Ngàn Năm Say

Chương 16: Ý Trung Nhân




Thành cao vút, có phòng cũng đổ

Trống thúc quân không vỗ cũng vang

Giang sơn là bạc là vàng

Là một tiếng thét chôn ngàn sĩ quân.

_____________________________________________________

Đến khi Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái trở về, Thất Tinh đã dọn xong bữa tối.

Hắn nhìn thấy chủ nhân của mình tay trong tay cùng Bạch Vân thì sốc đến nỗi cứ đứng đực ra như trời trồng, khiến Thiên nữ phải mau đuổi hắn đi.

"Thế...!làm sao nàng có được Càn Khôn phiến?" Bạch Vân ngồi xuống ghế gỗ, bởi vì trời đã tối, trên bàn giờ đây được đặt một ngọn đèn nhỏ, ánh nến bên trong thỉnh thoảng lại bị gió thổi mà lập lòe mờ ảo.

"Trên đời này muốn có thần khí có rất nhiều cách." Trịnh Khinh Ái nhấp nhẹ một ngụm trà trên bàn.

"Dựa vào cơ duyên, dựa vào quyền lực, thậm chí dựa vào nhan sắc."

"Vậy nàng dùng cơ duyên, quyền lực, hay nhan sắc?"

"Ta cướp."

"..."

Nàng ta gắp một ít thịt.

đặt vào trong chén của Bạch Vân, thản nhiên nói.

"Địa Ngục giáo canh phòng lỏng lẻo, thủ hạ cũng chẳng phải dạng tài năng xuất chúng.

Chưa kể cựu giáo chủ cùng tân giáo chủ đấu đá lẫn nhau, chẳng quan tâm đến điều gì, ta cứ thế đi vào lấy thôi."

Ngay lúc Bạch Vân vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào trước thông tin mới mẻ này, thì Trịnh Khinh Ái lại nói tiếp.

"Ngay cả Thất Tinh cũng là ta cướp về mà."

"Khụ..." Bạch Vân sặc nước trà.

"Nên nói ta là kẻ thù của cả võ lâm cũng không sai." Dừng một chút, nàng ta lại nói, giọng vô cùng bỡn cợt.

"Đi đến một thành nào đó, gọi ra tên ta, khéo cả thành đó đều biết."

Bạch Vân bị Trịnh Khinh Ái chọc cười, nàng gắp một miếng rau, đặt vào trong chén nàng ta.

"Lần đầu gặp nàng, nàng bảo mình học nghệ không thông, giờ lại bảo mình là kẻ thù của cả võ lâm.

Tôi biết phải nghe đằng nào bây giờ?" Thấy Trịnh Khinh Ái chỉ cười chứ không đáp lại, Bạch Vân cũng không nói thêm gì.

Nàng bắt đầu thay Thất Tinh dọn dẹp bát đĩa đã ăn xong, cứ mỗi lần ống tay áo lướt qua, ngọn đèn lại theo đó lập lòe không rõ.

Trịnh Khinh Ái một tay chống cằm, một tay xoay quạt ngọc.

Gió bất chợt thổi, để một vài xác lá bạch dương bay phơ phất, nằm lộn xộn bên dưới bàn trà.

Bạch Vân bất chợt cảm thán.

"Trăng thanh, gió mát ngay đúng tiết hạ chí, giờ chỉ còn thiếu một cây hoàng hạ và một bàn trà mà thôi."

Trịnh Khinh Ái bật cười, nàng ta xòe quạt, sắc ngọc như sáng lên, hiện rõ phong cảnh núi sông được vẽ bên trên.

"Cảnh vật phù du, tri kỷ khó cầu.

Nay Bạch Vân đã muốn, thì ta làm sao cự tuyệt được đây?"

"Càn khôn phiến, khai."

Lời vừa dứt, mặt đất chuyển động, những mầm non nhỏ thi nhau mọc lên, quấn quýt cùng nhau, kết thành một thân cổ thụ.

Từ đó, những cành non cứ thế vươn dài ra, phủ kín một góc sân, rồi canh non bắt đầu sinh lá, lá từ đó rộ hoa, từng cánh hoàng hạ vàng ươm cứ thế phủ xuống bạch trung gia viên, trông như những chiếc chuông lớn.

Bạch Vân lần đầu trông thấy sức mạnh của thần khí thì ngẩng người, cả thở cũng quên mất.

Nàng gượng cười quay đầu, đối diện với vẻ thản nhiên của Trịnh Khinh Ái.

"Tôi vẫn luôn muốn hỏi, nàng và chủ nhân cũ của thần khí kia có quan hệ gì?"

"Ý Bạch Vân là ta và Trịnh Khinh Si sao?"

Bạch Vân không đáp lại, nàng bước vào phòng bếp.

Lấy ra ấm trà đã được Thất Tinh pha sẵn từ lâu, bấy giờ nàng mới ngồi xuống đối diện Trịnh Khinh Ái, rót ra hai ly trà, một ly cho mình, một ly cho người kia.

"Càn Khôn phiến theo tôi đọc được trong sách sử, vốn là lễ vật mà nhà Thiên tìm được nhằm chiêu mộ quân sư Trịnh Khinh Si về tay.

Từ đó tạo thế gọng kìm với nhà Thương." Dừng một chút, nàng nói tiếp.

"Đến khi Trịnh Khinh Si chết trong cuộc đại chiến với Địa Ngục giáo, Càn Khôn phiến mới từ đó biến mất."

Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên.

Bạch Vân thấy người kia không hồi đáp, liền tiếp tục nói.

"Nàng là Trịnh Khinh Ái, quân sư tên Trịnh Khinh Si, có vẻ không phải là sự trùng hợp nhỉ?"

Chợt, Thiên nữ chống cằm, nửa đùa nửa thật hỏi ngược lại nàng.

"Bạch Vân hỏi ta câu này, là muốn hiểu thêm về ta, hay muốn xác định rằng ta không phải một mối đe dọa?"

Bạch Vân bị hỏi trúng tim đen thì mím môi, ngay lúc nàng còn đang nghĩ nên biện hộ thế nào, thì Trịnh Khinh ÁI lại lần nữa cất tiếng.

"Thời thế bây giờ, chỉ cần tên họ trùng vài chữ, thì đã có thể hưởng được một ít hư vinh rồi sao?" Nàng ta làm ra vẻ đăm chiêu.

"Thế có lẽ ta nên lấy họ Thiên, Thiên Chi Anh nghe có hay không?"

Người đối diện xấu hổ cúi đầu, tránh né ánh nhìn của Trịnh Khinh Ái.

"Xin lỗi vì...!đã nghi ngờ nàng."

Thiên nữ chậm rãi vươn tay về trước, chạm tay lên tóc Bạch Vân, nhẹ nhàng xoa lấy.

"Không cần xin lỗi.

Nếu là ta, ta cũng sẽ nghi ngờ."

Bạch Vân ngẩng đầu lên, vài cánh hoa hoàng hạ theo gió bay phấp phới, rơi vào trong ly trà, nhuộm lấy sắc xanh bên trong một sắc vàng đẹp đẽ.

"Một kẻ lai lịch không rõ ràng, tên lại trùng với vị quân sư sống tận trước Thiên duyệt, nếu không phải thần thánh bị đày thì cũng là kẻ phạm tội tày đình bị thế thời nguyền rủa."

"Thế nên nếu Bạch Vân có nghi ngờ cũng chẳng hề gì."

Rõ ràng Bạch Vân là người vô cớ nghi ngờ Trịnh Khinh Ái trước, thế mà giờ lại để cho nàng ta an ủi mình, nàng nghĩ ngợi một chút, cuối cùng lại quyết định đổi chủ đề.

"Nàng...!từng có ý trung nhân rồi hay sao mà miệng lưỡi lại...!khéo thế này?"

Động tác vuốt v3 của Trịnh Khinh Ái chợt khựng lại, nàng ta thu tay về, cười hỏi.

"Thế, Bạch Vân hỏi như thế là để tìm hiểu về ta? Hay để trở thành ý trung nhân của ta."

Bạch Vân thoáng ngẩn người, nàng nhìn vào người đối diện, thoáng chốc lại nhớ tới lúc Trịnh Khinh Ái chỉ mặc áo ngủ.

Nếu là ý trung nhân thì hẳn phải đồng sàn cộng chẩm, nếu như vậy...

Nàng chợt đứng dậy, bưng vội ly trà của mình lên, mặc cho nó nghiêng ngả đổ hết một nửa ra bên ngoài.

"Tôi...!tôi đi ngủ đây." Bạch Vân nói xong liền vội vàng chạy mất, để lại một mình Trịnh Khinh Ái ngồi ở bàn trà.

Thiên nữ nhếch khóe môi, thì thầm.

"Ngủ ngon, mơ về ta nhé, Bạch Vân."

Hôm sau, Bạch Vân chào ngày mới với hai quầng thâm lớn trên mắt.

Thất Tinh đã lo xong buổi sáng từ lâu, nhưng Trịnh Khinh Ái lại chẳng màng ra khỏi phòng.

Bạch Vân tò mò hỏi, thì chỉ nhận được câu trả lời là thỉnh thoảng nàng ta sẽ ngủ như vậy, không cần quá quan tâm.

Bạch Vân nghe nói thế lại càng thêm lười biếng, bình thường Trịnh Khinh Ái sẽ là người đưa ra các bài tập cho nàng, nay nàng ta không chịu ra ngoài, chẳng phải nàng thành người rỗi hơi hay sao?

"Thế chắc tôi sẽ dạo ra ngoài một lát, hoặc xuống thôn gặp mọi người vậy."

"Tùy ngươi thôi." Thất Tinh đáp, hắn bắt đầu dọn dẹp, mang bát đũa đi rửa sạch, Bạch Vân nhún vai.

Thất Tinh lúc nào cũng vậy, hắn sẽ không như Trịnh Khinh Ái thân thiết chào đón nàng.

Nhưng người và yêu khác biệt, Bạch Vân cũng sẽ không cưỡng ép.

Nàng bước ra khỏi gia viên, đi dọc theo con đường hôm qua, thỉnh thoảng lại muốn thử bắt chước theo Bất biến di bộ của Trịnh Khinh Ái, nhưng cuối cùng lại thất bại.

Đi một lát, Bạch Vân lại chuyển hướng, đi theo hướng của mặt trời.

Cuối cùng nàng đến được một hồ nước nhỏ.

Sóng nước theo gió nhẹ nhàng lay chuyển, bên dưới ánh mặt trời lấp lánh trông như chứa đựng hàng ngàn viên đá quý.

Phía xa xa, ngay giữa hồ là một hòn đảo nhỏ, bởi vì ánh nắng quá chói chang, Bạch Vân nhìn chẳng rõ nơi đó có gì.

Nàng quay đầu tới lui, muốn thử tìm một chiếc cầu để có thể đến bên kia, nhưng chưa kịp tìm được, đã nghe thấy tiếng la thất thanh của một anh tài.

"Bắt được rồi! Bắt được rồi!"

Bạch Vân đi theo tiếng hét, bất ngờ gặp được người quen.

"Thắng Quân?"

Gã ngốc Thắng Quân bị mắc áo vào một cành cây, treo vắt vẻo trên không, nhìn vô cùng buồn cười.

"Sao cậu ở đây vậy?"

Thắng Quân trong thấy nàng, vội vàng giấu cái gì đó vào áo.

Bạch Vân trông thấy hắn mờ ám, lập tức nổi hứng trêu chọc.

"Cho tôi biết cậu giấu cái gì đi rồi tôi thả cậu xuống."

"Không được."

"Vậy thì cậu cứ ở đây đi nhé." Bạch Vân nhếch khóe môi, quay đầu rời đi.

"Đ...!được rồi." Thắng Quân thỏa hiệp, hắn chìa ra một cái lọ bằng thủy tinh, dưới ánh nắng, chiếc bình nọ phản chiếu sắc vàng, trông như ngọc thạch lấp lánh.

"Nương tử bảo...!nếu tôi bắt được nắng hạ chí, sẽ hát ru cho tôi nghe."

À...!Bạch Vân ngẫm ra.

Bắt nắng hạ chí...!Trịnh Khinh Ái đúng là...!độc ác.

Lừa kẻ ngốc như vậy...!

Quá sức độc ác.

________________________________________________

"Đông quân." Thiếu nữ nằm trong lòng Trịnh Khinh Si khẽ gọi ả, một rồi hai lần.

Vị quân sư bấy giờ mới rời mắt khỏi những lá thư trên bàn, để nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của người đang gối đầu trên đùi mình.

Nhưng chẳng được bao lâu, ánh mắt Trịnh Khinh Si lại quay trở lại với những mưu quyền hỗn loạn được in trên trang giấy.

Thiếu nữ không được đáp lại thì ngồi dậy, nàng rướn người lên, xen vào giữa, chiếm trọn ánh mắt Trịnh Khinh Si.

"Đông quân, nhìn em."

Vị quân sư cuối cùng cũng buông vũ khí đầu hàng trước nữ sắc, ả giữ lấy khuôn mặt thiếu nữ, rồi thiếp môi, rồi chiếm hữu, để cho lớp áo ngoài của nàng trượt xuống bả vai.

"Học trò nhỏ sao lại hư nữa rồi?"

Gò má của thiếu nữ nhuốm một màu hồng nhạt, nàng nhỏ giọng nói.

"Em vừa có một giấc mơ."

"Giấc mơ đó như thế nào"

Thiếu nữ mím môi, vòng tay ôm lấy cổ Trịnh Khinh Si.

"Em mơ thấy Đông quân kết tóc cùng em, hai ta cao chạy xa bay, đến một nơi không ai biết, cùng nhau sống đến già."

Trịnh Khinh Si nheo mắt, bật cười.

"Cũng phải, chúng ta có thể thay tên đổi họ, để xem..." Ả chống cằm, làm ra điệu bộ suy tư.

"Ta đổi thành Trịnh Khinh Ái, nghe có hay không? Trịnh nghĩa là cẩn trọng.

Khinh trong nhân cố hữu nhất tử, hoặc trọng ư Thái Sơn, hoặc khinh ư hồng mao còn Ái, dĩ nhiên là yêu."

Thiếu nữ nghe xong chợt cắn môi, nàng đưa tay nắm lấy gấu áo của Trịnh Khinh Si, giọng thảng thốt.

"Đông quân, nếu người là Trịnh Khinh Ái, vậy còn em...?"

"Em sao?"

Trịnh Khinh Si ôm thiếu nữ vào lòng, vui vẻ.

"Em sẽ là phu nhân của ta."

[Hồi ức của???].


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.