Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 32: Lại một năm nữa trôi qua




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào cuối tháng Tám.

Thế vận hội Olympic đã khép lại trong niềm vui chung của cả nước, và các khu vực chịu thảm họa bắt đầu tái thiết lại nhà cửa.

Mùa hè đặc biệt ấy đã qua.

Hà Đông Phàm tự mình đến Đại học Ngọc Hòa để làm thủ tục nhập học.

Khi cậu chuyển vào phòng ký túc xá 202, đã có hai người bạn cùng phòng đến trước.

Một người thấp bé, tên là Lý Bạch Tử.

Một người đeo kính, trông có khí chất nho nhã, tên là Giang Tâm.

Ba người thu xếp hành lý đơn giản sau đó cùng nhau ra ngoài ăn trưa rồi trở về ký túc để dọn dẹp phòng.

Sàn nhà cuối cùng cũng sáng bóng, bàn học đã sạch sẽ, ai nấy đều đổ mồ hôi vì mệt.

Dù ngoài ban công vẫn còn vũng nước bẩn, họ quyết định tạm thời không quan tâm, kéo ghế ngồi dưới quạt để nghỉ ngơi.

Những câu chuyện lúc trước đã nói qua – quê quán ở đâu, có bạn gái chưa, v.v.

Giờ trò chuyện thêm, khó tránh khỏi đào sâu hơn vào các chủ đề.

Lý Bạch Tử mở một túi đặc sản quê nhà chia sẻ với mọi người. Cậu tò mò hỏi Hà Đông Phàm:

“Cậu là người Bắc Đô, sao lại chạy đến đây?”

Câu hỏi này quả thực khiến người khác tò mò, bởi số điểm đỗ vào ngành công nghệ thông tin của Đại học Ngọc Hòa có thể giúp Hà Đông Phàm vào được một trường tốt hơn ở Bắc Đô.

Hà Đông Phàm chẳng hề che giấu, cậu nở nụ cười rạng rỡ:

“Có một người tôi muốn gặp. Cô ấy có thể sẽ ở Ngọc Hòa.”

Không khí tám chuyện lập tức sôi nổi hẳn lên, ngay cả Giang Tâm cũng ngẩng đầu, đẩy kính trên sống mũi, ánh mắt như muốn nói: “Cậu kể tiếp đi.”

Nhưng Hà Đông Phàm dừng câu chuyện tại đây, đưa tay cầm một chiếc bánh mì xoắn nếm thử.

Thấy ngon, cậu nhướn mày lên đầy hài lòng.

Lý Bạch Tử phấn khích kêu lên:

“Trời ơi! Cậu nói không có bạn gái mà?”

Hà Đông Phàm nhún vai:

“Tôi cũng đâu nói đó là bạn gái, chỉ là bạn thôi, không được à?”

Trong lòng Hà Đông Phàm thầm nghĩ thêm: Cậu với Ninh Hân chắc cũng chỉ là bạn thôi nhỉ.

Lý Bạch Tử trực tiếp chọc ngay tim đen của Hà Đông Phàm:

“Chẳng lẽ là yêu thầm?”

Chưa đợi Hà Đông Phàm phản ứng, Lý Bạch Tử đã giơ ngón cái với cậu:

“Ông bạn, đỉnh đấy!”

Hà Đông Phàm gạt tay Lý Bạch Tử ra.

Giang Tâm chỉnh kính một chút, ý tứ phân tích:

“Cậu nói cô ấy có thể ở đây…”

Cậu nhấn mạnh hai chữ “có thể.”

Rồi tiếp lời:

“Vậy nghĩa là, cậu cũng không chắc cô ấy có ở đây hay không đúng không?”

Hà Đông Phàm im lặng một giây, khẽ gật đầu.

Ngón cái của Lý Bạch Tử, dù vừa bị Hà Đông Phàm gạt xuống, lại được dựng lên lần nữa. Anh chàng nói với giọng chân thành và đầy ngưỡng mộ:

“Đỉnh! Chỉ vì một ‘khả năng’ mà chạy đến đây.”

Bàn tay cậu ta lại bị Hà Đông Phàm vỗ xuống, lần này mạnh hơn, phát ra tiếng “bốp”.

Hà Đông Phàm bỗng nhiên cũng cảm thấy bực bội vì hai chữ “khả năng” này.

Cậu nhớ lúc đó trời vẫn còn nóng nực. Sau khi dạy xong một buổi học, Ninh Hân không vội thu dọn đồ đạc mà nghiêng đầu hỏi cậu:

“Em đã từng đến Hoài Ngọ chưa?”

Hà Đông Phàm trả lời là đã đến rồi. Đó là một thành phố lịch sử văn hóa, đáng để đi du lịch.

Lúc đó, để chuyển chủ đề, Ninh Hân chống cằm nhìn cậu, đôi mắt vừa cười vừa tiếc nuối, nói rằng cô ấy chưa từng đi đâu cả.

Cô bảo việc đến Bắc Đô học đại học là lần đầu tiên cô đi xa nhà, trước đây cô chưa từng đến thành phố nào khác.

Trước đó, nơi xa nhất cô từng đến là thành phố thủ phủ của tỉnh quê nhà – thành phố Ngọc Hòa.

Khi nhắc đến Ngọc Hòa, cô buông tay khỏi cằm, đôi mắt sáng lên, hỏi cậu rằng cậu đã từng đến Ngọc Hòa chưa.

Hà Đông Phàm trả lời là chưa.

Vậy là Ninh Hân bắt đầu kể đủ thứ về thành phố Ngọc Hòa.

Cô còn nói rằng hồi nhỏ cô từng sống ở Ngọc Hòa ba năm cùng ba mẹ, và cô rất thích nhịp sống chậm rãi của thành phố này.

Sau trận động đất, cô không thể ở lại huyện C nữa…

Nghĩ đến đây, sự bực bội của Hà Đông Phàm biến mất. Cậu nghĩ, cô ấy chắc chắn đang ở Ngọc Hòa.

Ba người đang trò chuyện, cửa phòng ký túc xá đang khép hờ thì bị đẩy ra.

Một người bước vào, dáng người gầy nhưng rất thẳng, da trắng, mắt dài và hẹp.

Phản ứng đầu tiên trong lòng Hà Đông Phàm là: Còn có đàn ông trông thế này sao?

Cậu đoán rằng người này chính là thành viên cuối cùng của phòng 202.

Lý Bạch Tử vươn cổ, nhiệt tình chào hỏi:

“Chào cậu, cậu tên gì vậy?”

Người kia xách hai túi lớn, cúi xuống đặt chúng trên sàn, không thèm liếc nhìn về phía họ, chỉ thốt ra hai chữ:

“Từ Quả.”

“Tôi là Lý Bạch Tử.” Lý Bạch Tử vẫn không giảm bớt sự nhiệt tình, “Cậu qua đây ngồi hóng gió chút không?”

Từ Quả đáp:

“Không cần.”

Lý Bạch Tử hỏi tiếp:

“À đúng rồi, cậu là người địa phương à?”

Từ Quả:

“Ừ.”

Giang Tâm chen vào:

“Tôi là Giang Tâm, ba chúng tôi đều là người từ nơi khác đến.”

Từ Quả không đáp lại, chỉ lẳng lặng sắp xếp đồ đạc của mình.

Hà Đông Phàm quay nửa người, dựa lưng vào ghế, hai chân duỗi thẳng thoải mái, giới thiệu:

“Hà Đông Phàm.”

Từ Quả vẫn không trả lời.

Bầu không khí trong phòng vốn náo nhiệt giờ trở nên ngượng ngập.

Giang Tâm khẽ ho một tiếng, cố gắng gợi chuyện:

“Từ Quả, cuối tuần chúng tôi định đi cơ sở gấu trúc xem gấu trúc, không biết đường, cậu dẫn đi được không?”

“Xin lỗi.” Từ Quả ngẩng đầu, đôi mắt dài nhìn họ thoáng qua, giọng lạnh lùng:

“Tôi không rảnh.”

Không khí càng thêm ngượng ngập.

Lý Bạch Tử cười xòa:

“Không sao, chúng tôi có thể chờ lúc nào cậu rảnh, đâu nhất thiết phải là cuối tuần này. Đây coi như là một hoạt động gắn kết phòng mà.”

Từ Quả vẫn cúi đầu, bận rộn với đồ đạc của mình:

“Không lúc nào rảnh cả.”

Lời này…

Thái độ này…

Ba người nhìn nhau, đồng lòng im lặng.

Thực ra, họ đâu phải nhất định bắt cậu ta làm hướng dẫn viên, đi xem gấu trúc thì chỉ cần bắt taxi là xong, chẳng qua là muốn tỏ ra thân thiện thôi mà.

Dù không thích giao tiếp, thì cũng là sống chung một phòng, đâu cần làm căng như vậy.

Hà Đông Phàm cảm thấy người này thật buồn cười.

Cậu đứng dậy, tựa vào khung giường, khoanh tay trước ngực:

“Này anh bạn, mọi người chung phòng ký túc, không cần làm vậy chứ?”

Đúng lúc này, cửa phòng xuất hiện một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi, da vàng vọt, dáng người gầy nhom.

Ông ấy trông có chút kỳ lạ, có lẽ vì trời đang nóng bức mà vẫn đội mũ lưỡi trai.

Người đàn ông nhiệt tình chào hỏi:

“Chào các cháu! Chú là ba của Từ Quả. Sau này, xin nhờ các cháu quan tâm đến Từ Quả nhiều hơn.”

Thái độ khác biệt rõ rệt, thật đúng là hai ba con.

Hà Đông Phàm phản ứng sau nửa giây, đứng thẳng người, hạ tay xuống, thu lại vẻ bất cần, lễ phép chào:

“Cháu chào chú ạ.”

Lý Bạch Tử và Giang Tâm cũng đứng dậy:

“Cháu chào chú ạ.”

“Chào các cháu, chào các cháu.” Ba của Từ Quả cười nói, rồi nhìn con trai:

“Từ Quả, cuối tuần dẫn các bạn về nhà ăn cơm đi.”

Nói rồi, ông lại nhiệt tình mời:

“Lúc đó chú sẽ nấu món Tứ Xuyên cho các cháu ăn thử.”

Cả ba đồng thanh:

“Cảm ơn chú ạ.”

Hà Đông Phàm cầm ghế kéo về phía trước:

“Mời chú ngồi, hóng gió một chút ạ.”

“Không cần đâu, các cháu cứ ngồi đi.” Ba của Từ Quả từ chối, ngẩng đầu nhìn Hà Đông Phàm:

“Chàng trai cao ráo quá nhỉ, người miền Bắc đúng không?”

Hà Đông Phàm gật đầu:

“Dạ, cháu ở Bắc Đô ạ.”

Sau đó, cả nhóm trò chuyện không đầu không cuối một cách ngượng ngập. Từ Quả thu xếp đồ đạc xong, đưa ba ra ngoài.

Phòng ký túc lại chỉ còn ba người.

Lý Bạch Tử dùng giọng đầy hàm ý:

“Thì ra cậu ta chính là Từ Quả.”

“Ai cơ?” Hà Đông Phàm khó hiểu.

“Thủ khoa ấy chứ ai! Không chỉ là thủ khoa, mà còn là người đạt điểm cao nhất trong lịch sử trường chúng ta!”

“Thế tại sao cậu ta lại vào trường mình?” Giang Tâm thắc mắc.

“Ai mà biết được?” Lý Bạch Tử chép miệng.

Ngay sau đó, cậu quay sang nhìn Hà Đông Phàm đang ăn bánh mì xoắn, giọng điệu trêu chọc:

“Chẳng lẽ cậu ta cũng có một người muốn gặp giống như cậu…”

Chưa kịp nói hết câu, Lý Bạch Tử đã bị Hà Đông Phàm đá vào chân ghế. Chiếc ghế chao đảo, suýt khiến Lý Bạch Tử ngửa ra sau. Nhưng ngay lúc đó, Hà Đông Phàm đã nhanh tay đỡ lấy lưng cậu, giữ lại.

Lý Bạch Tử chẳng thèm để ý đến “ý tốt” này của Hà Đông Phàm, hất tay cậu ra rồi chuyển chủ đề:

“Các cậu nói xem, liệu Từ Quả có thật sự dẫn chúng ta về nhà cậu ấy ăn cơm không?”

Hà Đông Phàm khịt mũi cười nhạt:

“Cậu nằm mơ à?”

Giang Tâm phụ họa:

“Mơ giữa ban ngày.”

Lý Bạch Tử thở dài:

“Cậu ấy học giỏi thì khỏi bàn, lại còn đẹp trai. Buff thì gọi là đầy đủ cả.”

Nên đương nhiên, đôi mắt của cậu ấy cũng ở trên đỉnh đầu rồi.

“Người không coi mình là bạn, thì mình cũng chẳng cần hạ mình làm gì.”

Ba người bọn họ và Từ Quả đúng là như vậy.

Từ Quả thường ngày chẳng nói chuyện với họ trong ký túc xá, trên lớp cũng không ngồi chung, không đi ăn cùng, cuối tuần lại càng không ở ký túc.

Thậm chí, cậu ấy còn không bằng “người ngoài biên chế” Đinh Thiên Tường ở phòng bên cạnh.

Kiểu quan hệ như vậy kéo dài suốt nửa học kỳ.

Mọi chuyện thay đổi vào một đêm khuya nọ. Điện thoại của Từ Quả bất ngờ reo lên, cậu luống cuống xuống giường, bật đèn pin, mở tủ quần áo, tạo ra tiếng động lạch cạch.

Hà Đông Phàm bị đánh thức, giọng ngái ngủ khàn khàn:

“Cậu làm gì vậy?”

Từ Quả không trả lời, nhưng âm thanh nhỏ hơn một chút.

Hà Đông Phàm vừa định ngủ lại thì nghe thấy tiếng mở cửa rồi tiếng đóng cửa.

Lý Bạch Tử cũng bị đánh thức, ngồi dậy với vẻ mệt mỏi, hỏi:

“Cậu ấy đi đâu thế?”

Hà Đông Phàm bực bội:

“Ai mà biết!”

Đi đâu được chứ? Cửa ký túc đã khóa rồi.

Chưa đầy một lúc sau, cửa phòng lại két mở ra.

Lần này, tất cả đều tỉnh hẳn, không vui vẻ gì mà ngồi dậy, chẳng tiện chửi thẳng, chỉ ngồi vô hồn nhìn xem cậu ấy lại định bày trò gì nữa.

Từ Quả đi về phía cửa sổ.

Cậu mở nửa cánh cửa sổ, nhìn ra ngoài, rồi bước chân lên bồn rửa mặt.

Hà Đông Phàm dù chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo phản xạ nhảy ngay xuống giường.

Giường ký túc khá cao, khi tiếp đất, chân phải Hà Đông Phàm đau nhói, nhưng cậu không để ý, vội lao tới kéo Từ Quả xuống:

“Cậu làm cái gì vậy hả?”

Hà Đông Phàm giữ chặt vai Từ Quả, đẩy mạnh cậu ra sau, giọng đầy kích động:

“Cậu có biết có bao nhiêu người khao khát được sống không? Cậu có chuyện gì không vượt qua được chứ?”

Từ Quả tựa lưng vào tường lạnh lẽo, ngẩng đầu lên.

Cậu giải thích rằng mình chỉ muốn ra ngoài, nhưng gọi không ai mở cửa ký túc, chứ không phải định làm điều dại dột.

Lúc này Hà Đông Phàm mới hoàn hồn. Đây là tầng hai, độ cao chỉ bốn, năm mét.

Cậu ấy không định tự tử.

Chỉ là Hà Đông Phàm khi nãy mơ màng ngủ nên phản ứng hơi quá.

Đêm đó, Lý Bạch Tử và Giang Tâm đứng bên cửa sổ, giơ điện thoại bật đèn flash soi đường cho Từ Quả. Hà Đông Phàm thì buộc hai chiếc ga giường lại, một đầu quấn quanh cánh tay mình để Từ Quả trèo qua cửa sổ xuống.

Cũng chính đêm ấy, ba người mới biết ba của Từ Quả là bệnh nhân ung thư máu, và đêm đó tình trạng ông rất nguy kịch tại bệnh viện.

Nói thế nào nhỉ?

Dù sao sau đêm ấy, ba người họ cũng dành cho Từ Quả một chút cảm thông đặc biệt.

Hà Đông Phàm không ngờ rằng ở Đại học Ngọc Hòa cậu lại gặp người quen cũ – Giang Vận.

Bà ngoại của Giang Vận và bà ngoại của Hà Đông Phàm là hàng xóm. Hồi nhỏ, Giang Vận sống ở nhà bà ngoại, đến năm lớp 8 mới chuyển đi. Cộng thêm hai người từng là bạn cùng lớp tiểu học và cấp hai, nói rằng họ lớn lên cùng nhau cũng không sai.

Chỉ là sau này hai người học ở hai trường cấp ba khác nhau, rồi trở thành những người “chết” trong danh bạ QQ của nhau.

Cuộc tái ngộ với Giang Vận diễn ra theo cách có phần bất ngờ.

Giang Vận là sinh viên cùng khóa, học ở Học viện Mỹ thuật. Cô đến phòng máy tìm Từ Quả.

Từ Quả từ trước đến nay không bao giờ quan tâm đến những cô gái tìm mình.

Lý Bạch Tử từng trêu: “Từ Quả đúng là có khuôn mặt trông như có cả trăm bạn gái, nhưng thực tế lại giống tụi mình, độc thân một mẩu.”

Thời điểm đó, ba người vừa mới bắt đầu “quan tâm đặc biệt” đến Từ Quả, luôn kéo cậu đi học, tan học cùng nhau, thậm chí còn giữ chỗ ngồi hộ.

Thế là họ tình cờ gặp Giang Vận.

Giang Vận cầm một hộp sô-cô-la, nhìn Hà Đông Phàm đầy ngơ ngác và không thể tin nổi.

Cô nhìn một lúc lâu, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.

Giang Vận gầy đi rất nhiều. Trong trí nhớ của Hà Đông Phàm, cô luôn tròn trịa, nhưng giờ trông cứ như có thể bị gió thổi bay. Vì thế, cậu cũng không dám chắc đây có phải là Giang Vận không cho đến khi thấy phản ứng khác thường của cô.

Gặp người quen ở nơi đất khách quê người là chuyện đáng vui mừng.

Hà Đông Phàm liếm môi, nở nụ cười, để lộ răng khểnh.

Cậu khoanh tay trước ngực, bước lại gần Giang Vận, ánh mắt nhìn thẳng, hơi nghiêng đầu:

“Lâu rồi không gặp, thay đổi ghê nhỉ.”

Giang Vận nhận ra cậu đang trêu mình, nhất thời không chịu nổi áp lực tâm lý, muốn khóc mà không khóc nổi. Cô đẩy hộp sô-cô-la vào ngực Hà Đông Phàm rồi bỏ chạy.

Hà Đông Phàm đón lấy hộp sô-cô-la, nhìn qua một chút, hóa ra là hình trái tim.

Cậu xé lớp giấy bóng bên ngoài, mở nắp ra, hào hứng như chủ nhà mời khách:

“Ăn sô-cô-la đi.”

Nhưng mọi người đều từ chối.

Thực ra, việc gặp lại Giang Vận khiến Hà Đông Phàm vui từ tận đáy lòng.

Vì điều đó chứng minh rằng thế giới này thật nhỏ bé, loanh quanh một hồi rồi cũng có thể dễ dàng gặp lại cố nhân.

Hôm ấy khi lên lớp, Hà Đông Phàm bóc hộp sô-cô-la bỏ vào miệng, thưởng thức vị ngọt mềm mịn mà bất giác mỉm cười.

Lý Bạch Tử và Giang Tâm nhìn nhau, hiểu ý, rồi đồng loạt lo lắng.

Họ nghĩ rằng người mà Hà Đông Phàm nhắc đến trong ngày đầu tiên nhập học, người cậu muốn gặp – chính là Giang Vận.

Hai người kể chuyện này với Từ Quả và nghiêm túc khuyên nhủ:

“Đều là anh em chung phòng, cũng đã ở chung nửa học kỳ, tính cách của lão Hà chắc cậu cũng biết rồi. Này, nếu cậu thật sự không thích cô gái ấy, thì từ chối dứt khoát, tiện thể nói giúp lão Hà vài câu tốt đẹp.”

Từ Quả thành thật làm theo.

Sau đó, Giang Vận đến tìm Hà Đông Phàm, nói rằng cậu đúng là đẹp trai, dễ gần, lại hiểu nhau, nhưng như vậy cũng chẳng ích gì. Cô thích những chàng trai kiểu mỹ nam, và hỏi cậu có biết mỹ nam là thế nào không.

Hà Đông Phàm không hiểu nổi những lời vòng vo của cô, khó chịu:

“Cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Giang Vận im lặng vài giây rồi dứt khoát:

“Đừng thích tôi nữa, sẽ chẳng có kết quả đâu.”

Hà Đông Phàm ngán ngẩm, mắng cô bị bệnh.

Sau này, khi hiểu toàn bộ câu chuyện, cậu mắng tất cả những người liên quan đều bị bệnh.

Dù sao thì sự hiểu lầm này cũng góp phần làm mối quan hệ giữa các thành viên phòng 202 khăng khít hơn.

Cuộc sống đại học bận rộn nhưng sống động, ngày tháng cứ thế trôi qua nhanh chóng khiến người ta chẳng thể níu giữ.

Kết thúc học kỳ đầu năm ba, giáo sư nhắc nhở rằng học kỳ sau sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn không thể lơ là.

Khi đó đã là cuối năm 2010.

Tết năm ấy, cảm giác không khí Tết nhạt nhòa hơn, có lẽ vì khu vực nội thành Bắc Đô cấm đốt pháo hoa.

Dì Tần không biết mua từ đâu rất nhiều chiếc lồng đèn nhỏ cỡ bàn tay, treo đầy lên cành cây trong sân, bao gồm cả mấy cây đào.

Hà Đông Phàm giúp treo hết số lồng đèn, trời đã tối đen, tuyết rơi nhẹ nhàng.

Dì Tần thu dọn mấy sợi dây đỏ còn thừa, hài lòng nói:

“Xong rồi, thế này nhìn mới rộn ràng chứ.”

Bà bước vào trong:

“Tiểu Phàm, tuyết rơi rồi đấy.”

Hà Đông Phàm chưa vội vào nhà.

Cậu đứng bên cây đào, tay đút túi quần, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng, sắc nét.

Tuyết rơi lả tả trong ánh sáng đèn sân, phủ lên những chiếc lồng đèn đỏ.

Lại thêm một năm nữa trôi qua.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.