Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 2




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đồng Duyệt đi ra phòng bệnh rồi tới phòng họp nhỏ ở lầu một.

Bên trong có 4 người đang ngồi, Lăng Nghị, Lữ Hâm cùng hai vị chuyên gia đã đưa ra kế hoạch lần này, Trình Đình Phú cùng Lý Quân. Bọn họ không ai nói gì, chỉ một mực nhìn màn hình máy vi tính trước mặt.

Đồng Duyệt đi vào, ngồi vào bên cạnh Lữ Hâm, đưa tay mở máy tính trước mặt mình.

Lăng Nghị lúc này mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh mà nói: “Được rồi, hiện tại chúng ta chính thức họp. Mọi người có thể tự do lên tiếng về kế hoạch lần này.”

Đồng Duyệt khác hẳn bình thường, lên tiếng trước: “Tôi phản đối.”

Lăng Nghị nhìn về phía hắn, nói: “Nói lý do đi.”

Đồng Duyệt rất kích động: “Loại máy trong tay chúng ta hiện giờ chỉ là một loại chế phẩm, hơn nữa cũng là loại chế phẩm theo cái máy ban đầu của Antinogen mà thôi, hiện tại thiết bị trong tay bọn chúng nhất định đã cải tiến hơn rồi, bởi vậy chúng ta không thể dự liệu kết quả được. Dù vậy, chỉ dùng máy của chúng ta, cũng không ai có thể liên tục tiếp thu dằn vặt này mà không tạo thành tổn thương vĩnh cửu. Hiện tại chúng ta sử dụng cao nhất chỉ mới tới cấp 7, mà phần lớn không ai chịu nổi qua cấp 6, còn thiết bị tối cao nhất của Antinogen đã lên tới cấp 9 rồi. Thẳng thắn mà nói, tôi không đồng ý về khả năng thành công của kế hoạch lần này, đây chỉ là đưa người của chúng ta đi chịu chết mà thôi.”

Trình Đình Phú nhìn hắn một cái: “Đồng viện trưởng, anh quá kích động rồi, lý do không thuyết phục cho lắm, nhưng chúng tôi có thể hiểu được. Thế nhưng, công việc của chúng ta yêu cầu chúng ta cần phải phải vượt qua chuyện tình cảm, dùng lý trí xem xét vấn đề. Đầu tiên, kế hoạch hành động lần này đã được chúng tôi nhiều lần chứng minh qua. Căn cứ theo những tin tức về “Founder” cùng Antinogen mà hiện nay chúng tôi có được, trải qua nhiều lần phân tích, cung cấp cho chúng tôi 7 phương án hành động, trong đó kế hoạch này đứng đầu. Chính bản thân chúng tôi cũng không bảo đảm nó sẽ thành công, nhưng đây là kế hoạch có khả năng thành công lớn nhất.”

Khuôn mặt nhã nhặn thanh tú của Đồng Duyệt dần đỏ ửng lên, hiển nhiên tâm tình vô cùng kích động: “Trình tổ trưởng, các anh ngồi trong văn phòng thiết lập kế hoạch, dùng máy vi tính tiến hành thẩm định, cũng không có gì đáng trách cả. Nhưng tôi muốn các anh biết, người ra ngoài chấp hành kế hoạch này của các anh, là người có máu có thịt, bọn họ cũng biết đau vậy. Lẽ nào trong mắt các anh, sinh mạng của bọn họ không được coi là sinh mạng hay sao?”

Lý Quân mỉm cười: “Đồng viện trưởng nói quá lời. Trong mắt chúng tôi, những chiến sĩ này chính là các nhân tài quý giá nhất. Thế nhưng, nếu muốn mài dao thì phải mài ngay lưỡi. Nhiệm vụ này là do Quân Ủy Trung Ương cùng Uỷ Ban Quốc Gia An Toàn liên hợp hạ lệnh, Viện Quốc Vụ cũng vô cùng quan tâm đến nó, là ý kiến của các vị lãnh đạo đó, anh nói xem, chúng tôi phải làm sao đây? Chúng tôi phải nói gì với lãnh đạo đây?”

Đồng Duyệt bị bọn họ chọc giận liền bùng nổ, đang muốn mở miệng trách mắng, thì Lữ Hâm đã chặn lại, bình tĩnh nói: “Tôi cũng không đồng ý kế hoạch lần này.”

Ánh mắt của hai người chuyên gia liền dời sang ông. Lúc này Lữ Hâm đã thăng nhiệm phó bộ trưởng Bộ Quốc An kiêm chủ nhiệm Bộ Tình Báo Đặc Biệt, hai chuyên gia này cũng không dám khinh thường, vì vậy ngồi thẳng lưng lên, cẩn thận bày ra tư thái chăm chú lắng nghe.

Lữ Hâm bình tĩnh nói: “Rất rõ ràng, đây là nhiệm vụ tử vong, người được cử đi hoàn toàn không có cơ hội sống sót. Nếu phải hy sinh một liệp nhân, nhưng bảo đảm toàn bộ kế hoạch sẽ thành công, tôi có thể nhịn đau mà bỏ đi thứ yêu thích. Nhưng hy sinh nhân viên hành động ưu tú nhất của chúng tôi, mà không thể bảo đảm thành công, phương án như vậy tôi cho rằng hoàn toàn không hề thích hợp.”

Trình Đình Phú nhìn màn hình máy vi tính, nghiêm túc mà nói: “Lữ phó bộ trưởng, suy nghĩ của ngài tất nhiên rất hợp lý. Thế nhưng, trải qua thử nghiệm mấy ngày qua, tỷ lệ thành công của chúng ta đã đạt tới 67%, tôi tin rằng nếu tiếp tục thử nghiệm thêm một khoảng thời gian huấn luyện nữa, xác xuất thành công càng thêm cao. Nếu xác xuất thành công đến 70% mà còn nói là không bảo đảm kế hoạch thành công, thì tôi cũng không còn biết nói gì nữa đây.”

Lữ Hâm cắn răng, nỗ lực trấn định bản thân, chậm rãi nói: “Trình tổ trưởng, không thể đơn giản là nhìn xác xuất thành công là được mà phải không? Nhân viên hành động mà bên chúng tôi phái ra xác suất sinh tồn chưa đến 6%, hầu như là chết, không cần nghi ngờ.”

Lý Quân cẩn thận hỏi lại: “Lữ phó bộ trưởng, ý tứ của ngài có phải là, kế hoạch hành động lần này của chúng tôi không được để có người chết hay sao?”

Lữ Hâm bị y hỏi liền đứng họng. Trước đây có hành động nào mà yêu cầu không được có người chết đâu? Đó là chuyện vô cùng phi lý. Hành động bí mật vốn nguy hiểm, mà Ngân Dực Liệp Thủ chấp hành nhiệm vụ càng gặp nhiều nguy hiểm hơn, chết và bị thương là đều không thể tránh khỏi.

Thấy Lữ Hâm trở nên trầm mặc. Đồng Duyệt lập tức nói: “Lần này không hề giống. Loại máy này vô cùng đáng sợ, nếu không cũng không gọi nó là “Ma trảo”. Đã từng có người hoài nghi loại máy này nên to gan thử nghiệm với nó, sau khi những người khác tìm thấy họ, không ai trong số họ sống quá 1 tháng. Có khi là bệnh chết, có khi là tự sát, hơn nữa lúc sống lại vô cùng thống khổ, thân thể cùng tinh thần đều lâm vào tình trạng hoàn toàn tan vỡ. Tôi cho rằng nếu muốn bên chúng tôi đưa ra chiến sĩ tốt nhất, dâng tới cửa bọn phân tử khủng bố để bọn chúng dằn vặt, lại còn là sự dằn vặt tàn khốc là như thế này, là vô cùng vô nhân đạo.”

Trình Đình Phú vẫn hiền hòa nói: “Đồng viện trưởng, chủ nghĩa nhân đạo là lý luận của bác sĩ, chúng tôi không nói tới nó. Mời anh tới dự cuộc họp này, chỉ hy vọng anh có thể cho chúng tôi một ít kiến nghị về phương diện y học. Vì anh tương đối biết rõ về tính năng của loại máy này, còn chúng tôi chỉ là người thường, nên mới cần ý kiến của anh. Còn phần khác, chúng tôi nghĩ chỉ cần lãnh đạo quyết định là được rồi.”

Vì vậy, bốn người đều nhìn về phía Lăng Nghị.

Lăng Nghị không nói gì, ánh mắt nhìn các loại số liệu trên màn hình. Qua một hồi lâu, ông mới đưa mắt nhìn người ngồi hai bên bàn, bình tĩnh nói: “Hiện nay chúng ta không còn cách nào khác, vậy cứ theo phương án hành động này đi.”

Trình Đình Phú cùng Lý Quân lộ ra nụ cười thắng lợi: “Tốt, vậy, Bộ trưởng, chúng tôi mạn phép đi trước.”

Lăng Nghị gật đầu: “Bên ngoài tuyết lớn, trên đường cẩn thận.”

“Cám ơn Bộ trưởng.” Bọn họ cung kính khom người, lập tức đi ra ngoài.

Bọn họ chỉ phụ trách đưa ra phương án, còn chấp hành thế nào, ai chấp hành, không liên quan đến bọn họ. Nhân viên hành động này trong mắt bọn họ, bất quá chỉ là quân cờ trên bàn cờ mà thôi, ngoại trừ chủ tướng ra, mấy quân khác đều có thể vứt bỏ, then chốt là quân bỏ đi đó có đáng giá hay không mà thôi, sau khi bỏ sẽ được gì. Bọn họ không ai biết qua những nhân viên hành động này, chưa từng gặp qua, thậm chí ngay cả tên cũng không biết, chỉ biết bọn họ là “Ngân Dực Liệp Thủ”, là tiểu tổ hành động xuất sắc nhất của Bộ Quốc An, hoặc có thể nói là nhân viên hành động bí mật ưu tú nhất toàn bộ Trung Quốc, nhưng cũng đến thế mà thôi. Vì chiến lược quốc gia, bọn họ vẫn là những con cờ thử nghiệm. Cho nên mấy tên chuyên gia luôn ngồi trong văn phòng luôn hoa mỹ nói là “Có cái nhìn đại cục, toàn cục”, “Luôn mang tinh thần chuyên nghiệp”.

Đợi cửa phòng họp đóng lại, toàn bộ gian phòng lâm vào tĩnh lặng.

Lăng Nghị nhẹ nhàng mà nói: “Lữ Hâm, nói chuyện chọn người đi.”

Kỳ thực ba người bọn họ đều biết rõ trong lòng, nhưng vẫn phải theo trình tự thực hiện.

Lữ Hâm đưa tay mở trình tự trên màn hình, xuất hiện từng số liệu của những người trải qua thử nghiệm. Ông chậm rãi nói: “Tổng cộng người trải qua thử nghiệm bên chúng ta có 84 người, bao gồm nhân viên hành động ưu tú bên Bộ Quốc An chúng ta cùng tinh anh trong bộ đội đặc chủng Bộ Quốc Phòng đề cử tới. Hiện tại, máy vi tính căn cứ chỉ số rồi tổng hợp lại, chọn ra ba người, người thứ nhất, Lăng Tử Hàn, người thứ hai, Du Dặc, người thứ ba, Mai Lâm. Chỉ số thành công của Lăng Tử Hàn là cao nhất, 67%, chỉ số sống sót cũng cao nhất, 5.4%. Chỉ số thành công của Du Dặc 48%, Mai Lâm 39%, chỉ số sống sót của hai người họ chỉ khoảng 0 lẻ mà thôi. Bởi vậy, người đạt được điều kiện tốt nhất là Lăng Tử Hàn.”

Đồng Duyệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Không được, tôi phản đối.”

Lăng Nghị nhẹ giọng nói với Lữ Hâm: “Vậy anh đi làm chuyện của anh đi.”

Lữ Hâm buồn bã gật đầu rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Đồng Duyệt rốt cục nhịn không được, vỗ mạnh bàn: “Lăng Nghị, nó là con của anh đó. Anh rốt cuộc có từng xem nó là người hay không vậy hả?”

Lăng Nghị quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, một lúc lâu mới nói: “Tiểu Duyệt, nó là đứa con duy nhất của anh.”

Sự phẫn nộ của Đồng Duyệt nhất thời biến thành rầu rĩ, đứng dậy đi tới chỗ ông, đưa tay đặt lên vai ông, khổ sở hỏi: “Vì sao nhất định phải hy sinh nó để đổi lấy thành công hành động lần này?”

Lăng Nghị cầm tay hắn, thanh âm rất thấp: “Đây là vì quốc gia. Tiểu Duyệt, cuối cùng cũng cần người hy sinh, nếu không phải nó thì sẽ là người khác.”

Đồng Duyệt rút mạnh tay về: “Anh quá lạnh lùng rồi. Tử Hàn mới 26 tuổi, mà người làm cha như anh lại đưa nó vào chỗ chết, thật sự là tàn nhẫn. Lăng Nghị, nhiều năm qua, Tử Hàn chưa từng có cuộc sống bình thường, chẳng lẽ người làm cha như anh chưa từng thấy áy náy hay sao? Anh dự định bồi thường cho nó thế nào đây? Là đưa nó vào chỗ chết thế này đấy à? Em … Tôi … tôi thật sự nhìn lầm anh rồi.” Nói đến đó, vành mắt hắn đỏ lên, nghẹn ngào.

Trong lòng Lăng Nghị rung động, cầm lấy tay hắn, chôn mặt mình vào trong đó, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Đồng Duyệt tức giận nói: “Người anh nên xin lỗi không phải là tôi, mà là con trai của anh.” Nói xong, hắn dùng hết sức lực toàn thân rút tay ra, xoay người liền đi.

Lăng Nghị nhịn không được kêu lên: “Tiểu Duyệt.”

Đồng Duyệt không quay đầu lại, bước thẳng tới cửa, đóng rầm một cái rồi rời đi.

HẾT CHAP 02

Mục lục


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.