Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 40: Chị gái




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ninh Hân làm thủ tục xong cho Hà Đông Phàm và Từ Quả sau đó mới đi tắm và thay đồ.

Từ Quả biết Hà Đông Phàm không về mà định chờ Ninh Hân nên xách theo túi lớn túi nhỏ quà cáp về ký túc xá trước.

Hà Đông Phàm lại quay lại ngồi trên ghế sofa ở lối vào phòng tập võ.

Lúc này trong phòng không quá yên tĩnh, có lẽ vừa có vài lớp học kết thúc, người ra vào lác đác. Hà Đông Phàm nhìn vào bên trong vài lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ninh Hân.

Cậu không có việc gì làm, ngồi nghịch mấy nhánh cây xanh bên cạnh.

Qua khoảng hơn mười phút phòng tập mới trở nên yên ắng.

Dương Hiểu Trinh bước tới quầy lễ tân, hỏi Ngọc Nhi xin bảng dữ liệu để xem.

Xem xong, cô lấy hai viên thịt bò khô đưa cho Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi nếm thử, rất thích thú: “Chị Hiểu Trinh, chị mua ở đâu đấy? Ngon quá!”

“Là Ninh Hân cho, lát nữa hỏi cô ấy.” Dương Hiểu Trinh trả lời.

Hà Đông Phàm vẫn không thấy Ninh Hân, đang nghi ngờ liệu mình có không để ý lúc cô ấy rời đi không thì bỗng nghe thấy cái tên “Ninh Hân.”

Cậu nhìn sang đúng lúc chạm ánh mắt của Dương Hiểu Trinh.

Dương Hiểu Trinh chẳng hề ngại ngùng về việc mình vừa nhìn cậu ta chằm chằm.

Cô thẳng thắn bước tới, đứng cách cậu ta khoảng một mét, khoanh tay trước ngực, cúi người xuống nhìn kỹ.

Hà Đông Phàm chưa từng gặp tình huống như thế này, tai hơi đỏ lên, ngả người ra sau đầy cảnh giác: “Chị nhìn cái gì?”

Dương Hiểu Trinh đáp: “Tôi thấy cậu hơi quen.”

Hà Đông Phàm: “……”

Thật ra Dương Hiểu Trinh không có ý tán tỉnh, cô thực sự cảm thấy cậu trông quen nhưng lại không nhớ ra ở đâu.

Hà Đông Phàm thì không nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu nhẹ và buông một câu: “Chúng ta chưa từng gặp.”

Dương Hiểu Trinh suy nghĩ, cũng thấy có lý.

Nhưng đi được hai bước, cô bỗng đứng lại, quay đầu, chỉ tay vào cậu như vừa sực nhớ: “Tôi nhớ ra rồi!”

Hà Đông Phàm: “???”

Dương Hiểu Trinh: “Cậu là em trai của Ninh Hân!”

???

Hà Đông Phàm vừa định phủ nhận thì Dương Hiểu Trinh đã bắt đầu kể lại chi tiết ký ức: “Năm đó Ninh Hân rời Bắc Đô, cậu đã đến trường chúng tôi tìm cô ấy, cậu nói cậu là em trai cô ấy, lúc đó cậu còn mặc đồng phục học sinh nữa.”

Hà Đông Phàm lập tức nhớ lại chuyện này, cậu nhìn kỹ người trước mặt.

Nhưng…

Người chị cậu gặp ngày đó để tóc thẳng, còn giờ người này lại để tóc xù, cậu không thể kết nối hai hình ảnh lại với nhau.

Tuy nhiên, những chi tiết cô kể thì hoàn toàn chính xác.

Hà Đông Phàm khẽ ho một tiếng, định qua loa cho xong chuyện, ngượng ngùng đáp: “Ừm.”

Lúc này, Ninh Hân xách túi tập bước ra, thấy Hà Đông Phàm vẫn ngồi trên sofa: “Em chưa về à? Đã hơn chín giờ, sắp mười giờ rồi.”

Hà Đông Phàm ngước nhìn, ánh mắt hơi ngẩn ra.

Cô thay một bộ đồ thể thao sáng màu, áo dài tay và quần dài, chất liệu mềm mại, hơi ôm lấy đường nét cơ thể.

Cô có vẻ vừa tắm xong, mặt hơi ửng hồng, mái tóc mượt mà xõa xuống, có chút lơ thơ tự nhiên.

Trông cô càng giống một miếng thạch pha lê trong suốt.

Ninh Hân lại gọi: “Hà Đông Phàm?”

Hà Đông Phàm nhanh chóng đứng dậy, đưa tay xoa sau cổ, xoay cổ nói:

“Em mệt rồi, nghỉ một lát.”

Ninh Hân theo phản xạ hỏi:

“Từ Quả đâu rồi?”

“Cậu ấy về trước rồi.”

Ninh Hân bước lại gần, gật đầu:

“Về nhắc cậu ấy tập thêm các bài kéo giãn cơ nhé.”

Hà Đông Phàm đáp một tiếng “Được.”

Ngay giây sau, trong lòng cậu đột nhiên giật mình.

Không đúng!

Tại sao cô ấy lại hỏi Từ Quả?

Tại sao cô ấy chỉ lo Từ Quả tập giãn cơ mà không quan tâm cậu?

Trong đầu cậu bật ra một suy nghĩ…

Chết tiệt!

Không lẽ nào!!!

Dương Hiểu Trinh vẫn khoanh tay trước ngực, mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn của Hà Đông Phàm:

“Ninh Hân, đây là em trai cậu à?”

Ninh Hân liếc nhìn Hà Đông Phàm rồi bình thản thu ánh mắt lại, hỏi Dương Hiểu Trinh:

“Sao cậu lại nói vậy?”

Dương Hiểu Trinh khẽ hất cằm về phía Hà Đông Phàm:

“Chính cậu ấy nói mà.”

Ninh Hân lại nhìn Hà Đông Phàm, cũng không phủ nhận, chỉ “Ừm” một tiếng.

Ninh Hân mới biết rằng Hà Đông Phàm luôn xem cô như chị gái.

Cô cảm thấy kiểu nhân duyên tình cờ như thế này cũng khá cảm động.

Cô cũng sẵn lòng chấp nhận.

Nhưng lúc này, Hà Đông Phàm hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Ninh Hân, chỉ chìm trong cảm giác tự mình làm khó mình.

Ngọc Nhi đứng sau quầy, tay cầm bao bì lấp lánh của viên thịt bò khô:

“Chị Hân, thịt bò khô này chị mua ở đâu thế? Ngon quá!”

Ninh Hân quay lại:

“Không phải mua, là người khác tặng.”

Dương Hiểu Trinh lập tức tò mò hỏi:

“Ai vậy?”

Dương Hiểu Trinh quá hiểu Ninh Hân.

Những năm qua, cuộc sống của Ninh Hân không dễ dàng, làm vài công việc linh tinh, mãi đến cuối năm ngoái mới khá hơn một chút.

Vì vậy vòng giao thiệp của cô rất nhỏ. Nếu nói là bạn bè tặng, chắc chỉ có mỗi Dương Hiểu Trinh, còn ai có thể tặng cô chứ?

Ninh Hân vắt túi tập lên vai:

“Phụ huynh học sinh của chị.”

“Ồ~” Dương Hiểu Trinh kéo dài giọng, nhướng mày:

“Là anh Tạ nào đó đúng không?”

Ninh Hân thở dài. Dương Hiểu Trinh lại bắt đầu. Cô ấy rất tốt, nhưng có một tật xấu là quá nhiều chuyện và hay tưởng tượng thêm.

Hà Đông Phàm lặng lẽ bước đến bên cạnh Ninh Hân, cầm lấy túi tập trên vai cô:

“Em cũng về đây.”

Ninh Hân không định nói thêm với Dương Hiểu Trinh:

“Không nói chuyện nữa, tớ đi đây.”

Rồi cô cúi đầu, nhìn thấy túi tập của mình đang được Hà Đông Phàm cầm. Theo phản xạ, cô đưa tay định lấy lại nhưng Hà Đông Phàm lùi tay ra sau khiến cô chụp hụt.

Dương Hiểu Trinh ý thức được điều gì thú vị, bắt đầu tỏ vẻ đúng mực, vẫy tay chào:

“Bye bye, lát nữa tớ gửi địa chỉ tiệm váy cưới cho cậu, đừng quên chủ nhật nhé.”

Ninh Hân vẫn nhìn Hà Đông Phàm, cậu lại tránh ánh mắt cô, ra vẻ không muốn để ý.

Ninh Hân đáp lời Dương Hiểu Trinh một cách hờ hững:

“Ừ, được, cậu gửi cho tớ đi.”

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng tập võ, Hà Đông Phàm luôn giữ khoảng cách nửa bước so với Ninh Hân.

Ninh Hân không ngốc, nhận thấy tâm trạng cậu không tốt nhưng không biết vì sao.

Cô nghĩ một lúc, rồi chủ động hỏi thăm:

“À này, Hà Đông Phàm, hôm nay học cảm thấy thế nào?”

“Tạm ổn.” Hà Đông Phàm dừng lại nửa giây, rồi xoay tay ra sau lưng nói:

“Nhưng em nghĩ mình cần kéo giãn cơ.”

Ninh Hân với ý định trấn an, lập tức khen ngợi:

“Thật ra em giỏi hơn bạn học của em nhiều.”

Hà Đông Phàm bỗng dừng bước, quay lại:

“Thật không?”

Ninh Hân không hiểu sao cậu đột nhiên dừng, cũng đứng lại theo, ngơ ngác gật đầu:

“Thật mà, em thật sự rất tốt.”

Hà Đông Phàm nghĩ, lời này không phải ý là Từ Quả không bằng cậu sao?!

Tâm trạng bực bội của cậu ngay lập tức thoải mái hơn một nửa. Trước đó cậu còn tưởng mình vừa tìm được một tình địch.

Hai người sóng vai bước đi.

Hà Đông Phàm liếc nhìn Ninh Hân, giọng điệu như không để tâm:

“Chị thấy bạn học của em thế nào?”

Ninh Hân suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời:

“Cậu ấy tập luyện miễn cưỡng theo kịp, nhưng thái độ không tích cực. Ban đầu chị còn nghĩ cậu ấy không thích boxing. Ừm… em nói cậu ấy ngại giao tiếp, hướng nội, thì cũng có thể giải thích được vì sao cậu ấy có vẻ không tích cực. Nhưng tính cách của cậu ấy không nặng nề như chị tưởng. Cũng ổn đấy, cậu ấy hợp tác khá tốt, từ từ sẽ tiến bộ thôi.”

Hà Đông Phàm thầm nhủ, cậu ta mà tích cực thì đúng là lạ thật.

Ninh Hân nhìn Hà Đông Phàm, thấy tâm trạng cậu có vẻ khá hơn, không còn căng thẳng như lúc nãy.

Cô cúi mắt nhìn xuống…

Áo khoác gió của cậu để mở, lộ ra cổ áo áo thun thể thao bên trong đã ướt đẫm mồ hôi.

Ninh Hân chợt nhận ra:

“Chị quên nhắc các em mang theo một bộ đồ để thay. Lần sau có thể mang theo đồ, sau khi hết nóng và mồ hôi, tắm một chút sẽ thoải mái hơn.”

Hà Đông Phàm nhìn xuống ngực mình theo ánh mắt của Ninh Hân.

Chết tiệt!

Không lẽ là mùi mồ hôi của mình làm cô ấy khó chịu sao?!

Cậu hơi dịch sang một bên, đặt túi tập trên vai xuống, cầm bằng tay.

Túi tập của cô ấy màu sáng, nhìn như đám mây, cậu sợ làm bẩn hoặc ám mùi mồ hôi lên đó.

Đêm nay bầu trời rất đẹp, nền trời xanh thẳm, ánh trăng sáng trong rải nhẹ khắp mọi người.

Ninh Hân cảm thấy bình yên và an lành.

Hai người bước đi trong im lặng một đoạn. Ninh Hân lại chủ động hỏi:

“Hà Đông Phàm, chị vẫn chưa biết em học ngành gì ở đại học.”

Dương Hiểu Trinh từng nói cậu giống vận sinh viên thể thao, nhưng cô chắc chắn cậu không phải sinh viên thể thao.

Gia đình cậu sẽ không đồng ý.

Giọng nói của Hà Đông Phàm trong màn đêm trầm thấp, ẩn giấu cảm xúc:

“Công nghệ thông tin.”

Ba chữ này, đối với Ninh Hân, như mở ra một phong ấn xa xưa.

Đó là một điều mà mỗi khi nghĩ đến đều khiến cô đau lòng, nên cô không muốn nhớ.

Là cảm giác buồn bã mỗi khi thức giấc giữa đêm lại phải bấm mạnh vào ngón tay để ép bản thân ngủ lại nên cô không dám nghĩ.

Là người mà đến giờ cô vẫn không đủ can đảm để đối mặt nên cô không nhắc tới.

Khi đến trạm xe buýt, đúng lúc chiếc xe từ xa chầm chậm đến gần, Hà Đông Phàm đưa túi tập lại cho Ninh Hân.

Ninh Hân giơ tay nhận lấy túi, cố gắng nở một nụ cười:

“Cảm ơn em.”

Hà Đông Phàm gãi gãi sau gáy, không nhìn cô:

“Ngày mai em vẫn sẽ đến quán trà sữa làm bài, sau đó dẫn chị đi ăn gà xào măng.”

Gà xào măng?

À, cậu đã từng nhắc đến.

Có một quán gà xào măng rất ngon.

Không nghe Ninh Hân trả lời, Hà Đông Phàm quay sang nhìn cô:

“Không muốn ăn món đó à?”

Ninh Hân nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm nhưng sáng ngời của cậu, dù trong đêm tối thế này.

Khoảnh khắc đó, cô bỗng thấy một góc u ám trong lòng mình như được ánh sáng kỳ lạ chiếu rọi, cảm thấy món gà xào măng ngày mai cũng đáng để mong đợi.

Cô mỉm cười:

“Muốn, ngày mai chúng ta đi ăn gà xào măng.”

Đưa Ninh Hân lên xe buýt rồi nhìn xe rời xa, Hà Đông Phàm mới thả lỏng, nhe răng làm vài động tác giãn ngực.

Đau thật đấy.

Hà Đông Phàm đến tiệm thuốc mua cao dán, về ký túc xá cũng dán cho Từ Quả vài miếng.

Cổ, vai, lưng dưới.

Những ngày đó, ký túc xá tràn ngập mùi cao dán. Ai đến cũng hỏi sao cả phòng như bị chấn thương vậy.

Nhưng phải công nhận, từ khi đi học quyền anh, chất lượng giấc ngủ đúng là tốt hơn hẳn, thậm chí không còn mơ nữa.

Thời gian trôi nhanh, đã đến cuối tháng Ba.

Tối thứ Sáu, Hà Đông Phàm và Từ Quả đến câu lạc bộ võ.

Đêm đó, khi buổi học được một nửa, Ninh Hân rõ ràng nhận ra trạng thái của Hà Đông Phàm không ổn.

Cú đấm tay phải của cậu rất chậm chạp, giống như không dám dùng lực.

Ninh Hân quan sát một lúc rồi gọi Hà Đông Phàm lại.

Hà Đông Phàm đưa tay lên lau mồ hôi một cách qua loa:

“Có chuyện gì vậy?”

Ninh Hân hất cằm về phía ghế bên cạnh:

“Ngồi xuống.”

Hà Đông Phàm nghe lời ngồi xuống.

Giọng nói dịu dàng của Ninh Hân lại mang theo sự nghiêm khắc ra lệnh:

“Đưa tay ra.”

Hà Đông Phàm ngoan ngoãn đưa tay ra.

Ninh Hân tháo găng tay bên phải của cậu, đúng như cô dự đoán, các đốt ngón tay của cậu đỏ lên bất thường.

Ninh Hân nhíu mày. Đây là sự sơ suất của cô.

Găng tay mà họ đang dùng là loại được tặng kèm khi mua khóa học, kích cỡ tiêu chuẩn dành cho nam giới nên thường không có vấn đề gì. Nhưng đây không phải là lý do để cô biện minh cho sự lơ là của mình.

Ninh Hân có chút tự trách, dùng hai tay cẩn thận nâng bàn tay phải của Hà Đông Phàm lên, nhẹ nhàng xoay qua xoay lại để kiểm tra.

Bàn tay của cô nhỏ hơn tay cậu rất nhiều, các ngón tay mảnh mai, đầu ngón tay đặc biệt mềm mại.

Hà Đông Phàm cảm nhận được sự chạm nhẹ của cô, toàn thân cậu như mất tự nhiên, thậm chí còn run rẩy một chút.

Ninh Hân lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng:

“Chị làm em đau à?”

Hà Đông Phàm chăm chú nhìn cô, nhanh chóng lắc đầu.

Ninh Hân tiếp tục nhẹ nhàng hơn, đặc biệt chú ý đến các khớp ngón tay của cậu:

“Tay em lớn hơn bình thường, găng tay này không phù hợp.”

Cô không nghe thấy cậu trả lời, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của cậu.

Hà Đông Phàm phản ứng chậm chạp, cuối cùng cũng gật đầu một cái.

Ninh Hân căn dặn:

“Hôm nay em đừng mang găng tay để tấn công nữa.”

Hà Đông Phàm lại gật đầu.

Ninh Hân nói tiếp:

“Chắc em không rành mua găng tay, để chị mua cho.”

Hà Đông Phàm vẫn gật đầu.

Ninh Hân cảm thấy cậu rất ngoan, giọng nói dịu lại, cũng gật đầu theo:

“Chị có thuốc xịt, bôi vào sẽ đỡ hơn, để chị đi lấy cho em.”

Hà Đông Phàm lại gật đầu.

Ninh Hân buông tay cậu ra, đứng lên.

Hà Đông Phàm cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt, nhìn tay phải của mình, lật qua lật lại.

Trong lòng cậu tự nhủ:

Mình có tài đức gì mà được như thế này!!!

Nhưng ngay sau đó, trái tim cậu lập tức vỡ vụn.

Bởi vì Ninh Hân cũng gọi Từ Quả lại, tháo găng tay của cậu ta rồi nói:

“Cái này tạm thời xem ra khá vừa, nếu có khó chịu thì nhớ nói nhé.”

Sau đó Ninh Hân đi lấy thuốc xịt.

Cô xịt thuốc lên tay phải của Hà Đông Phàm, rồi dặn dò cậu vài câu.

Chủ nhật tuần đó, Ninh Hân đến mua găng tay quyền anh cho Hà Đông Phàm.

Về màu sắc, cô không chắc cậu thích loại nào nên đã gọi điện hỏi.

Hà Đông Phàm bắt máy, đầu dây bên kia giọng nói rất nhỏ:

“Cô giáo Ninh, chị chờ chút.”

Sau đó là mấy giây âm thanh lộn xộn.

Giọng nói của Hà Đông Phàm trở nên rõ ràng hơn:

“Cô giáo Ninh, có chuyện gì vậy?”

Ninh Hân nhìn ba đôi găng tay trước mặt:

“Chị đang xem găng tay quyền anh, muốn hỏi em thích màu đen, đỏ, hay phối màu đen trắng?”

Hà Đông Phàm:

“Phối màu đen trắng.”

“Được.”

Ninh Hân đột nhiên nhớ đến món lẩu mà Hà Đông Phàm từng dẫn cô đi ăn, liền hỏi:

“Em đang làm gì? Chị đang ở gần trường Đại học Ngọc Hòa, có thể tiện đường mang qua cho em.”

Hà Đông Phàm ngừng lại một chút:

“Cô giáo Ninh, từ Chủ nhật đến chiều thứ Sáu em bận lắm.”

Ninh Hân chợt nhớ ra cậu từng nhắc đến việc phải chuẩn bị cho kỳ thi, rất bận rộn.

Cô cũng nhớ lúc cậu nghe máy, giọng nói rất nhỏ, chắc là không tiện. Cô liền kết thúc câu chuyện:

“Vậy em bận đi nhé, lần sau chị mang đến phòng tập cho em.”

Ninh Hân cúp máy, mua đôi găng tay phối màu đen trắng.

Trở về, đứng dưới tầng nhìn lên căn hộ của mình, cô lặng lẽ thở dài.

Từ khi bạn cùng phòng bắt đầu hẹn hò, căn nhà không còn cái gọi là không gian chung nữa, nên cô cũng không thể về nhà nấu ăn.

Ninh Hân quay người đi đến quán bún thường lui tới để ăn tối.

Cô không biết nên ăn gì, do dự một lúc lâu rồi gọi một tô bún lòng mề gà.

Đây là món cô từng hay ăn vì cảm thấy rất ngon.

Nhưng hôm nay lại ăn rất nhạt nhẽo.

Có lẽ vì dạo gần đây Hà Đông Phàm đã dẫn cô đi ăn quá nhiều món ngon, khẩu vị của cô giờ trở nên kén chọn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.