Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 2




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đợi khi mấy chiếc xe của Cục Đốc Tra chạy đi. Trong bóng đêm, bên sườn cầu thang có một chiếc xe con đang đậu, Vệ Thiên Vũ đứng bên cạnh, vừa thấy cậu bước xuống, liền hài lòng nở nụ cười. Tuy rằng xa xa nhìn không rõ, nhưng Lăng Tử Hàn vẫn có thể cảm nhận được nụ cười ấm áp của anh.

Cậu vừa bước xuống, Vệ Thiên Vũ liền chào đón tiếp nhận túi du lịch trong tay cậu, thân thiết hỏi: “Mệt không?”

Lăng Tử Hàn “Ừ,” một tiếng, cúi đầu nói: “Có một chút.”

Vệ Thiên Vũ bây giờ đã là Phó cục trưởng Cơ quan tình báo, nếu rảnh thì bị Cục khoa học kỹ thuật nhờ đi hỗ trợ, cũng là một người nhật lí vạn ky, vô cùng bận rộn. Bất quá, trước mặt Lăng Tử Hàn, anh luôn trong bộ dáng thoải mái, tựa như không hề có chuyện gì có thể làm khó được anh. 3 năm qua, thân thể ốm đau cùng linh hồn đầy thương tổn yên lặng giãy dụa trong bóng tối của Lăng Tử Hàn nhờ có Vệ Thiên Vũ luôn che chở cũng khiến cậu dễ chịu hơn được một chút, giúp cậu đứng dậy ngay khi cậu bước đến gần biên giới của sự tan vỡ.

Cậu vừa xuống phi cơ, Vệ Thiên Vũ liền chú ý thấy sự uể oải trên mặt cậu, lập tức nhẹ nhàng ôm cậu một cái, sau đó mở cửa xe cho cậu ngồi vào, cài dây an toàn rồi nhanh chóng chạy về Long Quan.

Lăng Tử Hàn trầm mặc dựa vào lưng ghế, rất nhanh liền ngủ.

Lúc về đến nhà thì Đồng Duyệt gọi điện cho anh, quan tâm hỏi: “Đón nó chưa? Nó sao rồi?”

Vệ Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn một chút. Ngoài của sổ xe thỉnh thoảng xẹt qua ánh đèn đường, có thể nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt thon gầy như cũ của Lăng Tử Hàn. Anh thở dài: “Cũng vậy, nhìn qua không tốt lắm. Em ấy vừa mới bay mấy chục tiếng, nhất định mệt chết đi.”

“Đó là hiển nhiên, hiện giờ thân thể của nó …” Đồng Duyệt than thở. “Ngày mai con dẫn nó đến bệnh viện kiểm tra đi.”

“Dạ.” Vệ Thiên Vũ thở dài một tiếng. “Sáng mai được không, con đưa em ấy tới.”

Đồng Duyệt cúp máy, nhìn về phía Lăng Nghị bên cạnh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Thân thể của Tử Hàn rất kém, các anh lại để nó làm mấy việc như thế, thực sự không nên. Nếu cứ để nó vạn lý bôn ba như thế, sợ rằng khiến nó bệnh càng thêm nặng.”

Lăng Nghị đang xem tin tức quốc tế, nghe hắn nói xong, trầm mặc chốc lát mới nói: “Nếu như là người khác, anh sẽ không do dự cho người đó về hưu, an bài thân phận mới cho người đó, cho người đó bắt đầu 1 cuộc sống mới. Thế nhưng, Tử Hàn còn trẻ, lại gặp tình huống như vậy, nếu anh để nó về hưu, nó còn có thể đi đâu đây? Trở về làm công tử chơi bời lêu lổng à? Hay cả đời nằm trong bệnh viện?”

Đồng Duyệt một thời nghẹn lời, một lát mới nói: “Có thể làm công tác văn phòng mà.”

Lăng Nghị vốn đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV, lúc này chuyển hướng nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Tiểu Duyệt, kinh nghiệm công tác của Tử Hàn với bọn anh mà nói là một tài sản rất lớn, sự tham gia của nó khiến cho rất nhiều nhân viên ưu tú của bọn anh không phải hy sinh oan uổng. Huống hồ, bản thân em cũng biết rõ trình tự công tác của một người mà, nếu như không có sự đồng ý của chính bản thân nó, bọn anh không thể ép buộc dùng lệnh bắt nó nhận việc được.”

Đồng Duyệt tự nhiên đây là bản thân Lăng Tử Hàn là tự mình chấp nhận công việc hiện giờ. Nhớ tới tình hình sức khỏe hiện tại của Lăng Tử Hàn, trong đầu hắn liền nhớ lại các số liệu kiểm tra của cậu. Trầm ngâm chốc lát, hắn tỉnh táo lại, ôn hòa mà nói: “Hệ thần kinh của Tử Hàn có sự biến đổi rất lớn, nhất là trung khu thần kinh, xảy ra tình trạng phát sinh nhiều lưới kết cấu mới, bọn em cho rằng điều này khiến nó phát huy được năng lực đặc thù khác hẳn người thường. Nhưng cứ mỗi lần kiểm tra thì nó lại cũng không chịu phối hợp với bọn em, khiến bọn em không thể nào phát hiện được sự ảnh hưởng của việc biến đổi này, anh có phát hiện gì không?”

Lăng Nghị chuyên tâm suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Anh có xem qua báo cáo của các thuộc hạ từng dưới trướng chỉ huy của nó, ai cũng nói dường như nó có thể biết trước, nhất là với sự công kích của địch nhân, có thể chuẩn xác dự kiến, nhanh chóng đưa ra biện pháp. Cũng vì vậy mà tránh sự thương vong của rất nhiều nhân viên, đồng thời có thể xoay chuyển tình thế ở những giây phút cuối cùng giúp nhóm đạt thành công. Bất quá, điều đó cũng không nói rõ được gì. Nó đã trải qua huấn luyện trường kỳ, có kinh nghiệm thực chiến nhiều năm, có thể làm điều đó cũng không quá mức kỳ lạ. Có thể so với các nhân viên khác nó xuất sắc hơn, nhưng cũng không đến nỗi không thể tưởng tượng.”

“Anh nói đúng, bọn em cần phải quan sát tỉ mỉ.” Đồng Duyệt gật đầu. “Với lại, em muốn hỏi ý kiến anh một chút.”

Lăng Nghị lập tức nhìn về phía hắn: “Nói đi.”

Nét mặt Đồng Duyệt vô cùng nghiêm túc: “Bọn em muốn có con của Tử Hàn.”

“Bọn em?” Lăng Nghị có chút nghi hoặc. “Bọn em là ai? Vì sao muốn có con của nó?”

Đồng Duyệt mỉm cười: “Rốt cục em cũng thấy anh quan tâm tới nó. Hiện tại giờ anh trông giống một người cha có tình lắm đó.”

Lăng Nghị cũng cười: “Đó là đương nhiên, giờ anh đang ở vai trò một người cha mà.”

“Đúng vậy, bé cũng sắp đầy tháng xuất viện rồi.” Đồng Duyệt than thở. “Kỳ thực chúng ta cũng mau già thôi, thật sự không nên có thêm con làm gì, một mình Tử Hàn là đủ rồi.”

“Em còn trẻ.” Lăng Nghị mỉm cười. “Cần phải có 1 đứa con. Tử Hàn có em, cũng sẽ rất vui.”

“Thật sao? Tử Hàn sẽ vui à?” Đồng Duyệt không tự tin lắm. “Em thấy nó tương đối hờ hững với trẻ con.”

Trên thực tế, bản thân Lăng Nghị cũng không chắc. Ông do dự chốc lát, bình tĩnh mà nói: “Tử Hàn thích em, đương nhiên cũng sẽ thích đứa em này.”

“Ừ.” Đồng Duyệt gật đầu, lại nói về chủ đề trước. “Tổ chuyên gia bọn em thống nhất ý kiến, muốn có con của Lăng Tử Hàn. Bọn em cho rằng sự biến hóa của đại não cùng hệ thần kinh vô cùng có khả năng di truyền, thế hệ tiếp theo sẽ có biến hóa không tưởng được, có thể nhìn thấy được công năng đặc dị mà người thường không có. Bọn em rất muốn thấy sự biến đổi này, có khi đó là phương hướng tiến hóa mới của nhân loại.”

Lăng Nghị nhíu mày: “Em muốn biến cháu nội mình thành vật thí nghiệm?”

“Không không, sao em lại có thể vô nhân tính như thế chứ?” Đồng Duyệt nở nụ cười. “Ý kiến của bọn em là để đứa trẻ lớn lên trong trong hoàn cảnh tự do bình thường, chỉ là định kỳ tiến hành kiểm tra thân thể, không làm không ảnh hưởng đến cuộc sống của nó cho đến khi nó hoàn toàn trưởng thành. Em nghĩ, chuyện này cũng không quá phận?”

Lăng Nghị trầm tư, khe khẽ thở dài: “Việc này phải do Tử Hàn quyết định, anh không thể bắt buộc nó.”

“Được, em sẽ bàn với nó.” Đồng Duyệt sảng khoái nói.

Lăng Nghị cười cười với hắn, sau đó tiếp tục xem tin tức.

XXXXXXXXXXXXXXXX

Thời gian qua mau, đêm càng ngày càng tối.

Vệ Thiên Vũ dừng xe dưới lầu, đưa tay lắc lắc Lăng Tử Hàn, ôn nhu mà nói: “Lên nhà ngủ tiếp.”

Lăng Tử Hàn bị anh đụng phải nên mở mắt, hơn nữa lập tức thanh tỉnh. Cậu nhìn cảnh sắc bên ngoài liền biết đã tới nhà, vì vậy mở cửa bước xuống.

Bóng đêm ôn nhu, nhiệt độ không khí vào tháng 5 ở Bắc Kinh rất thoải mái, đình viện của khu chung cư trăm hoa nở rộ, mang lại cảm giác an toàn. Lăng Tử Hàn hít một hơi không khí tràn đầy hương hoa ấy, cậu như cảm thấy sự lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương cốt mình phai đi một ít.

Vệ Thiên Vũ nhập mật mã, mở cửa, Lăng Tử Hàn đi vào. Hai người ở bên nhau nay đã được năm năm rồi, tất cử diễn ra tự nhiên như nó phải vậy. Lăng Tử Hàn không nói một lời, bước vào thang máy với anh, nhìn thang máy lên tầng cao nhất, sau đó ra ngoài, chờ anh mở cửa thì vào nhà mình.

Ngay khi bọn họ cất cánh từ Tegucigalpa, Vệ Thiên Vũ đã lập tức nhìn số liệu mà bộ tình báo đặc biệt cung cấp, biết cậu hôm nay về Bắc Kinh, bởi vậy đã chuẩn bị sẵn sàng. Động tác của anh rất nhanh, lập tức để Lăng Tử Hàn tắm, sau đó cho cậu ăn chút gì đó rồi mới uống thuốc.

Lăng Tử Hàn vừa nhìn thấy đống thuốc liền thấy phiền, cau mày, không nói gì, có vẻ chống cự.

Những năm gần đây, cậu uống rất nhiều thuốc, tiêm rất nhiều thuốc, nhưng hiệu quả rất chậm. Dạ dày của cậu vốn rất yếu, mỗi lần uống thuốc xong đều thấy không thoải mái. Lúc trước cậu còn miễn cưỡng theo lời dặn của bác sĩ, kiên quyết uống thuốc, cho rằng như thế sẽ giúp bệnh tình của mình đỡ hơn. Bất quá, theo thời gian, cậu nhận thấy tình hình của mình cũng chẳng có thay đổi gì nhiều. Tuy rằng cậu không nói gì, trong lòng lại càng lúc càng không muốn uống mấy viên thuốc đầy màu sắc này vào người.

Vệ Thiên Vũ tất nhiên cảm giác được sự chống cự của cậu, cũng không mắc công thuyết phục, chỉ đơn giản lấy đống thuốc uống theo đơn bác sĩ ra, đặt trước mặt cậu, sau đó rót nước cho cậu, trong từng cử chỉ đều thể hiện sự đáng tin nồng đậm.

Lăng Tử Hàn biết ở trước mặt anh không thể nào trốn được, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận ly nước, rồi bắt đầu uống thuốc.

Vệ Thiên Vũ nhìn cậu trầm mặc nuốt xuống đống thuốc đó, trong lòng đau đớn giùm cho cậu. Tuy rằng biết mấy viên thuốc này không giúp ích được gì cho bệnh tình của cậu, nhưng dù sao cũng có thể giúp cậu giảm bớt đau đớn, ngăn cản bệnh tình chuyển biến xấu, cho nên cũng chỉ có thể ép buộc cậu.

Uống thuốc cùng nước xong, Lăng Tử Hàn mệt mỏi rã rời nói: “Em ngủ trước.”

“Được, nhanh đi ngủ đi.” Vệ Thiên Vũ lập tức đỡ cậu đứng dậy. “Sáng mai anh cùng em tới bệnh viện.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn không nói gì thêm. Bây giờ ngay cả sức để cười cậu cũng không có. Đợi khi Vệ Thiên Vũ tắm rửa sạch sẽ bước ra thì cậu đã ngủ say ngủ trên giường rồi.

Trong bóng tối, Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, chỉ cảm thấy thân thể thon gầy này y như cỏ lau, ôm chặt sợ bẻ gẫy, còn ôm không chặt thì sợ rơi mất, dù thế nào đi nữa, kết quả cuối cùng vẫn là mất đi. Mỗi lần nghĩ đến đó, trái tim anh đều co rút đau đớn.

Lăng Tử Hàn an tĩnh nằm ở bên cạnh anh, dường như đã mất đi sinh mệnh, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp của cậu mới khiến người khác biết cậu còn sống, cảm giác tồn tại mờ ảo này, chỉ có Vệ Thiên Vũ thân cận với cậu mới có thể nhận thấy được, bình thường, cái người tái nhợt gầy yếu này tuyệt sẽ không khiến người khác cảm giác được chút gì.

Từ khi Lăng Tử Hàn bắt đầu rời nhà Vệ Thiên Vũ đã lo lắng. Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hàn sau khi khôi phục công tác đến một nơi xa như thế, trên thực tế là ra tiền tuyến, chỉ huy chiến đấu, thân thể cùng trạng thái tâm lý có thể chịu được đến đâu cũng không thể đoán được. Hiện tại, Lăng Tử Hàn bình an trở về, nhìn qua bệnh tình vẫn chưa có biến hóa, nhưng thật sự khiến anh rất vui. Anh lẳng lặng suy nghĩ, liền ôm chặt lấy người trong lòng, sau đó mới mỉm cười nhắm hai mắt lại.

HẾT CHAP 02

Mục lục


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.