Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Tuy rằng trái đất đang dần ấm lên, nhưng mùa hè tại Bắc Kinh năm nay lại đặc biệt mát hơn, cũng có không ít mưa.
Tại Mai Uyển – Áo Vận Thôn, cơn mưa nhỏ cứ rào rào rơi xuống, đem toàn bộ vườn mai, sân cỏ, vườn hoa rửa sạch hoàn toàn, khiến cả một đại viện rộng lớn dường như lại trở nên tươi mát hơn.
Lăng Tử Hàn ôm một đứa bé nam khoảng 1 tuổi, đứng ngay cửa hiên cửa chính biệt thự, mỉm cười nhìn cơn mưa trong viện.
Đứa bé này chính là con trai của Đồng Duyệt, Đồng Húc, Lăng Tử Hàn rất thích nhóc.
Đồng Duyệt đã bắt cậu từ biên cương quay về, cậu nằm ở bệnh viện 643 hơn 3 tháng, sau khi xuất viện thì bị Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ buộc quay về Mai Uyển ở. Điều kiện ở đây đương nhiên tốt hơn Long Quan, rất có lợi cho sức khỏe của cậu. Lăng Tử Hàn vốn không muốn, nhưng vừa vào biệt thự, nhìn thấy đứa em trai này của mình, tâm tình thay đổi hẳn, cũng không đề cập đến việc chuyển chỗ ở nữa.
Lúc này Đồng Húc chỉ là một đứa bé nhỏ, Lăng Tử Hàn cẩn thận ôm lấy nhóc, thân thể mềm mại ấm áp khiến cậu có một cảm giác kỳ lạ.
Cậu rất thích dành thời gian để chăm sóc cho đứa em trai này, nét mặt luôn tràn đầy sự nhu hòa. Đồng Húc là một đứa bé ít khóc, cũng thường hay mở to đôi mắt trong suốt thật to, chăm chú người anh trai của nhóc, dường như đang suy nghĩ gì đó. Dù hai anh em không hề nói với nhau câu nào, nhưng đều có thể hiểu được ý tứ của nhau.
Với phản ứng của Lăng Tử Hàn, Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ đều là mừng rỡ, ngay cả Lăng Nghị cũng cảm thấy bất ngờ, có đôi khi nhìn hai đứa con trai một lớn một nhỏ, trên mặt khó mà khống chế được niềm vui khó có được.
Hiện tại, Đồng Húc đã có thể nói được vài từ đơn giản, nhưng từ đầu tiên mà nhóc nói không phải là “Ba ba”, mà là “Ca ca”, điều này càng khiến Lăng Tử Hàn vui hơn.
Đồng Duyệt không nghĩ tới, bản thân bị Lăng Nghị ép phải có một đứa con, giờ lại trở thành liều thuốc trị bệnh tinh thần cho Lăng Tử Hàn tốt nhất. Về điểm này, hắn đã từng cùng Vệ Thiên Vũ thương lượng, chờ con của Lăng Tử Hàn được sinh ra, có nên nói cho cậu biết hay không?
Trước khi Lăng Tử Hàn đi Tân Cương, thì cậu từng đến bệnh viện 643 làm kiểm tra. Đồng Duyệt gạt cậu, dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật lấy t*ng trùng trong cơ thể của cậu.
Hắn không dùng kỹ thuật thụ tinh nhân tạo, mà sử dụng quá trình tái tạo thụ thai cùng hệ thống sinh sản của nữ, để một nhóm t*ng trùng tự lực chạy về phía trứng trong tử cung nhân tạo, thụ thai tự nhiên, kết quả lại cho ra song bào thai cùng trứng, đều là nam. Hiện tại, cả hai bé nam đều đang lớn lên khỏe mạnh trong tử cung nhân tạo, sắp tới thời điểm mấu chốt.
Ngoại trừ hai người bọn họ, Lăng Nghị cũng biết chuyện này, nhưng bọn họ chẳng ai dám nói với Lăng Tử Hàn. Chưa nắm được chắc chắn, chẳng biết Lăng Tử Hàn sẽ có phản ứng thế nào. Nếu cậu chỉ tức giận thì cũng được, chỉ sợ bệnh tình của cậu chỉ vì chuyện này mà chuyển biến đột ngột, nếu vậy thật sự hối hận không kịp.
Mỗi lần Đồng Duyệt thương lượng với Vệ Thiên Vũ, Vệ Thiên Vũ đều lắc đầu: “Không thể nói, chờ thêm chút được không? Tích cách của Tử Hàn con hiểu nhất, đây là chuyện lớn, chúng ta giấu em ấy, nếu một ngày mà em ấy biết, sợ không tốt sẽ lén đem bé con đi, sau đó không nói tiếng nào, đột nhiên biến mất, chúng ta sau này vĩnh viễn không thể tìm thấy em ấy nữa.”
Đồng Duyệt tin phán đoán của anh, cũng không dám lộ ra chút tin tức nào. Nếu Lăng Tử Hàn muốn hành động như vậy, chỉ sợ không ai có thể đề phòng được cậu.
Sắp tới một năm, Vệ Thiên Vũ thực sự là như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Trước mặt Lăng Tử Hàn anh luôn chính trực, chưa từng dấu đầu lộ đuôi như thế bao giờ. Đây cũng xem là Lăng Tử Hàn tin tưởng anh, nếu như cậu chỉ cần có chút nghi ngờ, thì chuyện này đã sớm bị cậu tìm ra rồi.
Hiện tại Lăng Tử Hàn đã là cục trưởng cục đốc tra Bộ Quốc An, điều này làm cho cậu càng thêm nắm chắc được công tác của các cục toàn bộ hệ thống quốc an. Sự lạnh lùng nghiêm nghị bất động thanh sắc của cậu có phong cách rất giống cha cậu, thậm chí có một việc về mặt nào đó có thể nhận thấy năng lực của cậu càng thêm tinh nhạy hơn cha cậu, với những việc mà các tình báo viên cũng khó mà tìm thấy chu ti mã tích thì cậu lại có thể nhanh chóng hiểu rõ, khiến người ta khó có thể tin được. Ấn tượng trên dưới toàn cục dần dần thay đổi, sự kính nể càng ngày càng tăng, những tên tội phạm phạm tội lớn vừa nghe thấy thanh âm của cậu đều run lên.
Giờ đây đã không còn ai hoài nghi năng lực công tác của cậu, khiến người ta có chút hiếu kỳ về những công việc cậu đã từng làm trước đây, sự xuất sắc của cậu cứ như từ trên trời rơi xuống. Tuy rằng cậu có một lý lịch xuất sắc, thiên y vô phùng, nói cậu chỉ làm công tác nghiên cứu phân tích cùng sưu tập tình báo, nhưng điều đó vẫn không giải thích được năng lực xuấ sắc của cậu.. Cậu quá ưu tú, còn là con trai Lăng Nghị, lãnh đạo cao tầng không có khả năng bỏ không cậu một khoảng thời gian lâu như vậy. Nhưng quá khứ trong lý lịch của cậu ngoại trừ chứng cứ xác minh cậu từng là phóng viên du lịch ra thì những người có dã tâm quả thật không thể tìm ra được bất kì việc gì.
Với những việc bình thường ấy, cậu tất nhiên biết rõ, cũng trước sau như một, cho tới bây giờ đều bình tĩnh, tuyệt không nói nhiều, người khác lại không dám dò hỏi cậu.
Công tác hiện tại của cậu rất có quy luật, đúng hạn vào ca tan ca, thời gian tăng ca cũng rất ít. Bởi vì hiệu suất làm việc của cậu rất cao, hai người trợ thủ trước kia được phân cho cậu dù cố hết sức nhưng vẫn không thể theo kịp tiết tấu của cậu, cảm thấy áp lực vô cùng. Gần đây cậu lại tuyển thêm 1 trợ thủ tới trợ giúp. Lăng Tử Hàn thường yêu cầu rất ít với thuộc hạ của mình, nhưng ai cũng khẩn trương, một chút cũng không dám dễ dãi, từng chút từng chút đều tận lực hoàn thành công tác.
Lúc đi làm, cậu đi cùng với cha cậu Lăng Nghị, luôn luôn bất cẩu ngôn tiếu, thậm chí trầm mặc ít lời. Chỉ có tan tầm sau khi trở về, cậu mới ôm em trai mình ra cửa tản bộ, lúc này mới trở nên thoải mái.
Nhìn thấy cậu nhanh chóng đi tới trên đài cao, sức bay lên mạnh không gì sánh được, hiện tại đã trở thành chuyên gia tin tức tình báo thứ hai trong Bộ Quốc An, mà Vệ Thiên Vũ cũng là chuyên gia an toàn internet cùng chuyên gia khoa học kỹ thuật cũng cảm thấy rất hài lòng. Trong lòng Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt cũng vô cùng vui mừng.
Sắc trời gần tối, đèn sân nhà trong viện cùng đèn đường đều lên. Mưa không ngừng rơi, càng thêm nổi bật dưới ngọn đèn, khiến toàn bộ đại viện tựa như tiên cảnh.
Lăng Tử Hàn ôm Đồng Húc, đứng chơi ở bên ngoài, hoàn toàn không hề có dấu hiệu sợ lạnh. Hôm nay cậu trở về khá sớm, cũng không ai quản cậu, cậu có thể tự do ra ngoài chơi đùa.
Một lát sau, xe Lăng Nghị vào.
Đồng Húc đem 3 chiếc xe này xem thành xe đẩy giống như của mình vậy, nhất thời hưng phấn cười rồi nhún nhẩy trong lòng Lăng Tử Hàn. Lăng Tử Hàn cũng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Thấy cha trở về, mừng vậy sao.”
Lăng Nghị chưa xuống xe cũng đã nhìn thấy được hai con trai của mình ngay cửa. Nhìn khuôn mặt tươi cười của chúng, tâm tình của ông đặc biệt tốt. Xuống xe, ông đi qua, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Húc.
Đồng Húc khanh khách cười, đưa tay bắt lấy lỗ tai của ông. Ông liền giang hai tay muốn ôm đứa bé, nhưng Đồng Húc lại né tránh ông, ôm lấy cái cổ Lăng Tử Hàn, áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc vào khuôn mặt Lăng Tử Hàn, nụ cười ngây thơ nhìn như thiên sứ.
Lăng Nghị mỉm cười vỗ vỗ con trai út, ôn hòa mà nói: “Chỉ thích anh thôi à? Ngay cả cha cũng không cần?”
Lăng Tử Hàn cười cùng ông vào nhà, nhưng không nói gì thêm. Lăng Nghị cũng không nói gì, chỉ nói với cậu: “Chúng ta ăn cơm trước đi, không cần chờ bọn họ.”
Lăng Tử Hàn liền gật đầu.
Một nhà ba người ngồi ở bàn ăn ăn cơm tối mỹ vị, Lăng Tử Hàn đặt Đồng Húc ở trên đùi, ôm nhóc, không ngừng đứt canh trứng cho nhóc, thỉnh thoảng lại đút cho nóc canh nấm. Đồng Húc vui mừng vô cùng, vừa ăn vừa lắc lắc hai chân nho nhỏ của mình, trên mặt tràn đầy dáng cười khả ái.
Lăng Nghị nhìn bọn họ, nói nhỏ: “Con cứ vậy sẽ làm hư nó mất.”
Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Nào làm hư dễ vậy được chứ? Bình thường chúng ta đều bận rộn, rất ít có thời gian chăm nhóc, thỉnh thoảng chiều 1 chút, sẽ khiến nhóc rất vui đó.”
Lăng Nghị liền nghĩ đến lúc Lăng Tử Hàn còn nhỏ, không khỏi âm thầm thở dài ở trong lòng, không quản cậu nữa.
Cơm nước xong, Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ vẫn chưa về, Lăng Tử Hàn liền cùng Lăng Nghị ở phòng khách chơi cờ vây. TV đang mở, đang ở kênh tin tức nhưng hai người vẫn chuyên tâm chơi. Toàn bộ phòng ngoại trừ tiếng TV ra thì đặc biệt an tĩnh.
Đồng Húc vốn đang được Lăng Tử Hàn ôm vào trong ngực, hiện tại đang ngủ, lộ ra khuôn mặt bé nhỏ đặc biệt xinh đẹp.
Lăng Nghị nhìn đứa con trai nhỏ đang nằm ngủ trong lòng đứa con trai lớn, do dự một hồi, thử thăm dò: “Chuyện của con cùng Thiên Vũ, có phải cần cân nhắc lại hay không? Hai đứa ở chung nhiều năm như vậy, nếu như mặt tình cảm không có vấn đề gì, thì chẳng phải nên kết hôn sao? Thiên Vũ cũng nên có 1 đứa con rồi.”
Lăng Tử Hàn đánh 1 nước trên bàn cờ, lúc này mới nói: “Lần con vừa xuất viện thì có đề cập việc kết hôn với anh ấy. Bất quá, hình như anh ấy có chút do dự, chưa đồng ý. Con nghĩ chắc nên chờ thêm thời gian nữa. Con thì lúc nào muốn chẳng được, việc này không cần vội.”
Lăng Nghị tất nhiên hiểu tâm tình Vệ Thiên Vũ. Muốn kết hôn với Lăng Tử Hàn, đó thật sự là chuyện mà Vệ Thiên Vũ ngay cả nằm mơ cũng khát vọng, nhưng vì chuyện con của Lăng Tử Hàn mà trong lòng anh lại do dự bất định. Chỉ sợ anh chờ tới khi nào Lăng Tử Hàn tiếp nhận được việc hai đứa con mà cậu hoàn toàn không hề hay biết gì, đồng thời không trách gì Vệ Thiên Vũ nữa thì lúc đó anh mới chịu cùng Lăng Tử Hàn kết hôn.
Lăng Nghị bình tĩnh mà hỏi thăm: “Vậy còn con? Con không muốn con của mình hay sao?”
“Không muốn.” Lăng Tử Hàn lập tức khẳng định mà nói. “Sau này chỉ cần có con của mình Thiên Vũ là được.”
Lăng Nghị không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Hai người chơi hai bàn, thì sắc trời đã tối, Lăng Nghị nói với Lăng Tử Hàn: “Con ngủ trước đi, sức khỏe rất quan trọng. Hiện tại tuy con đã hồi phục, nhưng vẫn không thể coi thường được.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, ôm em trai lên lầu hai, bỏ nhóc vào giường trẻ em, sau đó mới trở về nhà mình.
Nửa đêm, mưa gió chấm dứt, mọi âm thanh liền yên ắng, mây dần tan đi, trăng sáng nhô lên, toàn bộ thế giới như mộng ảo mỹ lệ.
Tại phòng sinh đặc biệt của bệnh viện 643, hai bé nam lần lượt được sinh ra, chỉ cách nhau 3′.
Mấy nữ hộ sinh bận rộn, vệ sinh sạch hai bé, sau đó đặt vào máy kiểm tra đo lường tổng hợp.
Đồng Duyệt hưng phấn mà nhìn màn hình lớn trước mặt mình. Vệ Thiên Vũ đứng ở bên cạnh hắn, tâm tình cũng rất kích động.
Hai đứa bé y đúc nhau tuy rằng vừa được sinh ra, vừa nhìn khuôn mặt liền biết, hai bé lớn lên rất xinh xắn, quả thật là một mẫu khắc từ cha của hai bé, quả thực gien di truyền của Lăng Tử Hàn rất mạnh.
Hai bé này cũng không giống như những trẻ con bình thường, sinh ra không hề khóc, trái lại tay chân huơ huơ loạn xạ, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn rất hoạt bát, khiến người ta rất buồn cười.
Đồng Duyệt nhìn một hồi, nhẹ giọng nói với Vệ Thiên Vũ: “Là di truyền về hệ thần kinh sau khi Tử Hàn bị biến chứng. Hai đứa bé này chắc chắn là thiên tài. Chú thực sự là rất muốn nhìn thấy quá trình lớn lên của chúng.”
Vệ Thiên Vũ nở nụ cười: “Giờ chú đã là ông nội rồi, tất nhiên có thể tận mắt thấy chúng lớn lên.”
“Nếu vậy, chờ chúng đầy tháng thì sẽ giao cho con. Từ huyết thống mà nói thì cha của chúng là Tử Hàn, từ tình cảm mà nói, thì con cũng vậy.” Đồng Duyệt trịnh trọng mà nói. “Chăm sóc chúng cho tốt.”
Vệ Thiên Vũ cách thủy tinh, nhìn hai đứa bé trong phòng sinh, kiên định gật đầu: “Dạ.”
HẾT PHIÊN NGOẠI
Mục lục