Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 28: Bỏ lỡ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tháng tư là mùa mưa.

Sau nửa đêm, trăng sáng bị mây che khuất, mưa phùn lất phất.

Cả thành phố đượm lên sự mát mẻ dễ chịu, là một buổi tối khiến người ta muốn nói “chúc ngủ ngon.”

Nhưng Hà Đông Phàm mất ngủ.

Cậu trở mình liên tục, rồi đột ngột ngồi bật dậy trên giường.

Gương mặt cậu hiện rõ đường nét trong bóng tối, giọng nói đặc biệt tỉnh táo:

“Không đúng, tại sao chị ấy lại ôm mình chứ?!”

Một giây.

Hai giây.

Ba giây…

Chỉ có tiếng mưa rơi tí tách trong tĩnh lặng.

Hà Đông Phàm ngã người ra sau, nằm lại trên giường, mắt nhìn trần nhà với những thanh xà ngang cũ kỹ.

Cảm giác khi cô ấy ôm khá nặng nề, tay vòng qua cổ, nhẹ nhàng kéo xuống, rồi cảm nhận được một sự ấm áp trước ngực…

Tim Hà Đông Phàm siết chặt, cậu giật mình ngồi bật dậy, ôm đầu, gần như sụp đổ:

“Không phải chị ấy có bạn trai rồi sao?!”

Một giây.

Hai giây.

Ba giây…

Cậu tự thì thầm trả lời:

“Cãi nhau rồi.”

Giây tiếp theo, cậu cau mày:

“Chia tay… rồi sao?”

Cậu im lặng vài giây, lắc đầu rất chắc chắn, rồi nằm xuống lần nữa.

Tiếng mưa nhỏ dần, bên ngoài cửa sổ trời bắt đầu hửng sáng.

Hà Đông Phàm nằm nghiêng trên giường, gần như thức trắng cả đêm.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua cửa sổ, dần dần lan tới bàn đầu giường.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Hà Đông Phàm bật dậy khỏi giường một cách nhanh gọn, đi tới cửa sổ, đôi mắt có chút sưng đau, phải mất vài giây để thích nghi với ánh sáng.

Trên mái hiên vẫn còn những vệt nước mưa đọng lại, nhìn ra bên ngoài có thể thấy cây đào nhỏ treo đầy quả.

Đào sắp chín rồi.

Sau khi tắm rửa, Hà Đông Phàm trông tràn đầy năng lượng.

Tóc cậu vẫn còn ẩm, ngồi xuống đi giày.

Dì Tần bước tới, vẻ mặt tò mò:

“Sáng sớm vậy đi đâu? Chơi bóng rổ à?”

Hôm nay Hà Đông Phàm mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, trước ngực là một hàng chữ tiếng Anh màu đỏ, phía dưới là quần short đen của một thương hiệu thể thao, đi giày bóng rổ trắng kiểu cổ điển, đang cúi người buộc dây giày.

“Không phải.” Hà Đông Phàm liếc nhìn chiếc balo bên cạnh:

“Đi làm bài tập.”

Dì Tần mặc định rằng cậu định tới hiệu sách.

Hà Đông Phàm đứng lên, khoác balo qua vai một cách dứt khoát:

“Cháu đi đây.”

Dì Tần gọi với theo:

“Ăn sáng đã chứ!”

“Không cần đâu!” Cậu từ chối, rồi nói thêm:

“Có lẽ trưa cũng không về ăn đâu.”

Có lẽ do cơn mưa đêm qua, Hà Đông Phàm cảm thấy không khí hôm nay đặc biệt trong lành, dễ chịu.

Cậu đạp xe, tay khẽ vuốt tóc, tóc đã khô ráo.

Cậu tăng tốc, bánh xe bắn tung nước đọng ở các vũng nhỏ, cuốn theo lá rụng bên lề đường, phóng như bay.

Khi tới cổng sau Đại học Bắc Đô, mới hơn tám giờ sáng, nhưng người bán hàng hôm qua nói rằng, người bán bánh nướng thường tới lúc mười giờ.

Hà Đông Phàm dựng xe, ngồi lên yên sau, lấy sách ra kê lên yên xe, trải tờ bài tập, cúi đầu làm bài, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn xem quầy bánh nướng đã tới chưa.

Khoảng hơn mười giờ rưỡi, quầy bánh nướng cuối cùng cũng xuất hiện.

Hà Đông Phàm nhanh chóng thu dọn đồ bỏ vào balo rồi đi mua vài cái bánh nướng.

Cậu tự ăn một miếng, cũng không thấy ngon lắm.

Cậu không hiểu được cô.

Không hiểu thì không hiểu, cậu cẩn thận bánh nướng lên tay lái xe đạp rồi đi đến nhà trọ của Ninh Hân.

Tới dưới nhà cô, cậu gọi điện cho cô.

Không liên lạc được.

Cậu dừng xe, đi thẳng lên lầu, cũng coi như đã quen thuộc đường lối.

Hà Đông Phàm gõ cửa, gõ nhiều lần nhưng không có ai đáp lại.

Cậu chắc chắn rằng cô ấy không có ở nhà.

Đột nhiên cậu bừng tỉnh, đoán rằng cô ấy có thể đã đi làm thêm.

Cậu nhấc túi đồ nướng lên, lắc lắc, cau mày.

Chậc.

Đi một chuyến uổng công.

Khi Hà Đông Phàm xuống lầu, cậu lại gọi điện cho Ninh Hân nhưng vẫn không liên lạc được.

Cậu bực bội cất điện thoại vào túi, rẽ vào khúc quanh cầu thang thì gặp Thịnh Dực đang vội vàng đi lên.

Hà Đông Phàm nhận ra Thịnh Dực trông rất mất hồn, thậm chí đi lướt qua cậu cũng không nhận ra.

Cậu nghi hoặc, quay đầu gọi lớn:

“Anh—”

Thịnh Dực dừng bước, quay người nhìn Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm chủ động lên tiếng:

“Cô giáo Ninh có vẻ không ở nhà.”

Ánh mắt Thịnh Dực thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, rõ ràng là không biết việc này.

Anh vẫn tiếp tục bước nhanh lên lầu:

“Để anh lên xem.”

Hà Đông Phàm không rời đi, dựa lưng vào lan can sắt của cầu thang, thong thả bóc một bánh nướng khác.

Cậu cảm thấy thứ này không ngon lắm, còn dễ bị nghẹn.

Chưa ăn hết một cái cậu đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi xuống lầu, đồng thời còn có giọng nói của Thịnh Dực đang gọi điện thoại.

Giọng anh không còn trầm ổn như thường ngày, mà mang theo sự lo lắng rõ rệt, vang vọng trong cầu thang.

“13 vạn? Cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Chuyện lớn thế này sao không nói với con?”

“Mẹ—con không trách mẹ.”

“Con biết rồi, biết rồi…”

Những lời nói đứt đoạn, Hà Đông Phàm không hiểu gì cả.

Thịnh Dực từ trên lầu đi xuống, cúp điện thoại, thấy Hà Đông Phàm vẫn còn ở đó.

Anh không có ý định nói chuyện nhiều với cậu, chỉ dặn:

“Tiểu Phàm, em về nhà trước đi.”

Hà Đông Phàm đi theo Thịnh Dực xuống lầu:

“Anh, hai người cãi nhau dữ lắm sao?”

Bước chân Thịnh Dực khựng lại, Hà Đông Phàm không chú ý, suýt nữa đâm sầm vào lưng anh.

Cậu vội bám lấy lan can, lùi lại một bậc để giữ khoảng cách.

Thịnh Dực quay người, ngẩng đầu nhìn Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm bị ánh mắt của anh nhìn đến mức không thoải mái, bèn giải thích:

“Hôm qua em gặp cô giáo Ninh, chị ấy…”

“Em gặp Ninh Hân hôm qua à?” Thịnh Dực ngắt lời, hỏi rất gấp:

“Cô ấy có làm gì hoặc nói gì với em không?”

Trán Hà Đông Phàm giật một cái, trong đầu lập tức nhớ lại cái ôm đó.

Chết tiệt!

Cậu cảm thấy chột dạ một cách kỳ lạ.

Ánh mắt cậu lảng tránh, nói lắp bắp:

“Không… không có gì, chị ấy chỉ khóc, rồi… rồi chúc em thi đại học thuận lợi.”

Nói xong, cậu gật đầu rất chắc chắn:

“Chỉ vậy thôi!”

Thịnh Dực không nói thêm gì nữa.

Hà Đông Phàm xuống lầu, ăn hết bánh nướng đã mua rồi thong thả đạp xe về nhà.

Về đến nhà, cậu ngồi xổm bên vòi nước nhỏ trong vườn để rửa tay.

Vỏ bánh nướng thực sự khó bóc, còn dính đầy tay.

Giờ đã khô, càng khó rửa sạch, cậu kỳ cọ rất lâu.

Dì Tần đi ngang qua, liếc nhìn Hà Đông Phàm một cái, không chắc chắn, lại nhìn thêm một lần.

Dì hỏi:

“Không phải cháu nói trưa không về sao?”

Hà Đông Phàm không quay đầu lại, giọng điệu mang vẻ thất vọng:

“Cháu chỉ nói là ‘có thể’ không về thôi.”

Dì Tần gật đầu:

“À đúng rồi, vừa nãy cô giáo Ninh của cháu có ghé qua.”

Hà Đông Phàm lập tức ngừng động tác, quay đầu hỏi:

“Khi nào ạ?”

“Chỉ khoảng mười mấy phút trước khi con về.” Dì Tần lắc đầu:

“Dì bảo cô ấy ở lại ăn cơm, nhưng cô ấy không chịu, cứ khách sáo mãi.”

Hà Đông Phàm vặn chặt vòi nước cái kẹt, rồi quay đầu chạy thẳng ra ngoài.

Dì Tần gọi với theo:

“Ấy, ăn cơm đã! Lại chạy đi đâu nữa?!”

Hà Đông Phàm không đáp, nhanh chóng chạy về phía trạm xe buýt.

Mỗi lần Ninh Hân rời đi đều là từ trạm xe buýt đó.

Lúc giữa trưa, đường phố rất vắng, mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt làm nhức mắt.

Hà Đông Phàm chạy đến trạm xe buýt, ở đó không có một bóng người.

Cậu cúi người, chống tay lên đầu gối, thở dốc.

Trong lòng thầm nghĩ: đã bỏ lỡ mất rồi.

Cậu lau vội những giọt mồ hôi rịn trên trán, xoay người, quay về nhà.

Hà Đông Phàm ăn trưa không được mấy miếng, đặt đũa xuống, mệt mỏi xoay cổ:

“Bà ơi, con hơi buồn ngủ, đi ngủ trưa một lát.”

“Đi đi, đi đi.” Bà cụ rất thương Hà Đông Phàm, nhất là khi nghe nói sáng sớm cậu đã ra tiệm sách, liền khuyên nhủ:

“Học hành không cần gấp gáp đâu.”

Hà Đông Phàm đáp một tiếng “Ừm,” rời khỏi bàn ăn.

Cậu đang đi về phía phòng thì gặp dì Tần.

Dì Tần nhìn cậu một cái:

“Cháu không ăn cơm, lại muốn đi đâu nữa hả?”

Hà Đông Phàm quả thực buồn ngủ, đáp lại uể oải:

“Ngủ trưa.”

“À đúng rồi,” dì Tần gọi cậu lại, “Tiểu Phàm, cô giáo Ninh có ghé qua, để lại cho cháu một món đồ. Cháu không ở nhà, dì để trong phòng sách rồi, cháu tự vào xem đi.”

Đồ gì nhỉ?

Cơn buồn ngủ của Hà Đông Phàm lập tức biến mất, cậu vội chạy đến phòng sách. Trên bàn học, cậu nhìn thấy một túi giấy kraft.

Cậu mở ra, bên trong là một chiếc ví da nam kiểu gấp.

Ví có màu đen, da mịn, góc dưới bên trái in họa tiết bông lúa mì.

Còn có một mảnh giấy nhỏ.

Cậu mở ra.

“Hà Đông Phàm,

Chúc mừng sinh nhật trước nhé!

Món quà sinh nhật, hy vọng em sẽ thích!”

Quà… sinh nhật?

Hà Đông Phàm chợt nhớ lại lần sinh nhật của Ninh Hân, khi ấy cậu đã tặng cô một món quà. Cô hỏi ngày sinh của cậu, nói rằng muốn tặng quà lại cho cậu

Khi đó cậu trả lời mơ hồ rằng sinh nhật mình vào nửa cuối năm.

Thật ra, sinh nhật cậu cũng là vào tháng Hai, chỉ sau cô ba ngày.

Nhưng cậu biết cô khó khăn về kinh tế, không muốn cô phải tốn tiền mua quà nên đã nói đại.

Hà Đông Phàm mở chiếc ví ra, xem xét kỹ lưỡng, rồi lại gấp lại.

Cậu quay về phòng, cất ví cũ vào ngăn kéo rồi thay bằng ví mới.

Sau đó, cậu gọi điện cho Ninh Hân, nhưng vẫn không thể liên lạc được.

Tối Chủ Nhật, có tiết tự học buổi tối.

Hà Đông Phàm ra khỏi nhà sớm, trên đường đến trường, cậu ghé qua nhà Ninh Hân một lần nữa.

Cậu lên lầu, từ xa đã thấy cửa nhà Ninh Hân mở toang, một người đàn ông trung niên đứng ở cửa nói chuyện điện thoại.

Cậu tiến lại gần, đúng lúc người đàn ông vừa cúp máy.

Hà Đông Phàm nhìn ông từ đầu đến chân, cảnh giác hỏi:

“Chú, chú là ai?”

Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn cậu:

“???”

Hà Đông Phàm không để ý đến ông, bước qua hai bước, nhìn vào trong nhà, thấy bên trong trống rỗng.

Cậu lập tức quay người, chỉ vào bên trong:

“Người sống ở đây đâu rồi?”

“Cháu quen à?” Người đàn ông trung niên hỏi lại.

Hà Đông Phàm gật đầu.

Người đàn ông phất tay:

“Trả nhà rồi.”

Trả nhà?

Hà Đông Phàm nhíu mày:

“Vậy chị ấy đi đâu rồi?”

“Làm sao tôi biết được?” Người đàn ông trung niên tỏ vẻ không thiện cảm:

“Cậu là bạn của cô ấy à?”

“Ừm.”

Người đàn ông trung niên chỉ vào bên trong nhà:

“Đồ trên bàn kia cô ấy không mang theo, cậu vào lấy hộ đi.”

Hà Đông Phàm nửa tin nửa ngờ bước vào, thấy trên bàn có một chiếc hộp hình trái tim màu trắng sữa, bên trên có dán nơ lụa hình cánh bướm.

Cậu mở ra.

Bên trong là hai chiếc vòng cổ có mặt dây khắc tên theo con giáp, mà hồi Tết cô ấy đã mua ở công viên.

Một cái khắc chữ “Thịnh Dực,” một cái khắc “Ninh Hân.”

Hình ảnh cô ấy khi đó ngồi xổm bên quầy hàng, đôi mắt cười cong cong đầy mong chờ khi nhìn người bán làm dây chuyền vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí cậu.

Cô ấy… dọn nhà quên mang theo à?

Không thể nào.

Hà Đông Phàm lại nhớ đến buổi sáng gặp Thịnh Dực, rồi nghĩ về dáng vẻ đau lòng của Ninh Hân hôm qua.

Cậu bỗng cảm thấy bất an.

Chết tiệt!

Chẳng lẽ không chỉ đơn giản là cãi nhau?

Không phải “cãi nhau”?

Mà là… chia tay?

Hà Đông Phàm vừa bước ra, người đàn ông trung niên đóng sập cửa chống trộm lại, nói:

“Đi nhanh đi, xui xẻo!”

Xui xẻo?

Hà Đông Phàm xoay người, đôi mày nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng tự nhiên tạo nên khí thế đáng sợ:

“Chú nói gì cơ?”

Người đàn ông trung niên lập tức bớt hung hăng, nhưng vẫn cố chấp cãi:

“Tôi, tôi nói sai gì sao?”

Nói xong ông ta quay đầu đi thẳng.

Hà Đông Phàm khó hiểu, xuống lầu lại gọi hai cuộc cho Ninh Hân, nhưng vẫn không thể liên lạc.

Cậu có chút bực bội.

Chị ấy chuyển nhà đi đâu rồi?

Hôm qua đưa chị ấy về nhà, chị ấy cũng không nói gì về chuyện này.

Điện thoại gọi không được, chẳng lẽ lại hết pin nữa?

Hà Đông Phàm tức tối, cảm thấy hôm nay mình chạy hai chuyến đều vô ích.

Buổi tự học buổi tối.

Giáo viên phụ trách phát một tờ đề thi thật các năm trước sau đó rời khỏi lớp.

Còn khoảng hơn bốn mươi ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Ở giai đoạn này, học sinh không cần giáo viên giám sát cũng tự giác học tập.

Giữa tiết tự học thứ hai, Hà Đông Phàm làm xong bài kiểm tra, rủ bạn cùng bàn ra ngoài hít thở không khí.

Hai người bước đi trên hành lang yên tĩnh.

Bạn cùng bàn vẫn suy nghĩ về câu hỏi vừa làm:

“Câu trắc nghiệm cuối cùng, cậu chọn đáp án gì?”

Hà Đông Phàm cầm điện thoại, mở mục nhật ký cuộc gọi, trả lời qua loa:

“C, căn bậc hai của hai.”

“Khỉ thật!” Bạn cùng bàn tức tối, “Tôi chọn D, căn bậc hai của ba.”

Hà Đông Phàm không để ý, gọi điện cho Ninh Hân.

Bạn cùng bàn lẩm bẩm, dựa vào kinh nghiệm cá nhân:

“Sau này không chắc đáp án thì chọn C, tỷ lệ đúng cao hơn.”

Điện thoại của Ninh Hân vẫn không gọi được. Hà Đông Phàm đặt điện thoại xuống, khó hiểu nói:

“Cậu nói xem, con gái thất tình là phải cô lập cả thế giới luôn à?”

Bạn cùng bàn còn chưa kịp hóng hớt xem cô gái nào thất tình thì phía sau đã vang lên tiếng quát của giáo vụ:

“Hai đứa kia, lớp nào hả?!”

Hà Đông Phàm và bạn cùng bàn rất có kinh nghiệm, lập tức bỏ chạy.

Vài ngày sau.

Hà Đông Phàm gọi cho Ninh Hân nhưng số điện thoại đã chuyển thành số không liên lạc được.

Cậu cảm thấy có điều không ổn.

Cậu trực tiếp đến trường thể thao Bắc Đô, nơi có sân tập quyền anh tìm Ninh Hân.

Một nữ sinh bước ra hỏi cậu là ai, đến tìm Ninh Hân có việc gì.

Hà Đông Phàm suy nghĩ một chút, nói mình là em trai của Ninh Hân.

Em trai đến tìm chị gái, chẳng phải chuyện rất bình thường sao?

Nhưng nữ sinh kia liền vạch trần:

“Tôi chưa từng nghe nói cô ấy có em trai.”

Hà Đông Phàm ngẩn người, nhưng ngay lập tức nở nụ cười ngọt ngào:

“Chị ơi, em thật sự lo cho chị ấy. Chị ấy chuyển nhà, mấy ngày nay không liên lạc được. Gia đình chị ấy phức tạp, em sợ chị ấy gặp chuyện gì.”

Nữ sinh lại nhìn Hà Đông Phàm một lượt.

Cậu mặc đồng phục học sinh, dáng vẻ nghiêm túc, sạch sẽ, sáng sủa.

Trông cậu thực sự lo lắng.

Vì thế, cô không so đo chuyện cậu nói dối, nói:

“Cô ấy bị trường đuổi học, chuyện này cậu không biết sao?”

Hà Đông Phàm ngớ người, cứng đờ lắc đầu.

Nữ sinh tiếp lời:

“Cô ấy bị tố cáo tham gia thi đấu quyền anh ăn tiền nên bị xử lý và đuổi học.”

Mấy giây sau, Hà Đông Phàm mới phản ứng lại.

Cậu hỏi:

“Chị biết chị ấy đang ở đâu không?”

Nữ sinh bĩu môi, vẻ mặt lo lắng:

“Hôm cô ấy đến trường, tôi có hỏi, cô ấy nói muốn về quê. Chắc là về rồi. Cũng đúng thôi, xảy ra chuyện như vậy, còn có thể làm gì được nữa.”

Về quê?

Bảo sao…

Bảo sao cô ấy lại tặng quà sinh nhật sớm.

Hóa ra hôm đó, cô ấy đã rời Bắc Đô.

Cô ấy đã về quê.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.