Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 32




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Quân sĩ vẫn đang nắm chặt súng không tay luôn khẩn trương đề phòng đưa tay kéo cậu lại: “Lăng phó, anh đi đâu vậy? Nguy hiểm.”

Lăng Tử Hàn nhanh chóng tỉnh táo lại, nghe tiếng súng trong thôn dần thưa thớt, liền nói: “Tôi không thể ẩn núp tại đây hoài được. Hiện tại cuộc chiến đã gần kết thúc rồi, tôi có thể vào được rồi.”

Quân sĩ kia không đồng ý: “Đội trưởng nói không được để anh đi khắp nơi, nhất định phải bảo đảm an toàn cho anh.”

Lăng Tử Hàn trầm tĩnh mà nói: “Hiện tại tôi ra lệnh cho anh, lập tức đưa tôi vào thôn.”

Quân sĩ kia không biết làm sao.

Lăng Tử Hàn thừa cơ nhấn mạnh: “Tôi là thượng cấp của anh, anh phải nghe theo lệnh của tôi.”

Quân hàm cùng chức vụ của cậu đều tương đương với Lạc Thiên Thu, khiến vị quân sĩ đơn thuần kia trong khoảnh khắc không thể giải quyết được tình huống phức tạp này, chỉ có thể theo bản năng nói: “Yes, sir.”

Lăng Tử Hàn lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy vào trong thôn. Quân sĩ kia lập tức chạy theo bên cạnh cậu.

Lúc này, tiếng súng đã dừng lại.

Lăng Tử Hàn chạy vào ốc đảo, hướng về phía phát ra tiếng súng.

Trong thôn khắp nơi đều có thi thể, khắp nơi đều là máu, rất nhiều căn nhà được xây bằng cây gỗ đều đã bị phá hủy. Lăng Tử Hàn thấy rất nhiều thanh niên chưa đến 20 tuổi đang ngã dưới đất, trong tay có súng, bên hông đang cầm chặt mìn. Cậu hoàn toàn không thương xót gì bọn phần tử khủng bố này, ánh mắt lạnh lùng đảo qua rồi chạy lướt qua bọn chúng.

Trong góc, đội viên đại đội Dã Lang đang bao vây khoảng chừng 20 người, đều là người già, phụ nữ, còn có mấy trẻ nhỏ. Những người lớn đều trầm mặc, còn những bé nhỏ thì đang nức nở do bị kinh hoảng.

Sắc mặt Lâm Tĩnh tái mét, nhìn chăm chú người trước mặt.

Lâm Tĩnh chậm rãi giơ tay phải lên.

Lăng Tử Hàn vừa mới vào đang chạy tới, thấy sự tình khẩn cấp, không kịp suy nghĩ đã quyết định hành động, cũng không suy nghĩ kỹ là hắn đang chuẩn bị giết tù binh hay giết bình dân, chỉ xông thẳng lên trước, đưa tay ngăn hắn lại: “Lâm đại, đừng …”

Chưa từng có người nào dám ngăn cản hắn như vậy, Lâm Tĩnh không chút suy nghĩ, liền rút tay về quất mạnh.

Trước mắt bao người, Lăng Tử Hàn không thể thể hiện thân thủ của mình. Cậu không né tránh, cũng không thể đỡ, chỉ có thể mở to mắt nhìn cánh tay kia quất thẳng vào mặt mình 1 cái. 1 tiếng “Ba” cực kỳ vang dội, nửa bên mặt của cậu nhất thời nóng bừng rồi đau nhói.

Lập tức, tất cả quân sĩ đều ngây ngẩn cả người.

Lâm Tĩnh nhìn cậu, cũng hơi giật mình. Sau một lát, hắn mới phản ứng, lập tức hướng về phía quân sĩ bên người Lăng Tử Hàn, nổi giận nói: “Tôi kêu cậu bảo vệ Lăng phó, không cho cậu ta chạy loạn, vậy mà cậu làm gì thế hả?”

Lăng Tử Hàn lập tức bước lên, che trước mặt quân sĩ đó, ôn hòa mà nói: “Lâm đại, là do tôi ra lệnh cho cậu ta dẫn tôi vào.”

Tất cả quân sĩ trong đại đội Dã Lang đều ngạc nhiên với hành động này của cậu, không nghĩ tới một thư sinh có vẻ yếu đuối này thật ra không hề yếu đuối gì. Ánh mắt Lạc Thiên Thu có chút khác lạ, trong mắt Chu Khải Minh cũng có chút khen ngợi.

Lâm Tĩnh nhìn Lăng Tử Hàn, chỉ thấy trên gương mặt luôn tao nhã, tái nhợt thon gầy của cậu hiện rõ dấu bàn tay ửng đỏ, nhưng hình như cậu không hề cảm giác gì, chỉ đưa ánh mắt thành khẩn nhìn hắn.

Lâm Tĩnh lạnh lùng nhìn cậu: “Lăng phó, cậu đang làm gì vậy?”

“Tôi …” Lăng Tử Hàn do dự một hồi, mới nhẹ giọng nói. “Xin lỗi, có thể do tôi hiểu lầm, Lâm đại, bọn họ chỉ là bình dân.”

“Tôi biết bọn họ có thể là bình dân. Thì sao chứ? Cậu nghĩ tôi định làm gì?” Lâm Tĩnh hoàn toàn không đồng tình với hành động này của cậu, đưa 1 ngón tay chỉ vào đám người. “Tôi ra lệnh cho từng người một tiến lên để phân biệt, xem bọn họ có phải bình dân thật hay không.”

Lăng Tử Hàn do dự một chút, thành khẩn mà nói: “Xin lỗi, Lâm đại, là tôi lỗ mãng.”

Ánh mắt Lâm Tĩnh sắc bén, như hai thanh đao chĩa thẳng vào cậu. Nhưng Lăng Tử Hàn thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt rất bình thản.

Một lúc lâu, Lâm Tĩnh thu hồi ánh mắt, quay đầu với nói Lạc Thiên Thu cùng Chu Khải Minh: “Các anh tiếp tục làm việc đi. Với lại, gọi cho người của Cục Quốc An Kashgar.”

Các quân sĩ lại tiếp tục làm việc của mình, phân ra từng nhóm, nào là thanh trừ tàn quân, cứu người bị thương, tiểu tổ quản trị người dân bắt đầu phân biệt thôn dân này, từng mục công tác đều rõ ràng. Lâm Tĩnh không hề để ý tới Lăng Tử Hàn, lạnh lùng xoay người đi.

Lăng Tử Hàn bất chấp ánh mắt của mọi người, chạy theo hắn.

Lâm Tĩnh thủy chung không để ý tới cậu, chậm rãi đi qua thôn, ánh mắt đánh giá bốn phía, thỉnh thoảng có người xin chỉ thị của hắn qua microphone, hắn chỉ ngắn gọn ra lệnh, hoàn toàn thể hiện sự lãnh tĩnh trước bất kì tình huống nào.

Lăng Tử Hàn đi theo bên cạnh hắn, vẫn không làm phiền hắn. Đến tận khi hắn nói xong tình hình với người của Cục Quốc an Kashgar, biết người của Cục Quốc an đã xuất phát, sẽ nhanh chóng tới, lần thứ hai cậu mới thành khẩn mà nói: “Lâm đại, xin lỗi.”

Lâm Tĩnh quay đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như 1 thanh kiếm, đâm thẳng vào cậu. Hắn cố gắng nén giọng, phẫn nộ mà nói: “Lăng phó đại đội trưởng, cậu có biết cậu vừa làm gì hay không?”

Lăng Tử Hàn nhận toàn bộ ánh mắt của hắn, chân thành tha thiết gật đầu: “Yes, sir, tôi biết sai rồi.”

“Chỉ sợ là không biết thôi?” Lâm Tĩnh cười nhạt. “Thân phận của cậu là gì hả? Là “Thái tử”, có thể trước mặt mọi người ngay trong trận chiến vô cớ cản trở công tác của người chỉ huy sao?”

“No, sir, Lâm đại, xin anh đừng hiểu lầm.” Lăng Tử Hàn thở dài. “Tôi không có kinh nghiệm, làm việc khó tránh khỏi lỗ mãng, xin anh tha thứ. Lần này là do tôi sai, anh có thể phạt, tôi hoàn toàn chấp nhận.”

“Phạt?” Lâm Tĩnh lạnh lùng nhìn cậu, chậm rãi nói. “Lăng phó, đây không phải việc phạt hay không. Đây là chiến trường, tình hình phức tạp, phần tử khủng bố có khả năng giả thành thôn dân, bất kì lúc nào cũng có người đột nhiên tập kích, bỗng nhiên cậu ào vào như vậy, nếu như lúc đó trong tay tôi có súng, theo phản ứng bản năng sẽ nổ súng, chỉ sợ người trúng đạn đầu tiên là cậu. Cậu có biết chuyện cậu làm nghiêm trọng thế nào chưa vậy?”

“Yes, sir, giờ tôi đã hiểu.” Lăng Tử Hàn lập tức ôn thuần gật đầu. “Lâm đại, tôi đảm bảo lần sau sẽ chú ý, sẽ không lỗ mãng như thế nữa.”

Nhưng Lâm Tĩnh không có tiếp nhận lời hứa đó của cậu, chỉ trào phúng cười cười: “Lăng phó, nếu như cha của cậu không phải là Lăng chủ tịch, cậu có dám làm thế không? Đây không phải chuyện lỗ mãng hay không. Thân phận cậu cao quý, Lâm Tĩnh tôi không dám có 1 trợ thủ như vậy …”

Hắn còn chưa nói xong, thì đột nhiên ánh mắt ngưng lại, bàn tay trái như điện chớp chụp lấy Lăng Tử Hàn, tay phải rút súng, hướng về phía chỗ cậu đứng.

Trong giây phút ngắn ngủi, Lăng Tử Hàn còn cảm nhận được động tĩnh phía sau nhanh hơn cả hắn, thậm chí theo bản năng đã rút súng ra. Nhưng Lâm Tĩnh khẽ động thì cậu liền hiểu được, lập tức theo lực nắm của hắn mà hướng người qua 1 bên né tránh.

Cùng lúc đó, súng trong tay Lâm Tĩnh vang lên.

Lực kéo Lăng Tử Hàn của Lâm Tĩnh quá mạnh, khiến cậu đứng hơi khó khăn. Cậu cũng rõ ý của Lâm Tĩnh, liền thuận thế ngã xuống. Lâm Tĩnh vừa nổ súng, vừa cúi người xuống, dùng thân thể mình bảo vệ cho cậu.

Tên phần tử khủng bố bị thương nằm trên mặt đất giả chết nãy giờ, lúc này thấy hai vị quan quân cấp cao hình như đang tranh chấp kịch liệt, không có chú ý động tĩnh chung quanh, nên dự định dùng phương thức tập kích để giết 1 người, không nghĩ tới phản ứng của cả hai đều nhanh như nhau, gã vừa giơ súng lên, chưa kịp nổ súng thì đạn của đối phương đã chuẩn xác bay về phía gã. Gã rên lên 1 tiếng đau đớn, chấn động khi bị trúng đạn rồi lập tức mất mạng.

Các quân sĩ đang tỉ mỉ quét sạch chiến trường chung quanh, nghe thấy tiếng súng liền chạy ào tới.

Lâm Tĩnh cảnh giác nhìn bốn phía, xác nhận không hề có nguy hiểm, lúc này mới thong dong đứng dậy, mệnh lệnh: “Các cậu tiếp tục tìm kiếm, cẩn thận những tên đang giả chết, chú ý an toàn.”

“Yes, sir.” Các quân sĩ đáp rồi lập tức phân tán.

Lăng Tử Hàn cũng đứng dậy. Cậu nhìn Lâm Tĩnh, ôn hòa mà nói: “Thanks, sir.”

Lâm Tĩnh lạnh lùng nhìn cậu, nói rõ: “Lăng phó, cậu không thích hợp ở trong đại đội chúng tôi, quay về Bắc Kinh đi.” Nói xong, hắn xoay người, nhanh nhẹn rời đi.

Lăng Tử Hàn không đuổi theo hắn. Cậu nhìn bóng lưng Lâm Tĩnh đi về hướng ánh mặt trời đang mọc, trong lòng thầm nghĩ, chắc phải quay về Bắc Kinh một chuyến thôi.

HẾT CHAP 32

Mục lục


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.