Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Trải qua sự phát triển của giới truyền thông luôn tuyên truyền rộng rãi, ở Urumqi Lâm Tĩnh dần trở thành nhân vật nổi tiếng trong mắt công chúng. Những cảnh sát này đều từng đi lính, tất nhiên cũng biết rõ tính tình hắn. Người cảnh sát kia vừa nhìn ánh mắt của Lâm Tĩnh, liền biết tên công tử kia sắp không ổn rồi, lập tức chạy lại, ngăn cản tầm ra tay của Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh cũng biết ý của y, nên mới ngừng.
Náo loạn nửa ngày, Cục trưởng Cục cảnh sát Trần Vũ Đồng cùng Cục trưởng Cục phát triển mậu dịch Trương Chính đều chạy tới, vừa nhìn thấy tình cảnh giữa Lâm Tĩnh cùng công tử của Bộ trưởng kia, biết khó mà xử lý ổn thỏa.
Kim công tử kia vừa thấy Trương Chính, lập tức nổi giận, mắng ông: “Ở chỗ các người rốt cục là sao vậy hả? Không có pháp luật gì hết sao? Một tên quan quân nho nhỏ cũng dám làm vậy với tôi, muốn giết người mà.”
Trương Chính thấy cánh tay của gã, thân thiết thấp giọng nói: “Kim tổng, xin ngài bớt giận, tôi cùng ngài tới bệnh viện được không?”
Kim công tử lập tức chỉ Lâm Tĩnh: “Không, tôi muốn nó đưa tôi đi.”
Trong lòng mọi người đều xuất hiện 4 chữ: “Không biết sống chết”
Lâm Tĩnh cười nhạt, nhưng nói: “Được, tôi đưa anh đi.”
Trần Vũ Đồng cùng những cảnh sát khác đều cười thầm trong lòng. Để Lâm Tĩnh đưa đi, chỉ sợ đưa xuống địa ngục luôn.
Trương Chính cũng biết ý của hắn cũng không phải ý tốt, nên cố gắng khuyên bảo gã: “Kim tổng, công tác của Lâm đại rất bận rộn, tôi nghĩ chắc là hiểu lầm thôi, oan gia nên giải không nên kết mà phải không? Để tôi đưa ngài đi bệnh viện, chúng ta kiểm tra cẩn thận 1 chút, ngài thấy thế nào?”
Kim công tử dù thế nào cũng không nuốt nổi cục tức này, trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh, kiên trì muốn hắn đưa đi.
Lăng Tử Hàn thấy không thể ngồi yên nữa, đứng dậy đi ra. Lạc Thiên Thu không ngăn cản, đứng dậy đi theo.
Trần Vũ Đồng vừa thấy Lăng Tử Hàn, không khỏi đại hỉ: “Lăng phó, thì ra nãy giờ anh ở đây.”
Lâm Tĩnh nhưng chỉ liếc mắt nhìn cậu, dường như đang trách cậu xen vào việc người khác.
Kim công tử đứng một bên, vừa tức vừa đau, không thấy rõ mặt người đang đi đến, chỉ có thể thấy được đó là 2 trung tá, kiêu ngạo hừ hừ: “Một tên trung tá thôi, oai phong gì chứ? Bắc Kinh có cả đống.”
Lăng Tử Hàn tới gần, chậm rãi nói: “Tiểu Kim, bỏ qua đi, đừng làm lớn chuyện nữa.”
Kim công tử vừa nghe tiếng cậu, liền giật mình, vội vã quay đầu nhìn cậu, một lát nghi hoặc mà hỏi thăm: “Anh là … Lăng đại công tử?”
Lăng Tử Hàn hơi hơi gật đầu.
Kim công tử nhìn Lâm Tĩnh, lắp bắp hỏi Lăng Tử Hàn: “Anh … cùng hắn … các người … sao anh lại nhập ngũ chứ?”
Lăng Tử Hàn không có trả lời vấn đề của gã, chỉ đơn giản nói: “Tiểu Kim, Lâm đại là thượng cấp của tôi, tất cả đều là người một nhà, chỉ do hiểu lầm thôi, tôi thấy hay là thôi đi.”
Kim công tử lập tức yên lặng, nét mặt biến đổi, thân thiết cười nói: “Thì ra là vậy, nếu là người một nhà, vậy chính là hiểu lầm rồi.”
“Cám ơn anh đã nể mặt.” Thanh âm Lăng Tử Hàn thủy chung nhu hòa. “Tiểu Kim, chỗ này không thích hợp với anh đâu. Anh ăn xong chưa? Bữa cơm này coi như tôi mời, tôi tính hóa đơn, anh cứ đi trước đi, qua chỗ khác chơi.”
Kim công tử lập tức lập tức: “Đúng đúng, chỗ này quả thực không hợp với tôi, chúng tôi lập tức qua nơi khác. Lăng công tử, anh không cần khách khí, tôi tự mình tính hóa đơn, tự mình tính.” Nói xong, gã lập tức cùng đám thiếu gia kia rời đi.
Vừa đi ra cửa, Tiểu Cao liền không hiểu mà hỏi gã: “Kim tổng, trung tá kia là ai? Tôi thấy anh rất nể mặt nó. Một thượng tá mà anh còn không sợ, trung tá thì tính gì?”
“Mày biết gì chứ?” Kim công tử trách mắng. “Trung tá thì tính là gì. Tao không sợ nó, mà là sợ cha nó.”
“Cha nó? Chẳng lẽ lớn hơn cả cha anh sao?” Tiểu Cao càng không hiểu.
Kim công tử rốt cục nhịn không được, hung hăng đá thằng nhóc đó một cái: “Thằng ngu này. Trên thế giới đương nhiên là có người lớn hơn cha tao rồi. Cha nó chính là chủ tịch Quốc An đó. Ai mà lại không sợ người bên Quốc An chứ? Tao dám đụng tới nó sao.”
Tiểu Cao vừa nghe thấy cha của tên trung tá đó là chủ tịch uỷ ban Quốc Gia An Toàn, nhất thời rùng mình một cái, co cổ lại, chui vào trong xe.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Lâm Tĩnh thấy bọn chúng đều leo lên những chiếc xe hàng hiệu đậu trong bãi rồi lần lượt chạy ra khỏi cửa chính, bầu không khí mới bắt đầu đỡ hơn.
Lâm Tĩnh nhìn Lăng Tử Hàn, tức giận mà nói: “Ai cùng 1 nhà với tên khốn đó chứ?”
Nhưng Lăng Tử Hàn mỉm cười hiền hòa: “Cần gì xem đó là thật chứ? Bất quá cho gã một bước thang leo xuống thôi mà.”
“Không phải từ đầu cậu đã mặc kệ rồi sao? Ai cho phép cậu lúc này xen vào việc người khác chứ?” Lâm Tĩnh khó chịu.
Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói: “Tôi không thích xen vào việc người khác, vì tôi không giống anh, không có năng lực xen vào việc người khác. Anh một tay bắt gã, lây chuyển núi thì dễ, lây chuyển Dã Lang mới khó (1), tôi làm có gì lực đó? Nếu tôi muốn xen vào, chỉ có thể đưa tên cha tôi ra thôi, nên tôi không hề thích vậy.”
Cậu nói ra câu này, người chung quanh đều cười vang. Trần Vũ Đồng cười: “Lăng phó nói rất đúng, quả thật là lây chuyển núi thì dễ, lây chuyển Dã Lang mới khó mà.”
Lâm Tĩnh cũng cười: “Này, sao cậu lại so tôi với Nhạc Phi chứ, người ta là chiến binh hạng nhất đó, nhưng suy nghĩ lại vô cùng cổ hũ, cuối cùng chết lúc còn trẻ chẳng rõ nguyên nhân, chẳng chút ý nghĩa.”
Lăng Tử Hàn vẫn mỉm cười: “Tôi chỉ nói về chiến tranh thôi, không có ý gì khác.”
Lâm Tĩnh nhìn cậu, sự băng lạnh bình thường cũng dần biến mất. Hắn cười nói: “Lăng phó, cậu cũng không cần coi thường mình đến thế. Cậu ở trong đại đội bên chúng tôi huấn luyện mấy tháng, chiến tranh có thể không được, bất quá đối phó với đám cặn bã này, dư sức.”
“Tôi cũng không dám đánh người đâu.” Lăng Tử Hàn lắc đầu. “Người ta vừa thấy hai chúng tôi giơ tay lên thì chắc chắn phóng to sự việc, nghĩ không biết giữa cha tôi và cha gã có mâu thuẫn hay không, rồi đoán thử giữa hai hệ thống của hai bên có vấn đề gì không, có thể nháo ra việc lớn đó. Haizzz, dựa vào thân phận chúng tôi, kỳ thực có rất nhiều chuyện đều bị trói buộc, không dám hành động thiếu suy nghĩ, có những chuyện người thường có thể làm, nhưng chúng tôi lại không dám, chỉ sợ phiền tới cha mình thôi.”
Lâm Tĩnh, Lạc Thiên Thu, Trần Vũ Đồng cùng Trương Chính đều chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nghe vậy đều là ngẩn ra. Suy nghĩ kỹ lại, bọn họ đều biết rõ điều cậu nói quả thật rất có lý.
“Lăng phó nói đúng. Quan trường như giang hồ vậy, kỳ thực cũng hiểm ác đáng sợ, tuy nói người ở vị trí cao, nhưng cũng giống như đứng lên miếng băng mỏng, chẳng biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm,” Trương Chính cười nói. “Kim phó bộ trưởng chỉ sợ bị cậu con này làm phiền chết mất. Kỳ thực theo thân phận của cha gã, gã cũng không được xem là Thái tử đâu, vậy mà lại kiêu ngạo như thế, lại quá ngây thơ, sợ có ngày gây họa cho cha gã.”
Trần Vũ đồng nhìn vị Thái tử chính quy luôn luôn ôn hòa khách khí này, không khỏi thở dài: “Lăng phó, vì sao mấy Thái tử gia lại không giống anh chứ?”
“Cây có cành thế này cành thế khác, là chuyện bình thường mà.” Lăng Tử Hàn cũng rất bình tĩnh. “Nước trong không có cá, nếu người người đều không có chí tiến thủ như tôi, Trung Quốc sẽ diệt vong đó.”
“Lăng phó quá khiêm nhượng.” Trương Chính cười nói. “Ai dám nói phó đại đội trưởng đại đội Dã Lang là một người không có chí tiến thủ chứ?”
Lăng Tử Hàn cười nhìn Lâm Tĩnh: “Tôi chỉ là kẻ ngốc bước theo ánh trăng thôi, là nhờ đại đội trưởng hết.”
Lâm Tĩnh rốt cục thoải mái, cười rộ lên.
Trần Vũ đồng thoải mái mà nói: “Tính trước không bằng ngẫu nhiên. Lâm đại, chắc anh còn chưa ăn? Tôi cũng vậy, chỉ sợ Trương cục cũng thế, không bằng hôm nay cùng nhau ăn một bữa đạm bạc đi. Hôm nay tôi làm chủ.”
Lâm Tĩnh vui vẻ cùng họ bước vào phòng. “Cùng nhau ăn không thành vấn đề, bất quá hóa đơn để tôi tính …”
“Được đó, anh mời thì tôi không khách khí.” Trần Vũ đồng lấy điện thoại ra. “Tôi sẽ gọi Triệu cục tới. Nếu hắn biết chúng ta ăn mà không gọi hắn, nhất định mắng chết chúng tôi mất.”
HẾT CHAP 30
Mục lục
(1) Câu này phỏng theo câu “Hám sơn dịch, hám Nhạc gia quân nan.”
Nguồn: http://baike.baidu.com/view/6526226.htm