(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thịnh Dực sống ở phía nam thành phố. Lần này, anh đi xuyên thành phố đến Đại học Ngọc Hòa để mua món đậu phụ nướng thơm ngon cho vợ.
Vợ anh trước đây là sinh viên Đại học Ngọc Hòa. Hiện giờ cô ấy đang mang thai và đột nhiên thèm món ăn này.
Ninh Hân hiện tại cũng sống ở phía nam thành phố.
Thịnh Dực nhìn nhẫn cưới trên tay Ninh Hân và nói: “Hiện giờ em ở đâu. Tiện đường anh chở em về”
Ninh Hân ngồi vào ghế phụ, đọc địa chỉ nhà mình cho Thịnh Dực.
Thịnh Dực không cần dùng định vị. Nơi Ninh Hân ở, anh vẫn nhớ đường.
Chiếc xe lăn bánh, đều đều rời đi.
Ninh Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh đường phố lùi lại, trong đầu lại nghĩ đến điều cô vừa trò chuyện với Dương Hiểu Trinh.
– Thế giới này thật rộng lớn, những người đã chia xa, nếu có thể gặp lại, chắc chắn là duyên phận.
Vì vậy, cô lên xe, không phải vì hai chữ “tiện đường,” mà vì cô biết mình còn nợ anh một lời xin lỗi.
Có lẽ, duyên phận là như thế này.
Qua từng cột đèn đỏ, cuối cùng Ninh Hân cũng chuẩn bị xong tâm lý.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy bình thản: “Thịnh Dực, em muốn nói xin lỗi anh.”
Thịnh Dực lái xe, nét mặt không rõ ràng, nhưng Ninh Hân nhìn thấy rất rõ yết hầu anh khẽ chuyển động.
Cô tiếp tục: “Cái chết của ba em là một tai nạn, không phải lỗi của anh. Anh không cần tự trách. Chuyện đó, em chưa bao giờ đổ lỗi cho anh, cũng không nghĩ đó là trách nhiệm của anh. Những gì em nói năm đó là vì có lý do, không phải thật lòng.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Dực mới lên tiếng.
Giọng anh nghẹn lại, không giấu được xúc động: “Hân Hân, đừng xin lỗi. Người nên xin lỗi là anh.”
Ngày chia tay, từng lời Ninh Hân nói, Thịnh Dực vẫn nhớ rất rõ.
– Thịnh Dực, chúng ta chia tay đi.
– Chúng ta không thể tiếp tục nữa.
– Không có tình yêu, làm sao sống cả đời được?
– Đừng tự lừa dối nữa. Giữa chúng ta làm gì có tình yêu?
– Tình cảm từ hồi cấp ba chỉ là rung động ngây ngô, đâu phải là tình yêu cả đời.
– Ngay từ đầu, chúng ta đã không có mối quan hệ bình thường. Từ trước đến nay, chúng ta chỉ là bạn đồng hành để tồn tại.
– Anh dám nói, tình cảm anh dành cho em không có ‘mắc nợ’ và ‘trách nhiệm’ sao?
– Năm đó, vì anh hẹn em ra ngoài tỏ tình, ba em mới phải đến đón em, rồi bị tai nạn giao thông mà mất! Vì anh, em mới không có ba! Mẹ em mới thành ra như vậy! Em mới biến thành thế này!!!
Cái chết của ba Ninh Hân luôn là nỗi day dứt và tự trách lớn nhất trong lòng Thịnh Dực.
Đặc biệt là khi mẹ Ninh Hân phát bệnh, trách mắng Ninh Hân, trách cô hôm đó nếu không đi ra ngoài, ba cô đã không gặp tai nạn.
Nhưng nói cho cùng, làm sao có thể trách Ninh Hân?
Rõ ràng là anh đã hẹn cô ra ngoài.
Thịnh Dực chỉ có thể dồn sức để bù đắp, để đối xử tốt với cô.
Vì vậy, khi Ninh Hân trực tiếp trách móc anh, Thịnh Dực không biết phải làm sao.
Khi anh phản ứng lại thì Ninh Hân đã chạy đi mất.
Mặc dù đầu óc vẫn rối loạn, anh lập tức muốn đuổi theo cô.
Nhưng đúng lúc đó, mẹ Thịnh Dực gọi điện nói rằng ba anh sau khi phẫu thuật bị nhiễm trùng, cần mổ lại gấp. Bà hỏi anh có thể gửi tiền về không.
Khi ở nước ngoài, anh chỉ biết ba bị ngã khi làm việc, đập vào chân, mọi người đều nói không sao. Ngay cả Ninh Hân đến thăm cũng bảo là không sao.
Thế nên anh đã thật sự nghĩ rằng không có gì nghiêm trọng.
Thịnh Dực biết rằng việc mẹ anh chủ động mở lời với anh chứng tỏ tình hình đã rất nghiêm trọng.
Anh lập tức chạy đến bệnh viện.
Tình trạng của ba anh còn tệ hơn anh tưởng tượng. Mẹ anh rơi nước mắt nhưng luôn lén lút giấu đi không muốn anh lo lắng.
Đêm đó, Thịnh Dực thức trắng bên giường bệnh viện, cũng là đêm anh nghĩ thông suốt.
Anh đã hiểu rất rõ ràng, minh bạch.
Anh yêu Ninh Hân.
Bỏ qua những trách nhiệm và cảm giác tội lỗi mà họ chưa từng đối mặt, điều duy nhất còn lại là tình yêu anh dành cho cô.
Bao năm qua, họ đã trải qua rất nhiều khó khăn, vất vả mưu sinh, không có thời gian để tận hưởng những điều lãng mạn, thậm chí chưa từng có một buổi hẹn hò trọn vẹn.
Nhưng bất chấp tất cả, tình yêu anh dành cho cô đã sớm ăn sâu vào tim.
Khi ba anh tỉnh lại sau ca phẫu thuật, Thịnh Dực lập tức đến nhà Ninh Hân tìm cô. Nhưng cô không có ở đó.
Rời khỏi nhà cô, Thịnh Dực nhận được cuộc gọi từ mẹ mình, nói rằng tài khoản bệnh viện của ba anh đã được nạp thêm 130,000 tệ. Theo lời miêu tả của y tá, chắc chắn đó là Ninh Hân.
Lúc này, Thịnh Dực mới biết từ mẹ mình rằng mẹ của Ninh Hân đã qua đời. Bà tự sát.
Những ngày đó Thịnh Dực liên tục tìm kiếm Ninh Hân.
Anh đến trường của cô, nghe tin cô đã tham gia các trận đấu quyền anh ngầm để cá cược và bị đuổi học.
Anh đoán được số tiền 130,000 tệ là từ đâu mà có.
Anh đến câu lạc bộ quyền anh, nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Khi rời khỏi câu lạc bộ, chủ câu lạc bộ nói rằng cánh tay của Ninh Hân bị thương nhưng cô từ chối điều trị. Họ còn bảo rằng cô có vẻ không ổn về mặt cảm xúc, và khuyên anh nên cố gắng khuyên cô.
Anh đã đến nhà cô vô số lần, cuối cùng nghe từ hàng xóm rằng cô đã chuyển đi từ lâu.
Một ý nghĩ đáng sợ chợt xuất hiện trong đầu anh.
Mẹ cô đã qua đời.
Cô bị đuổi học.
130,000 tệ.
Không nhận điều trị.
Trả lại căn hộ thuê.
Và cả những lời cô đã nói hôm đó…
Cuộc sống như thế quá đỗi khắc nghiệt, không còn chút hy vọng nào, cô đã mất đi ý chí để tiếp tục.
Cô không định tiếp tục nữa.
Vì vậy, tiền, cô trả lại.
Điều trị, không cần thiết.
Lời chia tay cuối cùng chính là lời từ biệt cô dành cho anh.
Anh đáng lẽ phải sớm hiểu rõ, vì anh luôn rất hiểu cô.
Nếu cô thực sự trách anh, cô sẽ không cùng anh đi qua chừng ấy năm…
Cô không trách anh, nhưng lại đột nhiên nói những lời đó để k.ích thích anh…
Chỉ vì cô đã quyết định rời khỏi thế giới này, không muốn anh đau buồn vì cái chết của mình, chỉ muốn lặng lẽ ra đi một mình.
Ý nghĩ đó, thật ngốc nghếch.
Nhưng khi cô ở bước đường cùng, cô đã làm như vậy.
Còn anh, tự xưng là yêu cô sâu đậm, lại không phát hiện kịp thời, không giữ được cô.
Lúc cô nói những lời ấy, có phải cô vẫn còn giữ chút hy vọng cuối cùng?
Anh đã không nói rằng anh yêu cô, không nói rằng… thật sự, thật sự rất yêu cô.
Nếu anh đã nói.
Biết đâu, cô sẽ ở lại.
Khi đó Thịnh Dực mỗi ngày đều theo dõi tin tức xã hội. Ôm hy vọng cuối cùng, anh đến Ngọc Hòa, đến quê nhà, mong rằng vẫn còn có thể tìm thấy Ninh Hân, vẫn có thể ngăn cản cô.
Anh vừa đến Ngọc Hòa thì gặp phải một trận động đất lớn, quê nhà anh chịu nhiều tổn thất và thương vong.
Thậm chí khi anh báo cảnh sát, vừa nói ra nơi đăng ký hộ khẩu của Ninh Hân, viên cảnh sát cũng ngừng ghi chép, nhìn anh bằng ánh mắt đầy xót thương.
Như muốn nói: “Aiz… người ở nơi đó, e là chẳng còn tìm được nữa.”
Khi Thịnh Dực trở về quê, anh chỉ thấy sự tàn phá khắp nơi.
Không còn nhà.
Không còn cô.
Thịnh Dực trở lại Bắc Đô, không đến Hoài Ngọ, cũng nghỉ việc ở công ty đầy triển vọng.
Anh không còn tinh thần để phấn đấu, cũng không còn mơ ước về một tương lai tươi sáng.
Anh tìm một công việc văn phòng liên quan đến chuyên môn, lương chỉ vừa đủ để chăm lo cho ba mẹ, vậy là đủ.
Còn anh, không xứng đáng để sống tốt hơn.
Trong công việc đó, anh có quen một cô gái vui tươi, hoạt bát.
Cô gái như một mặt trời nhỏ, luôn quẩn quanh anh.
Sau đó, khi kỳ thực tập kết thúc, cô gái trở về trường tiếp tục việc học.
Cô gái vẫn thường nhắn tin trò chuyện với anh qua mạng, phần lớn là hỏi những câu hỏi chuyên môn, anh đều trả lời.
Rồi dần dần, cô bắt đầu chia sẻ về cuộc sống của mình. Dù anh lạnh nhạt, cô vẫn không từ bỏ.
Anh mãi nhớ về một đêm khuya, khi anh tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Bóng tối bao trùm, đêm đen như mực.
Mọi thứ trong giấc mơ vẫn còn chân thực như in.
Trong mơ, Ninh Hân đầy máu, co ro ở góc tường, anh dù cố thế nào cũng không thể lại gần cô.
Thịnh Dực ngồi lặng rất lâu, rồi cầm điện thoại lên, thấy một tin nhắn chưa đọc.
Anh mở ra xem.
Đó là một bức ảnh cô gái đã gửi cho anh từ ban ngày.
Là cầu vồng.
Mỗi người đều muốn đến gần mặt trời.
Vào năm thứ ba sau khi Ninh Hân rời đi, Thịnh Dực vực dậy tinh thần, bắt đầu lại sự nghiệp trong một công ty mới.
Anh xin chuyển công tác đến chi nhánh ở Ngọc Hòa để làm việc lâu dài, vì cô gái rực rỡ như mặt trời đó.
Cũng vào năm đó, dịp lễ Quốc tế Lao động, anh chính thức bắt đầu một mối quan hệ với cô ấy.
Chiếc xe dừng lại, Thịnh Dực nắm chặt vô lăng, các mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ.
Anh cúi đầu thấp, cố kiềm chế cảm xúc: “Hân Hân, xin lỗi.”
Ninh Hân nghĩ rằng Thịnh Dực vẫn còn tự trách về những lời cô nói năm xưa.
Cô lắc đầu, giọng gấp gáp: “Thịnh Dực, anh đừng nói xin lỗi, chuyện của ba là tai nạn, không liên quan gì đến anh. Năm đó em nói những lời đó không phải thật lòng, thật sự không phải!”
Ninh Hân nhìn Thịnh Dực, do dự trong giây lát, rồi kéo tay áo lên, để lộ cổ tay mình: “Thịnh Dực, lúc đó em chỉ vì muốn… muốn…”
Cô dừng lại.
Thịnh Dực ngẩng đầu lên, nhìn vết sẹo trên cổ tay cô, đôi mắt khẽ run rẩy.
“Anh biết, Hân Hân, anh biết, anh đã đoán ra.” Anh nhắm mắt lại, giọng khàn đi: “Tất cả, tất cả đều là lỗi của anh.”
Ninh Hân hiểu rằng, lời xin lỗi của Thịnh Dực không chỉ là về chuyện của ba cô, hoặc có lẽ không chỉ dừng lại ở chuyện đó.
Nhưng anh thực sự không cần phải xin lỗi.
Ninh Hân buông tay xuống, chỉnh lại tay áo, rồi mỉm cười điềm nhiên: “Thịnh Dực, thật ra ngoài lời xin lỗi, em còn muốn nói cảm ơn. Cảm ơn những năm tháng đó, nếu không có anh, em đã không thể vượt qua.”
Thịnh Dực vẫn nhắm mắt, khẽ lắc đầu.
Ninh Hân tiếp lời: “Bây giờ em rất hạnh phúc, và em muốn biết rằng anh cũng hạnh phúc.”
Thịnh Dực im lặng trong vài giây, rồi mở mắt, nhìn cô: “Anh rất hạnh phúc.”
Hai người nhìn nhau, trong mắt ẩn chút nước.
Trong ánh lệ đó, cả hai khẽ mỉm cười.
Lúc đó quá khó khăn, chúng ta không sai.
Chúng ta đã cố gắng hết sức, nên không ai cần phải xin lỗi.
Ninh Hân xuống xe, Thịnh Dực cũng bước xuống theo.
Anh vài bước đã đứng trước mặt cô, nhìn tay cô: “Anh có thể…”
Tay anh lơ lửng trong không khí, giọng run rẩy: “Anh thường mơ thấy, anh sợ, mọi thứ không phải thật.”
Ninh Hân hiểu ý Thịnh Dực, rất thoải mái đưa tay ra, nắm chặt tay anh với lực mạnh: “Thịnh Dực, tất cả đã qua rồi. Em không chết, em thật sự ở đây, sống rất tốt.”
“Bíp——” Một tiếng còi xe chói tai vang lên.
Ninh Hân lập tức quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Trước cổng khu chung cư, bên cạnh hàng cây xanh, một chiếc xe đang đỗ lại.
Cửa xe phía ghế lái mở ra, Hà Đông Phàm bước xuống.
Trên tay cậu cầm một chiếc áo vest, vừa đi về phía họ vừa mặc vào.
Ánh mắt cậu…
Ninh Hân buông tay Thịnh Dực.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");