Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 101: Lưu luyến




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bờ biển mà Hà Đông Phàm nhắc tới thực chất là một bến tàu.

Họ lên một con tàu du lịch, tận hưởng làn gió biển mát mẻ, đi quanh vịnh một vòng, tham gia chuyến tham quan kéo dài một giờ.

Hà Đông Phàm khoác vai Ninh Hân, giới thiệu về các công trình và cảnh quan trên bờ.

Nào là vòng đu quay, nào là công viên, nào là tháp kim…

Trông chẳng khác gì một hướng dẫn viên du lịch.

Sau khi rời du thuyền, họ đi ăn món “cua đập” nổi tiếng của địa phương.

Khi ngồi chờ đồ ăn, nhân viên phục vụ phát cho mỗi thực khách một chiếc tạp dề nhỏ và một chiếc búa nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, nhân viên bưng một mâm hải sản lớn ra, rồi “xoạt” một tiếng đổ hết lên bàn.

Có cua, tôm, nghêu, vẹm xanh, xúc xích, bắp ngô, khoai tây…

Hà Đông Phàm cầm một con cua lên, bắt đầu đập. Cậu đập ra một miếng thịt chân cua nguyên vẹn, đưa tới bên miệng Ninh Hân.

Ninh Hân nếm thử, chỉ cảm nhận được vị ngọt thanh tự nhiên của hải sản thêm chút bột ớt cay nhẹ.

Thực ra chẳng thể nói là ngon lắm hay khiến người ta phải ngạc nhiên.

Nhưng có vẻ… thú vị.

Buổi tối họ lại đi dạo khu phố ẩm thực, vừa đi vừa dừng lại thưởng thức các món ăn. Ví tiền của Hà Đông Phàm từ đầu đến cuối không được cất đi lần nào.

Ninh Hân cầm trong tay một xiên bạch tuộc chiên xù lớn hơn cả khuôn mặt mình, khóe miệng còn dính chút vụn bánh mì. Cô nói:

“Để em mua lại cho anh một cái ví mới nhé.”

Cô nhìn thấy các góc của chiếc ví đã mòn đến mức lộ ra lớp lót trắng bên trong.

Hà Đông Phàm bỏ số tiền lẻ vừa được thối vào chiếc ví, hơi ngẩng mắt lên:

“Mua lại à?”

Ninh Hân nhìn chiếc ví:

“Đây chẳng phải món quà sinh nhật mười tám tuổi em tặng anh sao?”

Hà Đông Phàm cười khẽ, cánh tay cầm ví vòng qua người Ninh Hân, kéo cô tiến về phía trước. Lực ở tay cậu mạnh hơn bình thường:

“Em nhớ à?”

“Ừ.”

“Thế trước đây sao không nói? Anh đã để nó lượn qua trước mặt em không biết bao nhiêu lần rồi.” Nói xong, cậu lắc lắc chiếc ví trong tay.

Thật ra Ninh Hân cũng mới nhớ ra vài ngày trước.

Trước khi sang nước ngoài, cô những đêm mất ngủ đã hồi tưởng lại toàn bộ khoảng thời gian quen biết với Hà Đông Phàm.

Cũng khi đó, cô nhớ lại trước khi rời Bắc Đô, mình đã tặng cậu một chiếc ví.

Vừa rồi nhìn thấy họa tiết bông lúa mì trên chiếc ví, cô liền nhớ ra lúc chọn mua, nhân viên bán hàng từng nói rằng bông lúa tượng trưng cho tinh thần dũng cảm, kiên cường và gửi gắm lời chúc tốt lành.

Cô mới chắc chắn rằng đó chính là chiếc ví này.

Ninh Hân không trả lời câu hỏi của Hà Đông Phàm, đưa xiên bạch tuộc trong tay qua cho cậu, tay kia hứng dưới cằm cậu.

Đôi mắt đào hoa của cô phản chiếu ánh đèn đêm, nụ cười rạng rỡ như dòng nước dịu dàng.

Thế nên cậu cũng không hỏi tiếp, cúi đầu cắn một miếng bạch tuộc làm vụn bánh mì rơi đầy vào lòng bàn tay cô.

Đời người sẽ gặp rất nhiều người, xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng những điều có thể nhớ được, nói cho cùng, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hà Đông Phàm, trước đây em chưa từng đặt anh trong cuộc đời mình.

Nhưng sau này, em sẽ.

Tối hôm đó, Ninh Hân liền vào trung tâm thương mại, chọn cho Hà Đông Phàm một chiếc ví mới.

Về nhà Ninh Hân bước vào phòng ngồi phịch xuống trước bàn học, gục mặt xuống, cả người rã rời không còn chút sức lực.

Theo thể lực thông thường, chắc chắn cô không như vậy. Thậm chí gấp đôi lượng vận động hôm nay cũng chẳng sao. Nhưng không biết vì sao từ lúc sang đây cô luôn cảm thấy mệt mỏi.

Có lẽ do không quen khí hậu và lệch múi giờ.

Hà Đông Phàm sắp xếp lại đống đồ mới mua hôm nay, nhìn thấy Ninh Hân hai tay đút trong túi áo khoác, mặt nghiêng tựa lên bàn, ánh mắt trống rỗng như thể hồn đã rời khỏi xác.

Cậu không nhịn được bật cười, trêu cô:

“Anh chưa có làm gì em mà em đã thế này rồi?”

“Mệt.” Cô thốt ra một chữ với vẻ mặt không cảm xúc.

“Mệt thì hôm nay ngủ sớm đi.”

“Chưa tắm.”

Chơi cả ngày, không tắm thật sự không ổn.

Hà Đông Phàm đi ra ban công thu dọn mền ga gối đã giặt sạch và phơi khô, rồi từng món một gấp gọn đặt vào tủ quần áo.

Ninh Hân nhìn mọi việc, trong lòng bất giác nảy ra một ý nghĩ.

Sau này nếu họ kết hôn, anh sẽ là một người chồng rất tốt.

Anh sẽ chủ động chia sẻ việc nhà, sẽ rất quan tâm đến cô.

Họ chắc cũng sẽ không cãi nhau, vì anh sẽ bao dung cô hết mức.

Ừm… anh cũng sẽ là một người ba rất tốt.

Có đủ năng lượng để chơi đùa thoải mái với con.

Cũng sẽ dạy con những phẩm chất tốt đẹp.

Nhưng chắc anh sẽ không quá chiều con đâu, đúng không?

Con trai chắc là ổn.

Nhưng con gái, thật sự không nói trước được…

Ninh Hân đang khép hờ đôi mắt, ý thức dần mơ hồ.

Cô cảm giác cánh tay mình bị kéo một cái, eo bị véo nhẹ, và ngay giây tiếp theo, cả người bỗng bị nhấc bổng lên.

Cô lập tức tỉnh táo.

Cô bị vác lên vai, hướng về phía phòng tắm.

Ninh Hân nhẹ vỗ lên lưng Hà Đông Phàm, yếu ớt hỏi:

“Anh làm gì vậy?”

“Đưa em đi tắm.”

“???”

Cậu vòng tay ôm lấy lưng cô, hạ cô xuống một chút, tay kia bảo vệ phía sau đầu, nghiêng người bước vào phòng tắm, rồi hỏi lại:

“Chẳng phải em vừa rồi có ý này sao?”

“…” Thật sự không hề có ý đó.

Nhưng cũng thật sự… không muốn động đậy.

Sáng thứ bảy, Hà Đông Phàm đến trường một lúc, buổi chiều hai người ở nhà “dính nhau” một hồi rồi căn đúng giờ hẹn đi ăn với Từ Quả.

So với hai năm trước, Từ Quả gầy đi nhiều.

Cậu ấy cũng không mấy mặn mà với đồ ăn.

Ninh Hân thấy không ổn, liền đẩy đĩa lớn đầy đồ ăn trước mặt Hà Đông Phàm qua phía Từ Quả:

“Từ Quả, em ăn nhiều một chút.”

Hà Đông Phàm ngẩng mắt nhìn Từ Quả đang ngồi đối diện, chậm rãi đặt dĩa xuống, ngả lưng ra ghế.

Ninh Hân liếc nhìn cậu một cái, chủ động cắt một miếng bít tết đưa lên miệng cậu.

Cậu nhìn cô chằm chằm, lưỡi đảo một vòng trong miệng, có chút không tình nguyện mà há miệng ra.

Từ Quả ngồi đối diện chống tay lên trán, thở dài một tiếng, trong lòng tự hỏi tại sao mình lại đi ra ngoài để ăn “cẩu lương” thế này.

Hà Đông Phàm nuốt miếng thịt trong miệng, vòng tay ôm vai Ninh Hân, hé ra chiếc răng khểnh cười:

“Lão Từ, cậu không thể cứ mãi độc thân như thế này được. Phải tìm một cô bạn gái đi. Như cô em gái trong mối tình online của cậu ấy, tôi thấy cũng ổn đấy.”

Ninh Hân nghe thấy từ ngữ có chút thú vị, miệng vẫn còn ngậm đồ ăn đã quay đầu lại:

“Yêu online?”

 

“À.” Hà Đông Phàm gật đầu, “Chắc nói chuyện cũng được hai, ba năm rồi. Chỉ là tuổi còn nhỏ, hình như mới học cấp ba.”

“Cấp… cấp ba?” Ninh Hân lắp bắp, liếc nhìn Từ Quả.

Từ Quả nhìn Hà Đông Phàm, đôi mắt dài hẹp nheo lại, mang theo ý cảnh cáo.

Hà Đông Phàm ngược lại nhướng mày, tỏ vẻ thách thức.

Ninh Hân thụi cùi chỏ vào Hà Đông Phàm một cái.

Đến đây, chủ đề kết thúc.

Trên đường về, câu chuyện lại chuyển sang Từ Quả.

Nghe Hà Đông Phàm kể, Ninh Hân cảm thấy Từ Quả thật đáng thương, gia đình mất hết, lại còn bị nợ nần đeo bám.

Ninh Hân dựa vào vai Hà Đông Phàm:

“Nhớ hồi đó cậu ấy còn định đi du học nữa, kết quả thì… Haiz—”

Hà Đông Phàm bật cười:

“Cậu ấy là đàn ông trưởng thành, cần gì em phải thở dài? Em không cần lo cho cậu ấy đâu. Anh nghe nói công ty của cậu ấy đang chuẩn bị niêm yết. Một khi lên sàn, cậu ấy sẽ là cổ đông kỳ cựu! Hơn nữa, với năng lực của cậu ấy, sớm muộn gì cũng sẽ thành công. Em đừng lo vớ vẩn!”

Ra là vậy.

Vậy thì ổn rồi.

Chỉ là nghĩ lại, đúng là đời người nhiều biến cố thật.

Người từng chuẩn bị đi du học thì lại không đi.

Người đã từng từ bỏ ý định đi du học thì nay lại đang du học.

Dường như con đường đời dù đi theo hướng nào, chỉ cần bản thân luôn cố gắng, kết quả tốt đẹp cuối cùng sẽ đến.

Đêm đó là đêm cuối cùng Ninh Hân ở lại nước ngoài.

Cô cảm nhận được sự nóng vội của Hà Đông Phàm. Cô vừa tắm xong còn chưa kịp thoa kem dưỡng thể đã bị cậu bế lên và ném xuống giường.

Nệm giường bị lực đè lún xuống, còn chưa kịp bật lại cậu đã cúi người áp tới.

Cô đẩy cậu ra.

Nhưng cậu lại hiểu lầm ý cô, cắn nhẹ vào đầu lưỡi cô, thở mạnh một hơi:

“Chẳng phải em nói tối nay để anh sao?”

Cậu đã nếm trải hương vị ngọt ngào, hai đêm trước vì biết cô không thoải mái nên kiềm chế, giờ đây thực sự như sắp “phát điên”.

Hơn nữa, trước khi đi ăn chiều nay, khi hai người đang dính lấy nhau cô đã nói rằng, tối nay được.

Cô vẫn còn đặt tay lên ngực cậu, đầu ngón tay cảm nhận được cơ bắp rắn chắc bên dưới:

“Em đâu có nói không… Em chỉ, chỉ muốn thoa kem dưỡng thể thôi.”

“Không cần thoa.” Cậu lập tức nhe răng khểnh cười, giữ chặt tay cô, đặt lên gối, mũi khẽ chạm vào dái tai cô:

“Thơm lắm rồi.”

Lời nói của cậu, cùng hơi thở nóng rực phả vào tai cô làm cô ngứa ngáy và khó chịu từng chút một.

Bàn tay cậu bắt đầu di chuyển xuống dưới.

Ninh Hân vội vàng nói:

“Tắt… tắt đèn.”

Chia xa có lẽ chính là chất xúc tác khiến người ta phóng túng hơn.

Nhưng tối nay không giống hôm đó, trời không mưa, mọi âm thanh đều rõ ràng.

Trong bóng tối, Ninh Hân dùng tay bịt miệng không dám phát ra tiếng.

Cậu tiếp tục hành động, bàn tay vuốt dọc theo cơ thể cô, đồng thời kéo tay cô ra và cố ý mạnh mẽ thúc một cái.

Cô ngửa cổ, vô thức phát ra một tiếng rên khẽ.

Đàn ông trong chuyện này đúng là trời sinh có chút “nguy hiểm”.

Chuyến bay của Ninh Hân là vào buổi trưa.

Sân bay tấp nập người qua lại, Ninh Hân và Hà Đông Phàm đứng ở một góc khuất.

Ngay sát giờ lên máy bay, Ninh Hân lại một lần nữa dặn dò những điều mà cô đã nhắc đi nhắc lại trước đó, đại loại như đừng làm liều, phải chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì nhất định phải nói với cô.

Cậu chỉ đáp ngắn gọn: “Được.”

Nhưng dáng vẻ cậu đứng đó, một tay đút túi, đáp “được” một cách hờ hững khiến cô không mấy yên tâm.

Nếu là ngày thường, cô nhất định sẽ gọi cậu, bảo cậu bỏ tay ra khỏi túi, đứng đàng hoàng rồi nói chuyện.

Nhưng hôm nay, lòng cô mềm nhũn, khẽ ngước lên nhìn cậu:

“Hà Đông Phàm, em sẽ lo lắng cho anh.”

Hà Đông Phàm dừng lại nửa giây, rút tay ra khỏi túi, ôm lấy Ninh Hân:

“Anh biết rồi. Lời em nói, anh đều nhớ kỹ, khắc sâu trong tim.”

Ninh Hân mím môi cười, khẽ “ừm” một tiếng.

“Với lại, anh thấy em nhét tiền vào ví mới của anh rồi. Anh đâu có nói gì, đúng không? Yên tâm, đừng lo cho anh, được chứ?”

“Anh thấy rồi à?”

“Đầy đến thế, anh muốn không thấy cũng khó.” Hà Đông Phàm cười một chút, bỗng nhớ ra gì đó, giơ tay, ngón tay khẽ chạm lên đỉnh đầu Ninh Hân, lo lắng hỏi:

“Còn đau không?”

Lỗ tai Ninh Hân lập tức đỏ bừng.

Tối qua, trong bóng tối, cậu mạnh mẽ không kiêng dè làm cô va đầu vào thành giường.

Sau đó cậu vòng tay qua eo cô, bế cô đặt ngang lên giường khi cô đã mơ màng gần như không còn tỉnh táo.

Cậu đứng bên mép giường nắm lấy mắt cá chân cô kéo lại gần.

Dựa vào độ cao của giường, eo cô hơi nhấc lên, sức lực đó làm cô không chịu nổi lâu.

Cô nói: “Không được nữa rồi.”

Cậu bóp eo cô, th.úc mạnh một cái, hơi thở gấp gáp hỏi: “Chỗ nào không được?”

Cô lập tức cảm thấy cả người tê rần, hồi lâu mới lấy lại thần trí, khàn giọng đáp:

“Không hợp thủy thổ.”

(Đây là thành ngữ chỉ việc không thích nghi được với môi trường, khí hậu, thức ăn ở nơi mới)

Ninh Hân nhớ rõ lúc đó Hà Đông Phàm đã cười.

Nhưng cậu cũng chịu dừng lại, cúi xuống hôn lên môi cô, nói rằng đây là lần cuối.

Nghĩ lại, Ninh Hân bắt đầu lo lắng liệu mình có quá bốc đồng và sai lầm không.

Khi đến gặp cậu, cô muốn trao cho cậu tất cả những gì cậu mong muốn.

Nhưng cô không ngờ khao khát của cậu lại mãnh liệt và không tiết chế đến vậy, hoàn toàn khác xa với sự đánh giá của cô về cậu trước đây.

Hiện tại, cậu như đang trong giai đoạn “cao trào”.

Liệu điều này có ảnh hưởng đến việc học của cậu không?

Cô vẫn đang miên man suy nghĩ, Hà Đông Phàm lại khẽ xoa đầu cô, hỏi lần nữa:

“Ninh Hân, còn đau không?”

Ninh Hân mơ màng lắc đầu:

“Không sao.”

Lúc này, thời gian đã không còn nhiều.

Ninh Hân kéo vali bước về phía cửa lên máy bay, quay đầu vẫy tay chào.

Hà Đông Phàm đứng thẳng người, một tay đút túi, cũng vẫy tay đáp lại.

Cậu còn khẽ mỉm cười.

Ninh Hân khựng lại.

Cô cắn môi, đặt vali xuống, chạy về phía cậu.

Đứng trước mặt cậu, cô giơ hai tay lên, ngẩng đầu nói:

“Ôm một cái.”

Sắc mặt Hà Đông Phàm lập tức trở nên nghiêm túc. Cậu bước tới, dùng sức ôm lấy cô.

Cậu thở ra một hơi, giả vờ thoải mái:

“Sao thế này? Sao lại còn…”

Cậu ngừng lại, không nói tiếp, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, đầy lưu luyến.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.