Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn vẫn không hề muốn nói chuyện, biểu tình lúc nào cũng lãnh đạm, bất quá, thân thể cậu cũng từ từ được khôi phục, hơn nữa nhờ có hiệu quả của thuốc, cộng với sự cẩn thận chăm sóc của hai người họ, tâm tình cùng tinh thần sa sút của cậu cũng bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp.
Lúc này, Đồng Duyệt phát hiện rằng, tuy rằng tinh thần của Lăng Tử Hàn rất sa sút, nhưng dường như ý chí của cậu đã tách hẳn ra khỏi ý thức, có một sinh mạng độc lập, đồng thời đang ngoan cường khôi phục lại, chỉ là hiện tại vẫn chưa biểu hiện ra ngoài mà thôi. Vì vậy hắn cảm thấy rất hưng phấn, nhưng không dám lộ ra, hơn nữa luôn nghiêm ngặt bảo mật bệnh án cùng số liệu chữa bệnh của Lăng Tử Hàn. Hắn không muốn Lăng Tử Hàn bị biến thành một con chuột trắng nhỏ mỗi ngày nằm trong phòng thí nghiệm bị người ta nghiên cứu.
Ngay lúc Lôi Hồng Phi nhận được lệnh điều chuyển, đến Bộ quốc phòng báo danh thì Lăng Tử Hàn cũng đã xuống giường được.
Thân thể cậu vẫn rất suy yếu, phần lớn thời gian đều nằm trên giường, thỉnh thoảng Vệ Thiên Vũ dìu cậu đứng lên, để cậu ngồi xe lăn, đẩy cậu ra ngoài, đi dạo ngoài khuôn viên bệnh viện.
Tiết trời bắt đầu vào cuối thu, bầu trời xanh thẳm, nghìn dặm không mây, Vệ Thiên Vũ chậm rãi đẩy xe đi tới bãi cỏ, nhỏ nhẹ trò chuyện bên tai cậu mấy câu chuyện phiếm, nào là đứa con gái của La Hãn càng ngày càng nghịch ngợm đến chuyện Mai Lâm đã có con trai, nào là trong nội thành mới mở một nhà hàng hải sản đến chuyện đại nhạc hội Bắc Kinh có ban nhạc giao hưởng đến từ Philadelphia.
Lăng Tử Hàn vẫn cứ trầm mặc nghe, hơi hơi ngửa đầu, nhìn bầu trời đặc biệt xanh trong, nét mặt rất yên bình.
Một lát sau, Vệ Thiên Vũ đẩy xe sát bên hàng rào tường, nhìn thẳng ra phía bãi cỏ, sau đó ngồi xuống, mỉm cười nhìn về phía Lăng Tử Hàn: “Chúng mình nghỉ ngơi một chút rồi quay về, được không?”
Lăng Tử Hàn chậm rãi cúi đầu, lẳng lặng nhìn anh, nói rõ: “Thiên Vũ, anh không phải làm việc sao?”
Vệ Thiên Vũ giật mình, lập tức mừng rỡ: “Tử Hàn, em … em … em nói lại lần nữa được không?”
Lăng Tử Hàn nhìn ánh mắt ôn hòa của anh: “Sao anh cứ ở đây hoài vậy? Khoảng thời gian này không có việc gì để làm sao?”
“Vết thương của anh mới hồi phục, chưa đủ thể lực, không thích hợp tham gia hành động.” Vệ Thiên Vũ lập tức hăng hái bừng bừng mà nói. “Còn nữa, sếp không kiêm nhiệm chức nữa, giờ chỉ đảm nhiệm mỗi phó bộ trưởng thôi, La Hãn tiếp nhận vị trí của sếp. Vốn hắn không hề đồng ý, cho rằng em mới là người thích hợp nhất, sau đó sếp mới nói với hắn, hiện tại thân thể của em không tốt, tạm thời không có khả năng công tác, nên hắn mới chịu làm. Tử Hàn, em mau chóng khỏi bệnh đi, lúc đó chúng ta có thể cùng 1 chỗ.”
Lăng Tử Hàn nhìn anh chốc lát, hơi hơi lắc đầu: “Thiên Vũ, anh phải biết rõ, em không có khả năng khỏi bệnh. Em không muốn làm lỡ cuộc đời anh, anh nên từ bỏ đi, để em một mình là được rồi.”
Sắc mặt Vệ Thiên Vũ khẽ biến, tiện đà nhớ tới lời khuyên bảo của Đồng Duyệt, nên lập tức lại mỉm cười: “Em đừng có mượn cơ hội mà quăng bỏ anh, dù sao anh vẫn là ở cùng 1 chỗ với em, em về hưu, anh cũng sẽ về hưu, nếu em muốn rời khỏi Bắc Kinh, dù là chân trời góc biển, anh cũng sẽ đi theo em.”
Lăng Tử Hàn bất vi sở động, hờ hững nói: “Thiên Vũ, em đã là một phế nhân, anh ở bên em còn ý nghĩa gì nữa chứ? Anh không cần thương hại em, lại không cần để bản thân mình chịu uất ức.”
“Không, Tử Hàn, anh không hề thương hại em, lại càng không thấy uất ức.” Vệ Thiên Vũ kích động. “Nhiều năm qua, tình cảm anh dành cho em vẫn là thủy chung như một, vĩnh viễn không đổi. Hiện tại em đuổi anh đi, vậy em có nghĩ đến cảm giác của anh không? Nếu như đổi lại vị trí, hôm nay người bị bệnh là anh, cũng không cho em bên cạnh anh, vậy em sẽ như thế nào?”
Lăng Tử Hàn không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn bãi cỏ phía trước, không hề nhúc nhích, tựa như đã biến thành 1 pho tượng.
Vệ Thiên Vũ thử nghiêng người, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu.
Lăng Tử Hàn không có biểu thị chống cự.
Vệ Thiên Vũ nắm tay cậu, cứ như vậy lẳng lặng ngồi thật lâu. Trong lòng anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Thái dương dần dần hạ xuống phía Tây, gió bắt đầu nổi lên. Vệ Thiên Vũ sợ cậu bị cảm lạnh, lập tức đứng dậy, đẩy cậu về phòng.
Đi tới cửa phòng bệnh thì đã thấy Lăng Nghị ngồi chờ ở đó.
Vệ Thiên Vũ có chút băn khoản bất an, theo quy củ mà chào: “Bộ trưởng.”
Lăng Nghị cười gật đầu với anh, rất hòa ái hỏi thăm: “Thương thế của cậu thế nào rồi?”
Vệ Thiên Vũ vội vã nói: “Tất cả đều tốt ạ!”
“Vậy là tốt rồi. Cậu vì cứu Tử Hàn mà bị thương, phận làm cha như tôi, tôi muốn cám ơn cậu.” Lăng Nghị nói rất nghiêm túc.
Khuôn mặt Vệ Thiên Vũ chợt đỏ lên một chút, bỗng nhiên luống cuống tay chân: “Không, không, đây là chuyện tôi phải làm mà. Bộ trưởng, ngài đừng nói vậy, tôi … tôi … vốn là … chuyện đó … Tử Hàn là lão đại của chúng tôi, ai cũng phải làm vậy mà.”
Lăng Nghị mỉm cười, tiến lên trước tiếp nhận xe lăn của Lăng Tử Hàn: “Thiên Vũ, mấy ngày nay cực cho cậu rồi. Cậu cứ đi nghỉ ngơi đi, hôm nay để tôi chăm sóc cho nó.”
“Vâng, được ạ.” Vệ Thiên Vũ không dám nhiều lời, nhìn ông đẩy Lăng Tử Hàn vào phòng bệnh, liền xoay người đi, khuôn mặt vẫn còn thấy nóng bừng không giảm.
Lăng Nghị đẩy Lăng Tử Hàn đến bên giường, sau đó cúi người xuống, bế cậu lên, cẩn thận đặt cậu xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cậu, lúc này mới ôn nhu hỏi: “Tử Hàn, muốn uống nước không?”
Lăng Tử Hàn nhìn ông, con mắt đen kịt mơ hồ lóe lên một tia sáng. Một lát sau, cậu nhẹ giọng nói: “Cha.”
Lăng Nghị cúi người xuống, ôn hòa nói: “Cái gì?”
Thanh âm Lăng Tử Hàn rất nhẹ: “Cha, trước đây … chưa từng … ôm con.”
Lăng Nghị nghe xong, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nhất thời cảm thấy khổ sở. Ông ngồi trên giường, ôm lấy Lăng Tử Hàn, để cậu gác đầu lên vai mình, sau đó ôm chặt lấy cậu. Lăng Tử Hàn vô lực dựa vào người ông, chỉ cảm thấy bóng ma luôn dày đặc trong lòng đang từng chút một nhạt nhòa dần.
Lăng Nghị hôn lên khuôn mặt Lăng Tử Hàn, nói: “Con à, cha xin lỗi.”
Lăng Tử Hàn thấp giọng hỏi: “Cha, bệnh của con … có thể khỏi không?”
“Có thể.” Lăng Nghị kiên định nói. “Hiện tại khoa học phát triển, y học cũng không ngừng phát triển từng ngày, Đồng thúc thúc của con rất có lòng tin, cha cũng vậy. Con à, con cũng phải tin tưởng, tuyệt đối không được từ bỏ.”
Lăng Tử Hàn không nói gì nữa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Lăng Nghị cũng không nói gì nữa, cứ ngồi vậy ôm lấy cậu, không hề nhúc nhích.
Màn đêm buông xuống, bao phủ khắp nơi, Đồng Duyệt đẩy cửa phòng bước vào.
Lăng Nghị nhìn hắn, mỉm cười nhẹ.
Đồng Duyệt đi tới bên cạnh ông, nhìn kỹ Lăng Tử Hàn đang nằm trong lòng ông, sau đó ngồi xuống, đặt tay lên cánh tay Lăng Nghị, nhẹ giọng hỏi: “Mệt không?”
Lăng Nghị lắc đầu: “Có thể ở cùng 1 chỗ với con mình như vậy, anh cảm thấy rất hạnh phúc.”
Đồng Duyệt hiểu được ý của ông, liền cười, nhìn Lăng Tử Hàn, liền thở dài: “Sau này nó còn phải chịu khổ nhiều lắm. Đứa nhóc này, cho tới bây giờ, vẫn không hề có một câu trách móc oán hận.”
Lăng Nghị nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của con mình, bùi ngùi nói: “Anh không xứng là một người cha, thật sự cảm thấy có lỗi với nó.”
“Cho tới bây giờ Tử Hàn không hề nghĩ như thế.” Đồng Duyệt thoải mái nói. “Nó luôn cảm thấy quang vinh vì anh.”
Lăng Nghị than nhẹ: “Anh cũng cảm thấy tự hào vì nó.”
Đêm đó, Lăng Nghị không hề rời khỏi cậu. Ông vẫn ôm lấy Lăng Tử Hàn, đây là việc mà kể từ khi con mình tròn 3 tuổi ông chưa từng làm qua lần nào.
Trong lòng Lăng Tử Hàn, cha cậu chính là biểu tượng của sự mạnh mẽ, nằm trong lòng cùng cái ôm của cha, những bóng ma tựa như không dám lại gần cậu nữa.
Đã lâu rồi, lần đầu cậu lại có thể có được một đêm không mộng mị, yên bình ngủ 1 giấc thật ngon.