Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 106: Kết thúc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Đông Phàm đi thẳng đến bên cạnh Ninh Hân, không nhìn vào mặt cô, nắm lấy bàn tay buông lỏng bên đường chỉ quần của cô, vẻ mặt điềm tĩnh chào Thịnh Dực: “Anh Thịnh Dực, lâu rồi không gặp.”

Thịnh Dực rõ ràng bất ngờ, không kịp phản ứng ngay lập tức.

Anh chậm rãi nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm chặt rồi lại nhìn Ninh Hân, cuối cùng ánh mắt chuyển sang Hà Đông Phàm, nhẹ nhàng đáp: “Lâu rồi không gặp.”

Hà Đông Phàm khẽ gật đầu về phía khu chung cư: “Vào nhà ngồi chơi đi.”

“Không cần đâu.” Thịnh Dực từ chối, “Anh chỉ ra ngoài mua đồ cho vợ, tình cờ gặp Hân… Ninh Hân.”

Thịnh Dực liếc nhìn Ninh Hân một lần nữa, nở nụ cười ôn hòa.

Ánh nhìn đó, như một sự buông bỏ.

Anh quay sang nhìn Hà Đông Phàm: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Nhiều cuộc chia tay, chỉ gói gọn trong hai từ “tạm biệt.”

Hà Đông Phàm và Ninh Hân không ra ngoài ăn tối, họ quyết định gọi đồ ăn.

Những năm gần đây, dịch vụ giao đồ ăn phát triển mạnh, nhiều nhà hàng nổi tiếng cũng tham gia vào các nền tảng giao hàng.

Ninh Hân dùng điện thoại chọn món khá lâu, cuối cùng đặt cá nướng, rồi đi vào phòng làm việc.

Hà Đông Phàm đang ngồi trước máy tính, ngón tay gõ bàn phím, trông có vẻ bận rộn.

Ninh Hân đi tới, dựa hông vào bàn làm việc: “Em đặt cá nướng.”

Không đợi Hà Đông Phàm lên tiếng, cô hỏi: “Anh đang bận à?”

Hà Đông Phàm ngước mắt lên nhìn cô một chút, rồi vòng tay kéo cô ngồi vào lòng, ôm lấy cô: “Em muốn nói gì với anh?”

Muốn nói gì ư?

Cô nhận ra cậu không vui.

Thế là Ninh Hân kể hết chuyện tình cờ gặp Thịnh Dực hôm nay.

Cuối cùng, cô quay lại, hai tay nâng mặt cậu, nhăn mũi: “Chỉ có vậy thôi. Anh ghen cái nỗi gì chứ?”

“Anh không ghen.” Cậu kéo tay cô xuống, không chịu thừa nhận.

Ninh Hân mím môi, cười cười, vòng tay qua cổ Hà Đông Phàm, cúi xuống hôn một cái: “Thôi anh làm việc đi, khi nào đồ ăn đến em gọi anh.”

“Được.”

Ninh Hân chống tay lên vai cậu để đứng dậy, vừa quay người, cô bị cậu vỗ một cái vào mông.

Cô nắm chặt nắm tay, quay lại lườm cậu một cái. Thái độ nghênh ngang đó thật đáng ăn đòn.

Nhưng nhìn thấy cậu đang làm việc nên hôm nay tạm tha.

Cánh cửa phòng làm việc khép lại, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím.

Một lúc lâu sau, âm thanh bàn phím ngừng lại.

Hà Đông Phàm châm một điếu thuốc.

Ninh Hân không để chuyện này trong lòng, cô đi công tác một chuyến rồi bận rộn với việc thăng chức làm huấn luyện viên chính.

Đến khi hoàn thành mọi việc, đã là cuối tháng 4.

Hôm đó, Hà Đông Phàm được Từ Quả đưa về nhà, lại say xỉn.

Đây đã là lần thứ hai trong hơn một tháng qua cậu uống say.

Từ Quả đặt Hà Đông Phàm lên sofa: “Cô giáo Ninh, chị và lão Hà có chuyện gì xảy ra à?”

Ninh Hân không hiểu, lấy khăn ướt lau mặt cho Hà Đông Phàm: “Không có gì mà.”

Từ Quả “Ồ” một tiếng, cũng không hỏi thêm: “Thế em về trước đây.”

Ninh Hân tiễn Từ Quả ra ngoài, nhớ lại lời cậu ấy nói, càng nghĩ càng thấy có điều gì không ổn.

Hà Đông Phàm không phải người nghiện rượu, bình thường ở nhà cậu không uống một giọt nào.

Tiệc tùng trước đây cũng có.

Lý Bạch Tử, Giang Tâm và những người bạn của cậu từng đến Ngọc Hòa, họ cũng cùng nhau đi tụ tập.

Nhưng cậu chưa bao giờ say rượu.

Cậu là người biết chừng mực.

Còn bây giờ lại giống như đang mượn cớ để uống rượu.

Ninh Hân cẩn thận suy nghĩ lại, ngoài chuyện của Thịnh Dực ra, không có việc gì đặc biệt khác.

Hà Đông Phàm tỉnh dậy vào sáng sớm, nhìn thấy Ninh Hân đang ngủ trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh.

Cậu nhắm mắt lại, bình ổn lại cảm xúc, sau đó đứng dậy bế Ninh Hân lên.

Ninh Hân mơ màng mở mắt ra rồi lại nhắm lại, giọng khàn khàn: “Anh tỉnh rồi à?”

“Ừ.” Hà Đông Phàm bước về phía phòng ngủ, dặn dò: “Anh uống say, em không cần để ý đến anh, cứ lên phòng ngủ đi.”

Ninh Hân lại mở mắt, nói: “Làm sao em có thể không để ý đến anh được?”

Hà Đông Phàm không trả lời, đặt cô xuống giường trong phòng ngủ.

Cậu liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường: “Mới hơn năm giờ, em ngủ thêm chút nữa đi, anh ra ngoài tắm, không làm phiền em đâu.”

Ninh Hân không ngủ thêm, ngồi trong phòng đợi.

Đợi mãi mà Hà Đông Phàm vẫn chưa quay lại.

Cô đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng tắm bên ngoài không có ai.

Ninh Hân đi một vòng quanh nhà, cuối cùng thấy Hà Đông Phàm trên ban công nhỏ hình bán nguyệt ở tầng hai.

Lúc này trời đã sáng, hơn sáu giờ, mặt trời vừa ló dạng, phía chân trời rực đỏ.

Hà Đông Phàm chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm, đứng tựa vào lan can hút thuốc.

Ninh Hân vội bước đến.

Hà Đông Phàm nghe thấy tiếng động, quay người lại.

Ninh Hân lao vào lòng cậu, ôm chặt lấy cậu.

Chiếc áo choàng tắm hơi hé mở.

Cô áp má vào lồng ngực cậu, ấm áp.

Chiếc dây chuyền mặt rubik khắc tên cô, lạnh buốt.

Tay Hà Đông Phàm hơi chững lại trên không trung, sau vài giây mới dụi tàn thuốc vào gạt tàn bên cạnh rồi ôm lấy Ninh Hân, cúi xuống hôn nhẹ vào tai cô: “Sao em lại dậy?”

Ninh Hân nói: “Em đang đợi anh.”

“Đợi anh?” Hà Đông Phàm ngập ngừng một chút, nghĩ rằng cô đợi để cùng anh quay lại ngủ, liền nói: “Được rồi, giờ về ngủ thôi.”

“Hà Đông Phàm!” Ninh Hân ngẩng đầu, không thể chịu được nữa, nói thẳng: “Anh rất để tâm đến Thịnh Dực phải không? Em đã nói rồi, hôm đó tụi em chỉ tình cờ gặp nhau! Hơn nữa, những gì tụi em nói, em cũng đã kể hết cho anh, tụi em còn không lưu lại bất kỳ cách liên lạc nào!”

Nói đến đây mắt Ninh Hân đã ngấn nước.

Cô thực sự cảm thấy ấm ức, cô và Thịnh Dực không hề có gì.

Cô không hiểu tại sao cậu lại như thế này, giống như… giống như nghi ngờ cô vậy.

Hà Đông Phàm cúi nhìn người trước mặt, yết hầu khẽ chuyển động, ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt qua đuôi mắt Ninh Hân, sau đó ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Anh sai rồi, đừng khóc.”

Nghe cậu nói vậy, Ninh Hân càng thêm xúc động, nhẹ nhàng đấm vào cánh tay cậu, nghẹn ngào nói: “Em không hiểu anh!”

Hà Đông Phàm nhắm mắt lại đầy đau lòng: “Đừng khóc, đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng buồn, đừng đau lòng nữa.”

Ninh Hân nói: “Em không hiểu anh đang băn khoăn điều gì! Giữa em và anh ấy, từ trước đến nay, anh chẳng phải đã rõ tất cả sao? Hơn nữa chúng ta đã kết hôn rồi!”

Trong không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm, Ninh Hân nghe rõ cậu hỏi: “Nếu chúng ta chưa kết hôn thì sao?”

Ninh Hân lập tức ngừng khóc.

Hà Đông Phàm siết chặt vòng tay, khó khăn nói: “Thôi không nói nữa, Ninh Hân, em không cần phải trả lời anh, sau này anh sẽ không như vậy nữa… sẽ không nữa…”

Tim Ninh Hân đau nhói.

Cô dường như hiểu được điều Hà Đông Phàm đang lo lắng.

Như cô đã nói, giữa cô và Thịnh Dực, từ trước đến nay Hà Đông Phàm đều biết rõ. Nhưng chính vì quá rõ ràng…

Ninh Hân muốn thoát khỏi vòng tay Hà Đông Phàm để nói chuyện nghiêm túc với cậu. Nhưng cậu quá mạnh, càng cố gắng thoát ra, cậu càng ôm chặt. Như thể sợ mất đi.

 

Ninh Hân thôi không cố nữa, đôi mắt ngấn lệ: “Hà Đông Phàm, em yêu anh, em đã nói rồi, anh quên rồi sao?”

Lần này, cô khẽ dùng sức, Hà Đông Phàm buông tay.

Ninh Hân ngẩng đầu, nhìn cậu đắm đuối: “Hà Đông Phàm, em nghĩ, tình yêu sâu sắc nhất không phải là cái chết, mà là sống, sống tràn đầy tình yêu với cuộc đời.”

Cô đưa tay chạm lên má cậu: ” Anh chính là người khiến em muốn sống một cuộc đời thật mãnh liệt”.

Ninh Hân hít mũi: “Không phải anh hỏi, nếu chúng ta chưa kết hôn sao? Vậy em trả lời anh, nếu bây giờ chúng ta chưa kết hôn, em sẽ cầu hôn anh, em chỉ thích anh, chỉ yêu anh, chỉ muốn ở bên anh, hiểu không?”

Hà Đông Phàm nhắm mắt, cổ họng nghẹn ngào, gật đầu hai cái nhanh rồi kéo Ninh Hân vào lòng: “Hiểu rồi.”

Ninh Hân trách yêu: “Đồ ngốc!”

“Anh là đồ ngốc.”

“Đồ đần!”

“Ừ, anh là đồ đần.”

Ninh Hân phá lên cười trong nước mắt.

Ôm nhau một lúc, Ninh Hân chợt nhớ ra điều gì đó, giọng trở nên dịu dàng: “Hà Đông Phàm, anh đã sẵn sàng làm ba chưa?”

Cơ thể cậu rõ ràng cứng đờ.

 

Ninh Hân nhìn qua vai Hà Đông Phàm, ngắm cây đào đang ra quả trong sân, khóe môi nở nụ cười nhẹ: “Em đã sẵn sàng làm mẹ rồi, nếu anh cũng đã sẵn sàng, chúng ta… có một đứa con nhé.”

Một lúc lâu không có tiếng trả lời.

Ninh Hân vừa định nói thêm thì đột nhiên thấy cơ thể nhẹ bẫng, được bế ngang người lên.

Hà Đông Phàm cúi đầu, hôn mạnh lên môi Ninh Hân: “Vợ à, anh cho em ngay bây giờ!”

Nói xong, cậu bế cô đi về phía phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ.

Ninh Hân nằm trong vòng tay an toàn của cậu, hơi lắc lư, cười khúc khích, vừa ôm cổ cậu vừa đấm vai cậu: “Bây giờ là ban ngày, không được!”

Cậu nói liều: “Anh được chứ!”

Ninh Hân nghiêm giọng: “Em không nói chuyện đó!”

Về chuyện này, cậu đặc biệt tự tin: “Hôm nay anh sẽ khiến em không chịu nổi!”

Đầu tháng 6, Ninh Hân đã hơn 40 ngày không có kinh nguyệt, cùng Hà Đông Phàm đi bệnh viện kiểm tra.

Trong lúc chờ kết quả, Ninh Hân dựa vào vai Hà Đông Phàm, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Hà Đông Phàm, Tiểu Kiệt sau khi tốt nghiệp muốn đến Ngọc Hòa phát triển, căn nhà trước đây của em, em muốn cho cậu ấy ở.”

 

Chuyện này Hà Đông Phàm không có ý kiến gì: “Nhà của em, em quyết định.”

Hà Đông Phàm chuyển giọng: “Nhưng em có chắc không thu tiền nhà, cậu ấy sẽ chịu ở không?”

Tiểu Kiệt là một đứa trẻ tốt, rất biết ơn về những năm tháng Ninh Hân giúp đỡ.

Trong suốt thời gian đại học, Tiểu Kiệt tự lo tiền sinh hoạt và học phí bằng học bổng và làm thêm, đến dịp lễ tết còn gửi quà cho Ninh Hân. Ninh Hân dừng lại một chút, thấy Hà Đông Phàm nói đúng: “Vậy thu tượng trưng một chút vậy.”

Hà Đông Phàm hỏi: “Cậu ấy khi nào đến Ngọc Hòa?”

“Tháng này, nhưng chưa nói cụ thể ngày nào, sao vậy?”

“Để anh đi đón, không thể để em mang bầu đi được.”

Ninh Hân ngớ người: “Em còn chưa chắc có thai, với lại mới tháng này, sao đã bụng to được?”

Hà Đông Phàm cười đến rung cả ngực.

Ninh Hân nhìn quanh những người xung quanh, đưa tay bịt miệng Hà Đông Phàm, giả vờ dữ dằn: “Không được cười!”

Hà Đông Phàm gỡ tay Ninh Hân ra, kéo vai cô vào lòng. Cậu chợt nghĩ đến một chuyện: “Vợ à, về số tiền mẹ để lại cho anh, anh đột nhiên có một ý tưởng.”

“Gì vậy?”

“Muốn dùng nó để giúp đỡ những đứa trẻ như Tiểu Kiệt.”

 

Những lời này của Hà Đông Phàm khiến Ninh Hân bất ngờ trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại thấy hợp lý. Cô bắt chước lời cậu nói lúc nãy: “Tiền của anh, anh quyết định.”

Hà Đông Phàm bị dáng vẻ bắt chước của cô chọc cười, véo má cô một cái.

Kết quả kiểm tra ra, Ninh Hân đúng là có thai. Đối với kết quả này, Hà Đông Phàm nhướn mày, như thể đang nói: chồng em lợi hại chứ? Ninh Hân cười, quay mặt đi.

Thời kỳ đầu thai kỳ, Ninh Hân không có cảm giác gì đặc biệt.

Ngày Tiểu Kiệt đến Ngọc Hòa, Hà Đông Phàm và Ninh Hân đích thân đi đón.

Tiểu Kiệt kéo một vali vải bố, trên đó chất hai cái balo, bước ra cửa.

Cậu mặc áo thun sọc ngang, quần jean xanh đậm, quần áo hơi bạc màu nhưng rất sạch sẽ. Người cao gầy, trông rất tinh thần. Nhưng cậu hơi rụt rè.

Hà Đông Phàm đưa tay định giúp xách hành lý, Tiểu Kiệt vội từ chối: “Không cần đâu anh, em tự làm được.”

Hà Đông Phàm dùng sức giật lấy: “Đừng khách sáo với anh, ở nhà anh không có địa vị gì đâu, nữ hoàng ở đằng kia kìa.” Hà Đông Phàm hất cằm về phía Ninh Hân.

Ninh Hân liếc Hà Đông Phàm một cái, rồi quay sang cười với Tiểu Kiệt: “Đừng câu nệ.”

Tiểu Kiệt gật đầu.

 

Trên đường đến bãi đỗ xe, Tiểu Kiệt vừa nói chuyện với Ninh Hân vừa quan sát Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm để hành lý vào cốp xe, chống nạnh, ngẩng cằm, nhìn thẳng vào Tiểu Kiệt: “Này nhóc, sao cứ lén nhìn anh vậy?”

“Em…” Tiểu Kiệt dừng hai giây, ấp úng hỏi, “Anh, anh có phải… có phải từng là bộ đội không?”

Hà Đông Phàm cười khẽ một tiếng, phủ nhận: “Không.”

“Nhưng em thấy anh rất giống anh ấy.” Tiểu Kiệt liếc nhìn Ninh Hân, “Chị, năm đó có một người bộ đội chỉ vào các chị nói với em, ‘ Em đi theo họ, chắc chắn sẽ không chết’, rồi từ đó em cứ đi theo chị.”

Ninh Hân dừng lại hai giây, đôi mắt đào hoa nhìn về phía Hà Đông Phàm, vừa hay chạm phải ánh mắt trầm trầm của cậu.

— HẾT —

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.