quần ra, ngồi xuống xịt một lượt lên đôi chân của cô.
Sau đó cậu đứng dậy kéo tay cô qua áo khoác rồi xịt thêm cả lòng bàn tay và mu bàn tay cô.
Cậu xịt quá nhiều, mùi hắc đến mức khó chịu.
Ninh Hân ngửa đầu ra sau, vội vàng kêu lên:
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Cô nín thở, không dám há miệng lớn, giọng nói nghe rất buồn cười:
“Em xịt thế này, đừng nói muỗi, rắn lớn cũng phải chạy mất dép!”
Hà Đông Phàm thấy nét mặt nhăn nhó của cô, ngay cả vẻ khó chịu cũng đáng yêu.
Cậu cố ý nghiêm mặt:
“Ngẩng đầu lên.”
Ninh Hân không phòng bị, tự nhiên nghe lời cậu, nhắm mắt ngẩng đầu lên.
Hà Đông Phàm nhân cơ hội xịt thêm vào cổ cô một lượt. Cô theo phản xạ muốn lùi lại nhưng cậu vẫn nắm chặt tay cô.
Ninh Hân nghiêng đầu né, cảnh cáo bằng một tiếng “Á!”
Giận rồi sao?
Dù sao cũng đã xịt xong.
Hà Đông Phàm buông cô ra, xịt qua loa lên tay và cổ mình, rồi trêu:
“Chị có sợ rắn không?”
Ninh Hân lắc đầu, đi thẳng:
“Không sợ.”
Hà Đông Phàm không chắc cô nói thật hay không.
Nếu người con gái khác nói không sợ cậu sẽ nghi ngờ. Nhưng Ninh Hân nói không sợ cậu lại tin vài phần.
Hà Đông Phàm nhét chai xịt chống muỗi vào túi quần, bước hai bước kéo tay Ninh Hân, chuyển cô sang đi sát mép đường:
“Đừng đi phía kia.”
Cậu đã đi thăm dò từ chiều, phát hiện phía trong đường có nhiều cỏ dại và lá cây chìa ra. Cô mặc quần ngắn, dù không bị xước cũng sẽ ngứa ngáy.
Ninh Hân nghe nhắc nhở mới để ý:
“Cảm ơn em.”
Hà Đông Phàm đút tay vào túi, ngẩng đầu nói:
“Đi thôi.”
Tốc độ đi chậm hơn ban ngày của cậu, mất hơn 30 phút hai người mới đến nơi.
Quán trông khác hẳn ban ngày. Ban ngày nhìn đơn sơ, có phần cũ kỹ, nhưng giờ đây, những dây đèn sao xung quanh đều đã sáng lên, gió đêm thổi làm những chong chóng nhỏ đầy màu sắc xoay tít, ngay cả mái hiên cũng tràn ngập không khí ấm cúng.
Hai người bước vào, chưa kịp ngồi xuống thì nghe bên cạnh một cô gái phàn nàn:
“Em muốn ăn gà nướng!”
Chàng trai bị cô véo một cái, đau đến mức phải né sang bên, rồi vẫn cố dỗ dành:
“Gà nướng phải mất hơn một tiếng, không được đâu. Lần sau nhé, bảo bối, lần sau.”
“Lần sau? Lần sau là khi nào…”
Ninh Hân không để ý đến câu nói nửa sau của họ, vô thức liếc nhìn đĩa gà nướng trên bàn bên cạnh.
Trên đĩa hình chữ nhật, những miếng gà vàng ươm, da giòn, thịt mềm, được rắc đầy bột ớt và thìa là.
Cô mím môi, biết rằng mình cũng chẳng ăn được gà nướng, đành phải ăn tạm vài món nướng khác.
Hai người ngồi xuống, Ninh Hân chuẩn bị đứng dậy:
“Chúng ta chỉ có thể ăn đồ nướng thôi, để chị đi gọi món.”
Hà Đông Phàm bất ngờ nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, nhẹ nhàng kéo xuống và đặt lên bàn:
“Em đã đặt trước rồi.”
“?”
“Một phần tư con gà nướng, một phần tư con thỏ nướng, và chủ quán còn tặng thêm mấy món phụ.” Nói xong, cậu tỏ vẻ tự mãn, búng tay một cái, giơ cao tay lên, giọng lớn:
“Chủ quán ơi, món của tôi còn bao lâu nữa?”
Chủ quán liếc nhìn Hà Đông Phàm, nhận ra cậu:
“Khoảng mười phút nữa.”
Hà Đông Phàm quay sang nhìn Ninh Hân, nhếch môi cười, đôi mày khẽ nhướn lên. Ánh đèn sao lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt đen tuyền của cậu, lúc sáng lúc tối.
Nói sao nhỉ?
Ninh Hân cảm thấy nơi này không còn vẻ tĩnh lặng và mát mẻ như con đường xuống núi, mà trái tim cô dường như cũng nóng bừng lên.
Có lẽ… là do đĩa gà nướng trên bàn bên cạnh trông quá hấp dẫn.
À, mà họ còn có cả thỏ nướng.
Trái tim rộng lớn thế nào nhỉ?
Ninh Hân không rõ.
Nhưng cô biết trái tim mình đang được lấp đầy.
Rõ ràng cô nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy trống rỗng và khó chịu trong một khoảng thời gian dài nhưng không phải vậy. Thời gian qua, trái tim cô luôn được Hà Đông Phàm lấp đầy.
Sự quan tâm của cậu vừa kín đáo vừa rõ ràng, cô đều hiểu.
Nghĩ đến đây, Ninh Hân rót hai ly trà, đưa một ly cho Hà Đông Phàm, đôi mắt đào chan chứa sự ấm áp:
“Em biết đấy, chị không uống được rượu, nên lấy trà thay rượu để cảm ơn em.”
Hà Đông Phàm vừa mới khoe khoang xong giờ lại bị ánh mắt Ninh Hân làm cho luống cuống không biết để tay chân ở đâu.
Cậu chậm rãi cầm lấy ly trà:
“Cái gì cơ?”
Ninh Hân khẽ cúi đầu nâng ly trà lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của cậu.
Hà Đông Phàm ngẩn ngơ, rồi đưa ly trà lên môi uống, mắt vẫn không rời khỏi cô.
Ninh Hân hai tay ôm ly trà, khóe miệng khẽ cong lên:
“Chị hiểu tấm lòng của em.”
???
!!!
“Phụt—” Hà Đông Phàm đột ngột bị sặc, ho dữ dội:
“Khụ khụ khụ—”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");