Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 25: Một cuộc đời bình an, hạnh phúc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thoáng cái đã đến ngày khai giảng.

Huấn luyện viên Hứa tìm Ninh Hân để bàn về việc giữ cô ở lại trường: “Lần trước tôi nghe em nói muốn làm huấn luyện viên. Giờ có một cơ hội, trường chỉ còn một suất và đang cân nhắc giữa em và Hướng Điềm.”

Đây là một cơ hội rất tốt.

Nhưng Ninh Hân đã hứa với Thịnh Dực sẽ đến Hoài Ngọ.

Ninh Hân từ chối khéo: “Cảm ơn thầy Hứa, nhưng em xin từ bỏ cơ hội này.”

“Từ bỏ?” Huấn luyện viên Hứa rõ ràng rất ngạc nhiên. Đây là một cơ hội mà ai cũng tranh giành đến vỡ đầu. Ông nghi hoặc: “Em đã có dự định khác hoặc con đường riêng?”

Ninh Hân lắc đầu: “Tạm thời chưa, nhưng sau khi tốt nghiệp em sẽ đến Hoài Ngọ.”

“Hoài Ngọ?” Huấn luyện viên Hứa trầm ngâm vài giây rồi nói: “Dù lý do của em là gì, tôi vẫn hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ lại. Đây là chuyện liên quan đến tương lai và tiền đồ của em.”

Tương lai? Tiền đồ?

Nghĩ kỹ thì quả thực là vậy.

Nếu không liên quan đến Thịnh Dực, chắc chắn Ninh Hân sẽ chọn cơ hội này.

Nhưng đây là một bài  toán liên quan đến Thịnh Dực nên cô không hề do dự.

Cô hiểu rằng, nếu mình chọn ở lại, Thịnh Dực sẽ không trách móc hay oán giận cô, thậm chí anh có thể sẽ cân nhắc lại việc đến Hoài Ngọ phát triển.

Một bên là cơ hội của cô.

Bên kia là cơ hội của anh.

Thịnh Dực đã làm quá nhiều rồi.

Đến lượt cô cũng nên hy sinh một chút cho tương lai của cả hai.

Cô không cần phải đắn đo.

Khi Ninh Hân dẫn đàn em luyện tập, Hướng Điềm từ văn phòng huấn luyện viên bước ra.

Hướng Điềm liếc nhìn Ninh Hân rồi tiến lại gần: “Huấn luyện viên nói trường đang cân nhắc giữa tôi và cậu, cậu có định ở lại không?”

Ninh Hân thẳng thắn: “Tôi không định ở lại, sau khi tốt nghiệp sẽ đến Hoài Ngọ.”

Hướng Điềm hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói thêm gì.

Cuối tuần sau rằm tháng Giêng, ngày 24 tháng Hai, là sinh nhật của Ninh Hân.

Cô đã 22 tuổi.

Hôm đó, Ninh Hân vẫn đến dạy thêm cho Hà Đông Phàm buổi sáng như thường lệ. Đến trưa kết thúc, cô chuẩn bị ra về.

Dì Tần như mọi khi, truyền đạt ý bà cụ muốn giữ cô lại ăn trưa.

Ninh Hân cười từ chối: “Hôm nay mẹ cháu làm món ngon, đang đợi cháu ở nhà.”

Ninh Hân nhắc đến “mẹ cháu” với đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.

Dì Tần cảm nhận rõ ràng Ninh Hân bây giờ đã khác trước. Trước đây cô luôn buồn bã u sầu, giờ thì là một cô gái rạng rỡ, lúc nào cũng tươi cười.

Dì nghe Hà Đông Phàm nói mẹ của Ninh Hân đã khỏi bệnh.

Thảo nào.

Có mẹ, đứa trẻ quả thật khác hẳn.

Dì Tần đùa: “Mẹ cháu nấu ăn ngon hơn dì đúng không?”

Ninh Hân nói với giọng nịnh nọt: “Dì Tần, món sườn xào chua ngọt của dì ngon nhất, số một luôn!”

Ninh Hân vừa bước ra khỏi tứ hợp viện, phía sau đã nghe thấy tiếng bước chân của Hà Đông Phàm.

Cô quay đầu lại, tò mò hỏi: “Em định đi đâu thế?”

Hà Đông Phàm không dừng bước, đi ngang qua cô: “Mua nước ngọt.”

Đi được vài bước, không thấy Ninh Hân đi cùng, cậu dừng lại quay đầu: “Đi cùng không?”

Ninh Hân bước theo.

Hai người đi song song trong con hẻm, Ninh Hân lấy điện thoại ra kiểm tra xem Thịnh Dực có nhắn tin không.

Hôm nay là sinh nhật cô, cô nghĩ anh sẽ không quên.

Khi Ninh Hân đang cúi đầu nhìn điện thoại, cánh tay cô bị ai đó đụng nhẹ.

Cô ngước nhìn “thủ phạm” và hỏi: “Sao thế?”

Hà Đông Phàm chớp mắt vài lần, cuối cùng nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ dửng dưng: “Hôm nay không phải sinh nhật chị à?”

“???” Ninh Hân cũng chớp mắt, không hiểu: “Ừ.”

“Tặng chị quà sinh nhật.”

Nói xong, cậu rút tay từ trong túi quần ra, mở lòng bàn tay, bên trong là một chiếc hộp quà nhỏ bằng nhung: “Đây, cho chị.”

Ninh Hân nhìn chiếc hộp trong tay cậu, rồi lại ngẩng lên nhìn cậu.

Đường nét xương hàm của cậu rõ ràng, chân mày cao và sắc nét, sống mũi hơi cao với một chút gồ ghề, đôi môi mỏng nhẹ.

Ngũ quan của cậu cứng cáp nhưng lại có vẻ trẻ con khi liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi. Cậu giơ tay có hộp quà trong lòng bàn tay, thúc giục: “Cầm đi chứ.”

Ninh Hân đưa tay nhận lấy hộp quà, vui vẻ nói: “Cảm ơn.”

“Ừm.” Cậu lại đút tay vào túi quần, hơi ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Ninh Hân cúi đầu nhìn hộp quà nhỏ trên tay. Hộp rất nhỏ, tinh tế, khiến cô có chút thắc mắc: “Sao em biết hôm nay là sinh nhật chị?”

Hà Đông Phàm đáp một cách thờ ơ: “Trí nhớ tốt.”

Ninh Hân gật đầu, vừa định mở hộp quà.

Hà Đông Phàm ngăn lại: “Về nhà rồi hãy mở.”

Ninh Hân nhìn cậu một cái rồi thu tay lại.

Bước chân của Hà Đông Phàm nhanh hơn một chút, cất giọng ngượng ngùng: “Không thích thì vứt đi. Em cũng chẳng biết mua gì, chọn đại thôi.”

Ninh Hân không kìm được mà bật cười.

Cô chợt nhớ đến lời Thịnh Dực từng nói, rằng ở tuổi này, Hà Đông Phàm đôi khi sẽ thấy ngại ngùng khi muốn thể hiện sự tốt bụng.

Cô bước nhanh theo, chuyển đề tài: “Hà Đông Phàm, em đã nghĩ đến trường đại học mà mình muốn vào chưa?”

“Chỉ mấy trường đó thôi.”

Ninh Hân đoán được vài trường mà cậu nhắc đến.

Với thành tích hiện tại của cậu và lợi thế khu vực, vài trường đại học ở Bắc Đô không phải là vấn đề.

Cô lại hỏi: “Còn ngành học thì sao? Em đã nghĩ đến ngành mình muốn học chưa?”

Hà Đông Phàm im lặng một lúc, rồi nói một cách thờ ơ: “Chuyện này, hình như cũng chẳng phải do em quyết định.”

Ninh Hân gật đầu, hiểu ý.

Bên phía mẹ của Hà Đông Phàm là thế hệ gia đình làm quan chức tại Bắc Đô nên con đường tương lai của cậu cũng đã được định sẵn ở đó.

Ngay cả ba cậu cũng không có nhiều quyền can thiệp vào việc này.

Ninh Hân không hỏi thêm, nhìn hộp quà trên tay rồi hỏi: “Hà Đông Phàm, sinh nhật em là ngày nào?”

“Sao vậy?”

“Để chị tặng quà lại.”

Giỏ quà tặngHà Đông Phàm kéo dài giọng: “Còn xa lắm.”

“Vào nửa cuối năm à?”

Cậu khẽ “ừ”, rồi rẽ qua hẻm khác mà không ngoảnh lại: “Cô giáo Ninh, tuần sau gặp.”

Khi Ninh Hân về nhà, cô ăn cơm cùng mẹ.

Hôm nay trời đẹp, hai mẹ con cùng nhau giặt ga mền và mang ra ban công phơi.

Buổi tối Ninh Hân nhận được cuộc gọi của Thịnh Dực, anh chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Trước khi đi ngủ Ninh Hân mới nhớ đến món quà sinh nhật mà Hà Đông Phàm tặng.

Cô ngồi dậy, lấy từ trong cặp ra chiếc hộp nhung màu xanh dương nhạt và mở ra.

Giỏ quà tặngBên trong là một chiếc kẹp tóc đính pha lê.

Đó là một chiếc kẹp ngang, được trang trí bằng một chiếc lá lấp lánh đính pha lê.

Không quá nổi bật nhưng rất tinh tế và sinh động.

Sinh nhật năm nay, cô rất hạnh phúc.

Đầu tháng 3, Ninh Hân nhận được cuộc gọi từ Thịnh Dực.

Anh nói rằng ba anh bị thương ở chân và đang nằm viện. Mặc dù mẹ anh luôn nói không có gì nghiêm trọng, nhưng anh vẫn lo lắng và hy vọng Ninh Hân có thể đến bệnh viện thăm.

Ninh Hân đã đến bệnh viện. Ba của Thịnh Dực bị vật nặng đè trong khi đang chuyển hàng, khá nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật và sau đó cần thời gian nghỉ dưỡng.

Mẹ Thịnh Dực dặn Ninh Hân “Đừng nói sự thật với Thịnh Dực, nó ở xa như vậy cũng không về được, chỉ ảnh hưởng đến công việc thôi.”

Ninh Hân ngoan ngoãn gật đầu.

Vì vậy, khi Thịnh Dực gọi điện hỏi thăm lần nữa, Ninh Hân nói rằng không quá nghiêm trọng, nhưng cần thời gian nghỉ ngơi.

Giữa tháng 3, Hà Đông Phàm bước vào giai đoạn nước rút cho kỳ thi đại học, nên phải ngừng học thêm.

Đối với Ninh Hân, điều này đồng nghĩa với áp lực tài chính tăng lên.

Cô giờ phải huấn luyện cho các em khóa dưới, chỉ có thời gian vào buổi tối và cuối tuần.

Ngoài công việc bán thời gian ổn định ở câu lạc bộ võ tự do, những công việc khác đều là việc làm thời vụ.

Những khoản tiền này cộng lại còn không đủ cho chi phí nằm viện của mẹ.

Sau nhiều cân nhắc, Ninh Hân quyết định xin ông chủ Tiền ứng lương trước.

Ông chủ Tiền nghe xong ý định của Ninh Hân, ngón tay kẹp điếu thuốc gõ gõ vào gạt tàn “Ninh Hân, tôi giới thiệu cho cô một việc làm thêm, thứ Sáu, thứ Bảy hai ngày, từ 11 giờ tối đến 10 giờ sáng hôm sau, một ngày ba trăm tệ, làm không?”

Mức lương này rất hấp dẫn, Ninh Hân vội hỏi “Việc gì ạ?”

“Ở nơi giải trí.” Ông ta cười.

Ninh Hân mắt tròn xoe, quá bất ngờ đến không nói nên lời.

Ông chủ Tiền thấy cô như vậy, không trêu nữa, nói tiếp: “Đón khách ở cửa, phải mặc đồng phục vest, phải cười với khách, thấy người say rượu gây rối thì phải ra tay kiềm chế, cô làm được không?”

Ninh Hân suy nghĩ một lúc, thăm dò hỏi “Chỉ là… đón khách ở cửa thôi ạ?”

Ông chủ Tiền bật cười, châm điếu thuốc mới, hút một hơi “Yên tâm.”

Ninh Hân vẫn còn do dự.

Ông chủ Tiền ngước mắt lên “Quán đó cũng là của tôi.”

Nghe vậy, Ninh Hân quả thật yên tâm hơn một chút, nhưng cô vẫn chưa quyết định được “Ông chủ Tiền, để tôi suy nghĩ thêm.”

Tối hôm đó sau khi tan ca, Ninh Hân tìm ông chủ Tiền, nói với ông ta rằng cô đồng ý đi làm.

Ba Thịnh Dực cần nghỉ ngơi nên phải ngừng việc, mặc dù Thịnh Dực không biết chi tiết cụ thể, anh cũng đã gửi tiền về nhà, điều này Ninh Hân biết.

Vì vậy, cô thực sự không thể chấp nhận việc mở miệng xin tiền Thịnh Dực trong tình huống này, khi cô còn có lựa chọn khác.

Cuối tuần, Ninh Hân không đi đón mẹ.

Cô đứng ở cửa nơi giải trí đón tiếp khách.

Cô mặc bộ đồng phục vest ôm sát người, tất màu da, giày da đen gót thấp. Tóc chải gọn gàng, đuôi tóc được buộc bằng lưới, còn trang điểm nhẹ nhàng.

Như ông chủ Tiền nói, chỉ là đón tiếp khách, thỉnh thoảng có vài người say rượu mất kiểm soát, chỉ cần kịp thời tiến lên khống chế và giao cho bảo vệ xử lý là được.

Nội dung công việc này đối với Ninh Hân không quá khó, chỉ là phải thức đêm suốt sáng, lại còn phải đi giày cao gót, mệt mỏi cả tâm trí lẫn chân.

Vì vậy, cô liên tục mấy cuối tuần đều không đón mẹ về nhà nữa, chỉ tranh thủ đến bệnh viện thăm, mỗi lần đến đi đều vội vàng.

Giữa tháng 4, mẹ Ninh Hân nổi giận, đòi về nhà.

Ninh Hân giải thích cuối tuần phải đi làm thêm, hoàn  toàn không có cách nào chăm sóc bà, để bà ở bệnh viện thì tốt hơn.

Nhưng mẹ Ninh Hân kiên quyết muốn về nhà. Ninh Hân không còn cách nào khác, đành phải đón mẹ về nhà vào thứ Sáu đó.

Sau khi đưa mẹ về nhà và sắp xếp ổn thỏa, cô vội vã đi làm ca đêm, đến trưa hôm sau mới về.

Mẹ Ninh Hân nấu mấy món sở trường, nhưng Ninh Hân chỉ ăn được vài miếng, mệt mỏi ngã lưng xuống giường ngủ.

Khoảng 4 giờ chiều, cô lại dậy chuẩn bị đi làm thêm. Mẹ Ninh Hân tính ra con gái mới chỉ ngủ hơn 4 tiếng, bà nhìn thấy vậy, đau lòng vô cùng.

Tối hôm đó, Ninh Hân gặp một cô gái say rượu, khi đỡ cô ta thì bị nôn đầy người. Cô kịp thời thay quần áo, tiếp tục đón tiếp khách.

Trưa Chủ nhật, Ninh Hân về nhà, lần này mệt đến nỗi không ăn nổi, chỉ ngủ.

Mẹ thương con, ngồi bên giường dịu dàng nói “Hân Hân, con vẫn phải ăn chút gì đó mới được.”

Ninh Hân ý thức đã mơ màng, lẩm bẩm “Con buồn ngủ.”

“Hân Hân.” Mẹ nhẹ nhàng nắm tay Ninh Hân, “Chúng ta không làm việc đêm nữa được không?”

“…”

Mẹ cúi đầu lau nước mắt, thở dài, ghé gần “Hân Hân, mẹ không muốn nằm viện nữa.”

Lông mi Ninh Hân run run, cố mở đôi mắt nặng trĩu “Mẹ! Mẹ đừng nói thế nữa! Để con ngủ một lúc được không? Con thực sự rất buồn ngủ!”

“Được được được.” Mẹ đắp cho cô tấm mền mỏng.

Ý thức Ninh Hân chỉ đến đó. Chiều hôm đó, cô ngủ không yên, cứ cảm thấy có người nói chuyện. Nhưng cô không nghe rõ, cũng không muốn nghe. Cô chỉ muốn ngủ.

Cho đến khi chuông báo thức điện thoại vang lên, Ninh Hân mới mở mắt.

Cô tắt báo thức, nhìn trần nhà ngẩn ngơ một lúc, rồi lại cầm điện thoại.

Thịnh Dực đã gửi tin nhắn QQ từ sớm, nói đã chắc chắn cuối tháng có thể về Bắc Đô.

Tính ra, cũng chỉ còn hơn chục ngày. Ninh Hân vui vẻ trả lời: Lúc đó báo số chuyến bay cho em, em nhất định sẽ đi đón anh!!!

Thoát QQ, có một tin nhắn chưa đọc, là điểm thi thử của Hà Đông Phàm. Ninh Hân thấy điểm số, mỉm cười mãn nguyện, trả lời hai chữ Cố lên!

Ninh Hân ngồi dậy khỏi giường, duỗi người, cảm thấy gân cốt được thư giãn.

Cô nhìn quanh căn phòng gọn gàng không người, gọi “Mẹ ơi?”

Không ai trả lời. Ninh Hân nghĩ, có lẽ mẹ lại đi mua đồ ăn rồi, mỗi lần cô về, mẹ đều để lại cho cô một tủ lạnh đầy đồ ngon.

Cô ngửi thấy mùi rượu còn vương trên người, liền đi tắm, tẩy trang, rửa mặt, lập tức cảm thấy sảng khoái.

Ninh Hân đói bụng, mở tủ lạnh. Trong tủ lạnh là những hộp thức ăn xếp chồng lên nhau, đều là tay nghề của mẹ.

Nhà hàng tốt nhất gần tôiNinh Hân không kìm được hừng khởi ngân nga bài hát đang thịnh hành, chọn món nấm trộn sốt. Cô ngồi vào bàn ăn, mở hộp, nếm một miếng. Là hương vị chỉ có mẹ mới làm được.

Ninh Hân thoải mái nheo mắt, rồi mở ra, thoáng thấy dưới ly nước có một mảnh giấy. Cô cầm lên.

Hân Hân, xin con tha thứ cho mẹ đã không dũng cảm, luôn trốn tránh. Ngày đó, ba con làm việc liên tục hơn chục tiếng đồng hồ, chính mẹ cứ bảo ba đi đón con, mẹ bảo ba lần, mẹ rõ ràng biết ba rất mệt rất buồn ngủ, mẹ rõ ràng biết. Nếu không phải vì mẹ, ba con đã không mất. Nhưng mẹ lại đẩy trách nhiệm lên con. Mẹ trách con, mẹ đánh con, mỗi khi nghĩ đến, mẹ hận không thể giết chết bản thân. Những năm qua vì mẹ, con quá khổ rồi. Nếu không phải vì mẹ, con sẽ rất hạnh phúc với Thịnh Dực, mẹ cậu ấy sẽ không ghét con, con cũng không phải đi làm ở những nơi như thế. Tất cả nguồn gốc đều là mẹ. Mẹ muốn kết thúc nguồn gốc sai lầm này, để con có được một cuộc đời bình an, hạnh phúc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.