Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 104: Ngàn nụ hôn rơi xuống




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đám cưới được tổ chức tại một khu biệt thự riêng ở ngoại ô Ngọc Hòa, do Hà Đông Phàm chọn.

Ninh Hân hỏi tại sao lại chọn nơi đó.

Hà Đông Phàm chỉ đáp một từ: “Đắt!”

Lúc đó, Ninh Hân đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, nghe thấy từ ngữ mộc mạc này liền ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Hai ánh mắt giao nhau trong hai giây.

Cô nhắm mắt lại, ngả người xuống sofa một cách bất lực, lấy sách che mặt.

Hà Đông Phàm lại ghé sát tới, cắn cắn và chọc ghẹo cô nhưng cô vẫn không phản ứng.

Cuối cùng, khi cậu cù léc, cô mới không nhịn được, co người lại mà bật cười.

Hà Đông Phàm có một thẻ lương, mỗi tháng lương đều được chuyển vào đúng hạn. Cậu chỉ giữ lại vài trăm đồng làm tiền tiêu vặt, số tiền cụ thể phụ thuộc vào hàng trăm của tháng đó, còn lại, tất cả đều chuyển cho Ninh Hân.

Cậu còn có một thẻ tín dụng dùng để chi tiêu phát sinh, mỗi tháng cũng chỉ tiêu một đến hai ngàn đồng. Đến kỳ hạn Ninh Hân sẽ giúp cậu thanh toán.

Nhiều năm qua, mọi việc vẫn diễn ra như vậy.

Kể từ khi cầu hôn, Hà Đông Phàm đã cầm thẻ của Ninh Hân với lý do chuẩn bị đám cưới.

Khi cậu tiêu tiền, Ninh Hân sẽ nhận được tin nhắn thông báo từ ngân hàng.

Ninh Hân luôn nghĩ rằng chi phí lớn nhất của đám cưới chắc chắn là tiền đi lại và chỗ ở cho bạn bè, người thân, sau đó là tiền bàn tiệc.

Nhưng thực ra không phải.

Tin nhắn đầu tiên mà cô nhận được về một khoản chi lớn là để mua váy cưới.

Khi đó Ninh Hân đang ở phòng dạy võ, vừa kết thúc buổi học. Trong lúc từ từ uống nước cho dịu cổ họng, cô mở điện thoại kiểm tra tin nhắn chưa đọc.

Khi nhìn thấy, cô bị sặc nước, ho liên tục.

Cô đặt ly nước xuống, đếm từng chữ số: “Đơn vị, chục, trăm, nghìn, vạn, chục vạn…”

Vội vàng gọi cho Hà Đông Phàm, cô nói rằng hình như thẻ ngân hàng đã bị mất tiền.

Ở đầu dây bên kia, Hà Đông Phàm bình thản đáp: “Anh tiêu đó, mua váy cưới rồi.”

Ninh Hân không muốn tiêu quá nhiều tiền cho những thứ như vậy, vì đó đều là tiền mồ hôi công sức của cậu.

Hơn nữa, bình thường cậu cũng không tiêu pha gì nhiều.

Cô đưa ra ý kiến “phản đối.”

Phản đối vô hiệu.

Vì số tiền đó là do chính cậu kiếm được.

Điều Ninh Hân không ngờ là váy cưới chỉ là khởi đầu.

Cô than thở với Dương Hiểu Trinh: “Anh ấy hình như nghĩ cái gì đắt là cái đó tốt.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Dương Hiểu Trinh giơ hai tay, đảo mắt: “Hân Hân, cậu nói vậy làm tớ có cảm giác cậu đang khoe khoang.”

Khoe, khoe khoang?

Ninh Hân đưa tay lên trán, không nói được gì.

Dương Hiểu Trinh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, mỉm cười, kéo tay cô lại và nói nghiêm túc: “Hân Hân, đám cưới cả đời chỉ có một lần, cậu xứng đáng với những điều này.”

Cô còn bổ sung: “Ít nhất thì Hà Đông Phàm nghĩ cậu xứng đáng với tất cả những điều đó. Cậu ấy sẵn sàng chi tiền cho cậu, muốn dành cho cậu những kỷ niệm đẹp nhất, muốn cho cậu cảm giác về một nghi lễ trọn vẹn.”

Những lời này của Dương Hiểu Trinh đã an ủi Ninh Hân phần nào. Sau đó, cô mặc kệ mọi chuyện, giao phó hết cho Hà Đông Phàm.

Chủ đề của đám cưới rất lãng mạn: “Giấc mơ vườn địa đàng,” và lời thề tình yêu là bài thơ đẹp nhất.

Tại hiện trường đám cưới, những tán lá xanh mướt, những bông hoa đang nở rộ, dòng suối trong veo, ánh sáng huyền ảo…

Ánh nắng chiếu xuống mọi nơi, tỏa ra những tia sáng vàng rực rỡ.

Tất cả hòa quyện giữa sức sống và sự lãng mạn.

Ninh Hân chính là trong khung cảnh sống động như một bức tranh này, từng bước tiến về phía Hà Đông Phàm.

Cô không giống những cô dâu khác, không có ba dẫn bước, cũng không có mẹ chỉnh lại khăn voan.

Những điều này cô không bận tâm. Khi nhận được lịch trình của đám cưới, trên đó vốn không có phần nào như vậy.

Hà Đông Phàm thoạt nhìn không phải là người tỉ mỉ nhưng Ninh Hân biết, cậu có một nội tâm rất tinh tế.

Khoảnh khắc này, cậu đã thể hiện điều đó.

Cô bước đến sau lưng cậu, theo đúng trình tự, nhẹ nhàng vỗ vai cậu một cái. Cậu khẽ hít một hơi thật sâu rồi quay người lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô cậu lập tức rơi nước mắt.

Cậu đưa tay lên che mắt mình.

Trong lòng cậu, tờ giấy chứng nhận bảo vệ quyền lợi hôn nhân không phải là kết hôn thật sự.

Dùng số tiền mình tự kiếm được, cưới người phụ nữ mình yêu thương, tuyên bố với mọi người về cuộc hôn nhân này, mới thực sự là kết hôn.

Ninh Hân bỏ qua quy trình, chủ động tiến lên ôm lấy Hà Đông Phàm, cô cũng rơi lệ.

Những giọt nước mắt lần này không phải vì những khó khăn hay những lần suýt bỏ lỡ trong quá khứ, mà chỉ đơn thuần là hạnh phúc hiện tại.

Khoảnh khắc rung động ấy đã được ghi lại mãi mãi trong đoạn phim cưới.

Bộ phim cưới được nhận sau hơn một tháng sau hôn lễ. Ngày nhận được, sau bữa tối, cả hai ngồi trên ghế sofa cùng xem lại.

Váy cưới của Ninh Hân được thiết kế với cổ chữ V sâu, chất liệu lụa bóng kết hợp với voan kiểu hoàng gia, đường cắt eo độc đáo, thân váy đính ngọc trai và pha lê, tạo nên vẻ lấp lánh trong suốt.

Kiểu tóc của cô là búi đơn giản với ngôi lệch 7:3, không có bất kỳ món trang sức nào ngoài tấm voan trắng muốt phía sau.

Khi đoạn phim chiếu cảnh Ninh Hân tiến gần đến Hà Đông Phàm từ phía sau lưng, ống kính kéo dài, chậm rãi, kết hợp với âm nhạc, tạo nên một khung cảnh đẹp như mơ.

Hà Đông Phàm bấm dừng.

Cậu ôm eo cô, khẽ nói: “Em yêu, em có thể mặc lại váy cưới một lần nữa không?”

Ninh Hân ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Anh chưa được nhìn thấy.”

Ninh Hân không thèm để ý, vì lý do gì kỳ lạ thế này?

Người đã tổ chức hôn lễ với cô lại nói rằng chưa nhìn thấy cô mặc váy cưới!

Hà Đông Phàm ghé sát cô, có chút mạnh miệng giải thích: “Khi anh quay người, anh chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ thấy khuôn mặt em.”

Ninh Hân liếc nhìn Hà Đông Phàm một cái, giây tiếp theo, cô không chút thương tiếc, bóp cằm cậu và đẩy ra.

Nhưng cuối cùng Ninh Hân vẫn mặc lại. Không phải vì chiều theo ý cậu.

Chỉ là cô nghĩ chiếc váy cưới đắt tiền như thế, chỉ mặc một lần thì quá lãng phí.

Sau đám cưới, Hà Đông Phàm và Ninh Hân đã chuyển đến ngôi nhà mới.

Chiếc váy cưới đắt đỏ được Ninh Hân cất giữ trong phòng khách, để trong túi chống bụi, chiếm hết cả tủ quần áo.

Cô lấy váy ra, vừa kéo khóa túi chống bụi thì Hà Đông Phàm từ phía sau đã vòng tay ôm lấy eo cô, kéo sát vào người, một tay kéo trễ dây áo ngủ của cô.

Cậu nói: “Anh giúp em mặc.”

Chiếc váy cưới có phần lưng trông như để hở, nhưng thực tế là lớp vải voan mỏng phủ sát phần xương b.ướm, với hàng nút ngọc trai chạy dọc theo sống lưng.

Hai tay cậu, từng chiếc một, cài vào.

Một tay cậu, từng chiếc một, tháo ra.

Sau đó, chiếc váy cưới được cởi xuống, rơi trên sàn.

Ninh Hân vẫn còn chút tỉnh táo, khẽ r.ên rỉ, bảo Hà Đông Phàm dừng lại một chút.

Cậu hôn cô, thì thầm không rõ ràng: “Sẽ mua cái mới.”

!!!

Những lời này khiến Ninh Hân tức giận, lao lên cắn mạnh vào vai Hà Đông Phàm.

Cậu đau đến mức khẽ rên một tiếng.

Cô nhận ra mình vừa làm gì, lập tức thả răng ra.

Thế là tất cả thực sự dừng lại.

Cậu nhìn cô, ánh mắt đen láy, vẫn còn đầy khao khát, nhưng cậu không cử động, cũng không nói lời nào.

Cảm giác áy náy tràn ngập, cô rướn người tới, đặt một nụ hôn nhẹ lên dấu răng sâu hằn.

Giây tiếp theo, cậu bế thốc cô lên, hai chân cô quấn quanh eo cậu, áp sát, rồi bước về phía phòng ngủ.

Chưa đi được vài bước, Ninh Hân đã nhíu mày, rên lên khe khẽ: “Chậm… chậm thôi.”

Sáng hôm sau, Ninh Hân mới nhớ ra chiếc váy cưới đắt đỏ vẫn nằm trên sàn phòng khách.

Cô vội đi đến nhưng sàn nhà đã sạch bóng.

Mở tủ quần áo, cô thấy chiếc váy cưới đã được đặt ngay ngắn.

Sau này, Ninh Hân mới biết, chiếc váy cưới ấy có tên là “Ngàn nụ hôn rơi xuống,” một món đồ mà Hà Đông Phàm đã tốn rất nhiều công sức để mua được.

Trong sân nhà mới, hai cây đào đã được trồng.

Đầu xuân, những chồi non bắt đầu nhú lên.

Năm nay liệu có ra trái hay không vẫn chưa thể biết.

Nhưng điều đó mang lại một hy vọng.

Tháng 3, Dương Hiểu Trinh báo tin vui cho Ninh Hân: cô ấy đã mang thai.

Cô ấy chạm tay vào bụng phẳng lì của Ninh Hân, trêu: “Tớ đã mang thai đứa thứ hai rồi, còn cậu vẫn chưa định sinh con sao?”

Ninh Hân chậm rãi lắc đầu: “Bọn tớ chưa từng nói về chuyện này.”

Dương Hiểu Trinh khó hiểu: “Hai người đã kết hôn gần bốn năm, đám cưới cũng tổ chức được gần một năm rồi, sao lại không bàn?”

Câu hỏi làm Ninh Hân nghẹn lời.

Ngẫm lại, có lẽ họ nên bắt đầu nói về vấn đề này.

Đột nhiên, Dương Hiểu Trinh nhớ ra một chuyện khác. Cô ấy mở to mắt, háo hức nói: “Cậu đoán xem hôm qua tớ gặp ai?”

“Ai?”

“Trương Dương.”

Trương Dương?

Ninh Hân suy nghĩ vài giây mới nhớ ra đó là bạn học đại học.

Cô chỉ ‘ồ’ một tiếng.

Dương Hiểu Trinh rõ ràng không hài lòng với phản ứng của Ninh Hân, khoanh tay trước ngực, ra vẻ bí mật: “Cậu ấy kể tớ nghe một chuyện cực kỳ hả lòng hả dạ, cậu muốn biết không?”

Ninh Hân phối hợp gật đầu: “Muốn.”

Khóe miệng Dương Hiểu Trinh cong lên, ghé sát Ninh Hân, thì thầm: “Hướng Điềm bị cách chức vì nhận hối lộ và vi phạm kỷ luật rồi.”

Ninh Hân khựng lại. Một cái tên đã từ rất lâu rồi.

Dương Hiểu Trinh bĩu môi: “Đó gọi là thiện ác hữu báo, không phải không báo, mà là chưa đến lúc! Xem cô ta hồi đó tố cáo cậu, khiến cậu bị đuổi học!”

Hiện tại, Ninh Hân đã không còn đau buồn vì chuyện đó nữa. Cô khẽ cười: “Cũng không thể trách cô ấy, dù sao mình cũng thực sự đã vi phạm kỷ luật.”

Dương Hiểu Trinh phẫn nộ: “Cô ta tố cáo cậu đánh quyền đen đã đành, lại còn chụp ảnh cậu làm việc ở quán bar, lan truyền tin đồn bôi nhọ cậu. Cô ta cố tình gài bẫy, quyết tâm khiến cậu không ngóc đầu lên được!”

Ninh Hân không đáp lại lời này.

Dương Hiểu Trinh nghĩ đến chuyện năm đó là lại tức giận, nắm chặt tay: “Chỉ vì một cơ hội ở lại trường mà không cần làm người nữa! Bây giờ cô ta gặp kết cục thế này là đáng đời!”

Ninh Hân vẫn còn nhớ, trước đây cô đã nói rõ ràng với Hướng Điềm rằng mình từ bỏ cơ hội ở lại trường, sẽ đến Hoài Ngọ.

Nhưng Hướng Điềm vẫn coi cô là kẻ thù.

Ninh Hân không muốn tiếp tục chủ đề này, cô tỏ vẻ hứng thú chuyển đề tài: “Cậu gặp Trương Dương thế nào?”

Dương Hiểu Trinh cười: “Gặp ở phố ăn vặt gần Đại học Ngọc Hòa. Cậu ta cùng vợ đi du lịch ở Ngọc Hòa. Ban đầu tớ không dám nhận ra, vì cậu ta mập lên nhiều lắm. Tớ cứ nhìn chằm chằm! Nhìn, nhìn, nhìn! Rồi cậu ta thấy tớ, gọi tên tớ.”

Nói đến đây, Dương Hiểu Trinh nghiêng đầu nhìn Ninh Hân, nụ cười tắt dần: “Nói thật, mọi người đều thay đổi, sao cậu lại chẳng thay đổi gì nhỉ?”

“Không thay đổi sao?” Ninh Hân sờ lên má, “Tớ cảm giác má mình bớt thịt, nhưng tớ không hề gầy đi.”

“Không nhìn ra.” Dương Hiểu Trinh đưa ra lý do khác: “Tớ nghĩ cậu không thay đổi nhiều có lẽ vì cậu chưa sinh con.”

Chuyện lại quay về chủ đề cũ.

Dương Hiểu Trinh lo lắng càm ràm: “Thật sự là cậu định khi nào sinh con đây? Nếu muốn có con thì phải lên kế hoạch sớm, đừng ỷ vào việc sức khỏe tốt mà kéo dài mãi. Sinh con rất ảnh hưởng sức khỏe, cậu phải nói chuyện nghiêm túc với chồng cậu đi…”

Ninh Hân gật gù, nghe mà đầu ong ong. Nhân lúc có cơ hội, cô chen lời: “Trương Dương béo lắm à?”

“Béo!” Dương Hiểu Trinh lập tức bắt chuyện, còn đưa tay mô tả: “So với trước đây, ít nhất béo thêm một nửa!”

“Vậy sao?”

“Đúng đó! Cậu nói xem, thật là có duyên nhỉ! Mười mấy năm không liên lạc mà lại tình cờ gặp.”

Ninh Hân phụ họa: “Thật vậy.”

Thế giới lớn như vậy, những người từng chia xa mà có thể gặp lại, đúng là một cái duyên.

Ninh Hân nhìn đồng hồ thấy cũng muộn rồi, cầm túi xách lên: “Tớ về trước đây.”

Dương Hiểu Trinh theo phản xạ nhìn ra cửa: “Hà Đông Phàm không đến đón cậu à? Hôm nay chẳng phải thứ 7 sao?”

“Anh ấy bận việc công ty, tăng ca.” Ninh Hân vẫy tay: “Bye bye.”

Ninh Hân rời khỏi câu lạc bộ, đi về phía ga tàu điện ngầm.

Điện thoại trên tay rung lên.

Cô cầm lên nhìn, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.

Cô bắt máy: “Alo.”

“Vợ ơi, anh tan làm rồi, về nhà đón em đi ăn tối được không?”

“Em đang ở gần câu lạc bộ.”

“Đi xe không?”

“Không.”

Hà Đông Phàm lập tức hào hứng: “Vậy để anh qua đón em.”

“Không cần đâu.” Ninh Hân trêu chọc: “Đợi anh qua, em về đến nhà rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Ninh Hân dịu giọng: “Đợi em ở nhà nhé, em đi tàu điện ngầm về.”

Hà Đông Phàm thở dài, giọng điệu giả vờ thất vọng: “Được rồi, vậy em nghĩ xem tối muốn ăn gì nhé.”

Ninh Hân: “Được.”

Cô tắt máy, nụ cười vẫn còn trên môi, thì bất ngờ nghe một giọng nói quen thuộc mà xa lạ:

“Hân Hân——”

Giọng nói có vẻ không chắc chắn.

Ninh Hân lập tức dừng bước, đầu óc trống rỗng trong giây lát, ngay sau đó cô quay phắt lại.

Thịnh Dực đứng cách cô hai mét, nhìn chằm chằm.

Anh sững sờ tại chỗ, đôi mắt mở to, môi khẽ hé, như không tin vào mắt mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.