Editor: maikari
Beta: Kaori0kawa
La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã mua một căn nhà bên cạnh Trường Thành, là một căn biệt thự nhỏ ở trong núi, hoàn cảnh rất tốt, nhưng do cách nội thành Bắc Kinh hơi xa, nên làm việc hơi bất tiện một chút, vì vậy nhà ở đây cũng rất ít người mua, đa phần đều là phú thương hoặc là thành phần tri thức cao cấp bình thường mua để dành trong lúc du lịch, bình thường có rất ít người, nên vô cùng thanh tĩnh.
Lăng Tử Hàn chậm rãi lái xe, qua khỏi đường cao tốc tiến thẳng đến ngôi nhà trong ngọn núi tuyết trắng kia.
Toàn bộ thế giới đều rất an tĩnh, tựa như dãy núi tuyết kia đang nối liền với cậu vậy.
Khi xe dừng trước cửa nhà La Hãn, cửa nhà lập tức được mở ra, hai bé gái vô cùng cao hứng lao tới, bay thẳng vào lòng cậu, la hét: “Chú Lăng, chú Lăng.”
Lăng Tử Hàn hài lòng cười, vội vã mỗi tay ôm một đứa, rồi đi vào nhà, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, coi chừng cảm bây giờ.”
Hai bé gái này là song thai, lớn lên giống nhau như đúc, đại khái khoảng 4,5 tuổi, cực kỳ khả ái, lúc này đứa nào cũng ôm lấy cổ Lăng Tử Hàn, hôn lên mặt cậu, nũng nịu nói: “Chú Lăng, con rất nhớ chú.”
Lăng Tử Hàn ôm lấy thân hình mềm mại của hai đứa bé, cảm giác này rất thoải mái, rất khó diễn tả bằng ngôn từ, nghe vậy chỉ là cười, mềm nhẹ mà nói: “Tiểu thiên sứ, chú Lăng cũng rất nhớ các con đó nha.”
Hai bé gái liền cười vang.
Lăng Tử Hàn ôm hai đứa bé vào cửa, dùng chân đá một cái, cánh cửa đóng lại.
Trong nhà rất ấm áp.
Lăng Tử Hàn thả hai đứa bé xuống, Tác Lãng Trác Mã cùng Vệ Thiên Vũ liền cùng nhau đi tới chỗ cậu.
Tác Lãng Trác Mã nói với hai đứa con mình: “Đừng có quấn mãi chú Lăng như thế.” Lập tức đưa tay tiếp nhận áo ba-đờ-xuy của cậu.
Vệ Thiên Vũ thân thiết hỏi: “Thế nào? Trên đường tốt chứ?”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu với anh: “Ừ, tốt.”
Triệu Thiên đứng bên cạnh nói: “Lão đại, mau tới mau tới, chúng ta nhanh chóng cầm đũa đi thôi, đói muốn chết luôn rồi.”
Du Dặc cười nói ha ha: “Tiểu Triệu là cầm tinh con chuột, lần nào ăn cơm cũng ăn rất ít, nhưng lại rất mau đói.”
Mai Lâm ngồi ở bên cạnh, cười hì hì: “Đừng nói y vậy, tôi cũng đói chết rồi đây. Trác Mã ra lệnh cho tôi nói tôi không được ăn điểm tâm, đến đây mọi người cùng tập hợp rồi ăn, kết quả là lại rèn luyện năng lực nhịn đói của chúng tôi.”
La Hãn đang ở nhà bếp bận việc, lúc này hét lớn một tiếng: “Tất cả đều lăn tới bưng đồ ra, còn ngồi yên một chỗ chờ hầu hạ sao, vậy mà còn nói thế. Giả bộ vừa vừa phải phải thôi chứ?”
Vài người liền hỉ hả tiến vào nhà bếp.
Lăng Tử Hàn muốn vào phụ, Tác Lãng Trác Mã ngăn cản cậu, mỉm cười kêu cậu ngồi vào bàn, nói rằng: “Để bọn họ làm đi, cậu vào theo làm gì?”
Lăng Tử Hàn liền gật đầu, ngồi xuống uống trà, nhìn bọn họ vô cùng náo nhiệt trêu chọc nhau, đem từng món ra bàn. Rất nhanh, bàn đầy ắp các món.
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười lắc đầu: “Các người định làm Mãn Hán Toàn Tịch sao (1)?”
Tác Lãng Trác Mã sang sảng cười nói: “Dù sao cũng làm, thì làm nhiều một chút, cậu phải ăn thật nhiều đó.”
Mai Lâm nhìn bàn ăn đầy mỹ vị thèm nhỏ dãi, đưa tay cầm lấy cái đùi gà. Tác Lãng Trác Mã đánh vào cổ tay y một cái: “Cậu cũng đã lên chức cha rồi, sao không có chút hình tượng nào thế?”
Những người khác đều cười ha ha.
Mai Lâm thở dài thật đáng tiếc: “Bởi vậy người ta nói đừng dại dột mà có con, tự nhiên khi khổng khi không biến thành trưởng bối, cái gì cũng không thể làm.”
La Hãn đi ra cuối cùng, cầm trong tay một chai rượu, cười nói với Lăng Tử Hàn: “Cái này Triệu Thiên mang đến đó, lần trước y đi ngang qua nhà sếp, mượn gió bẻ măng, lấy cắp cái chai vang đỏ từ năm 82 này. Sau đó sếp phát hiện thiếu mất một chai rượu quý, ép hỏi y, tiểu tử này chết không thừa nhận. Nào nào nào, hôm nay mượn hoa hiến phật, tổ chức tiệc tiễn biệt cho Tử Hàn, chúng ta khui ra uống thử nào.”
Du Dặc cười to: “Tiểu Triệu, cậu quả là một kẻ trộm đầy can đảm nha, ngay cả nhà của sếp cũng không bỏ qua, bất quá ngay cả sếp cũng không phát hiện, không bắt ngay tại trận, chuyện này cậu làm tôi nể phục rồi đó. Thủ nghệ của cậu càng ngày càng tinh tiến rồi đó nha.”
Triệu Thiên rung đùi đắc ý: “Đó là đương nhiên, nếu là nhà người khác thì tôi không dám lộn xộn, nhưng nếu là nhà sếp, tất nhiên không lấy không được mà.”
Không nghĩ tới một người luôn luôn nghiêm túc như Lữ Hâm lại có được một chai rượu quý như vậy, thế nhưng lại bị Triệu Thiên trộm mất, mọi người tưởng tượng vẻ mặt của ông, liền cười to.
Bữa cơm này ăn rất lâu, từ sáng đến tận trưa, bầu không khí vẫn rất nhiệt liệt.
Hai đứa bé mệt mỏi, được Tác Lãng Trác Mã đưa lên lầu ngủ, sau đó bọn họ mới dần thu lại nụ cười.
La Hãn nhìn Lăng Tử Hàn, trịnh trọng mà nói: “Lão đại, ngày hôm qua sếp có bố trí nhiệm vụ cho chúng tôi, lần này do toàn thể chúng tôi làm hậu viên cho cậu. Hành động của cậu cực kỳ nguy hiểm, ngàn vạn lần đừng cố gắng mà chống đỡ, nếu cảm thấy không được, lập tức phát tín hiệu khẩn cấp, dù chúng tôi phải phạm vào quy tắc nào, thì nhất định cũng sẽ đến cứu cậu ra.”
“Đúng.” Mai Lâm vỗ bàn mạnh một cái. “Dù là long đàm hổ huyệt cũng không cản được chúng tôi.”
Du Dặc thẳng thắn mà nói: “Đúng vậy, muốn chết tất cả cùng chết, không thể để một mình cậu đắp quốc kỳ được.”
“Nói bậy bạ gì đó?” Lăng Tử Hàn trầm giọng quát. “Hành động lần này không phải để toàn bộ chúng ta đi chịu chết, tất cả các người đều phải bình tĩnh, bằng không chỉ biết làm loạn trận tuyến, vậy làm sao hoàn thành nhiệm vụ?”
Vài người cúi thấp đầu xuống, khiến cả căn nhà trở nên an tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi trong núi.
Nhìn những người chiến hữu đã cùng mình cùng sinh cùng tử suốt bao năm qua, khẩu khí Lăng Tử Hàn hòa hoãn: “Tâm tình của mọi người tôi hiểu, thế nhưng, chúng ta làm việc lâu năm như vậy, đã làm bao nhiêu việc nguy hiểm rồi? Tuy rằng lần này so với những lần trước mức độ nguy hiểm cao hơn, nhưng nếu đã giao cho chúng ta, thì chúng ta phải nỗ lực hoàn thành, không nên nghĩ đến việc bỏ cuộc. Nếu như muốn bỏ cuộc, vậy thì ngay từ đầu đừng nhận. Các người phải tin tôi, chỉ cần còn một hơi thở, tôi nhất định cũng không bỏ cuộc.”
“Tốt.” La Y liền nâng ly lên. “Lão đại, có lời này của cậu, chúng tôi nhất định an tâm. Cậu cũng phải an tâm, dù thế nào đi nữa, chúng tôi cũng không bỏ cuộc.”
Tất cả mọi người nở nụ cười, nâng ly lên: “Nào, lão đại, cụng ly cho sự thắng lợi.”
Lăng Tử Hàn nâng ly cụng với bọn họ, lập tức một hơi cạn sạch.
Đang cao hứng, điện thoại của La Hãn vang lên. Hắn bắt máy, khuôn mặt Lữ Hâm xuất hiện trên màn hình: “Tôi đang trước cửa nhà cậu, mở cửa đi.”
Vài người giật mình, lập tức đứng dậy đón ông vào.
Lữ Hâm cười nói: “Nghe boss nói các cậu đang họp lại ở đây, tôi đang rảnh nên tới đây tham gia cho vui.”
Bọn họ liền cười hì hì đưa tay ra chào đón: “Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Lữ Hâm tới bên cạnh bàn, ánh mắt liền hướng tới chai rượi. Ông nhìn Triệu Thiên đầy ý vị thâm trường, chậm rãi nói: “La Hãn, cậu quả là lợi hại, có thể có được chai rượu quý thế này.”
La Hãn đương nhiên không thể bán đứng bạn bè, vì vậy mỉm cười nói: “Chỉ hên mà thôi, hên mà thôi.”
“Hên?” Lữ Hâm hừ nói. “Trên đời này làm gì có chuyện hên xui. Tất cả đều do bản thân tạo dựng cả. Nếu không có ai đó vươn tay ra thì làm sao chai rượu lại tới nhà cậu được ”
Tất cả mọi người đều làm bộ không biết, Du Dặc da mặt dày cười nói: “Sếp của chúng ta quả nhiên nhìn xa trông rộng, kiến thức bất phàm, ngay cả cách nói cũng khác với chúng ta nha.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Những người khác liên tục gật đầu.
Lữ Hâm ngồi xuống, cầm lấy chai rượu nhìn một chút: “Còn thừa lại một chút, tôi cũng muốn nếm thử.”
Tác Lãng Trác Mã lập tức chạy đi lấy ly, rồi đặt trước mặt ông.
Lữ Hâm hỏi cô: “Ly của Tử Hàn đâu?”
Lăng Tử Hàn liền lấy ly của mình đặt trước mặt ông.
Lữ Hâm rót đầy hai ly, bình rượu liền cạn sạch. Ông cười nói: “Không cần để ý bọn họ. Tử Hàn, nào, chúng ta cụng một ly, chúc cậu kỳ khai đắc thắng, mã đáo công thành.”
“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn cười cầm lấy ly, cụng với ông, rồi uống sạch.
Mai Lâm nói không kịp nghĩ nói: “May sếp cũng tới kịp, vừa đúng được ly cuối.”
Lữ Hâm trừng mắt liếc y: “Đúng vậy, nếu tôi đến chậm một bước, chỉ sợ mất luôn chứng cứ phạm tội này quá.”
Mọi người liền cười vang.
Nói chuyện phiếm vài câu, Lữ Hâm nói với La Hãn: “Tìm một phòng trống, tôi có vài lời muốn nói với các cậu.”
La Hãn hiểu ý ông, liền đứng dậy nói: “Chúng ta đến thư phòng đi.”
Có thể coi hắn là một trong những cao thủ về mặt máy vi tính trong tiểu tổ liệp nhân, nên hệ thống quản lý và giám sát trong thư phòng vô cùng nghiêm mật, bọn họ có thể yên tâm mà ở bên trong nói chuyện chính sự.
Lữ Hâm chờ mấy thuộc hạ của mình ngồi xuống hết, nghiêm túc nói: “Có lệnh, cần hành động sớm!”
HẾT CHAP 08
Mục lục
(1) Mãn Hán Toàn Tịch: hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc vào thời vua Khang Hi. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/M%C3%A3nH%C3%A1nTo%C3%A0nT%E1%BB%8Bch