Ngắm Trăng - Nhất Khối Tiểu Tây Bính

Chương 51: Vải nhung đen




Sau ngày đó, Lê Phù chỉ coi chiếc Bentley cùng loại với Châu Ánh Hi là trùng hợp, cô không muốn bản thân rơi vào nỗi sợ hãi vô nghĩa. Hơn nữa, cô cẩn thận ngồi xuống suy nghĩ, tại sao cô lại phải sợ anh? Cho dù anh có đến Hồng Kông, cho dù anh có gặp cô, cho dù anh vẫn có ý với cô, cùng lắm thì cô từ chối là được rồi.

Có một số việc, một khi nghĩ thông suốt, cả người đều thoải mái.

Về Hứa Sâm, Lương Mỹ Hoa chỉ hỏi mấy câu, thấy Lê Phù không quá nhiệt tình, bà cũng không ép buộc con gái nữa, chỉ nói A Sâm là đứa trẻ ngoan ngoãn, quen biết đã lâu, có thể tiếp tục tiếp xúc. Nếu thật sự không có hứng thú thì thôi, cứ ổn định công việc ở Sở Y tế trước đã.

Mấy ngày nay, Lê Phù thường nhận được tin nhắn của Hứa Sâm, không phải kiểu “Chào buổi sáng”, “Chúc ngủ ngon” nhàm chán, mà là chia sẻ cho cô một số bài diễn thuyết, sách vở,… Tóm lại thì là, cậu cố ý mượn chuyên ngành của cô, khôi phục quan hệ bạn bè thân thiết của hai người.

Từ nhỏ Hứa Sâm đã không phải là loại con trai vô dụng, cậu có lý tưởng, có hoài bão, lại làm việc chăm chỉ, nên khi đó, Lê Phù rất thích chơi với cậu, ngưỡng mộ cậu từ tận đáy lòng.

Lịch sử trò chuyện của họ, không dính dáng gì đến sự mập mờ, thoải mái lại có chừng mực.

Hôm thứ năm, Lê Phù đang dạo siêu thị cùng mẹ thì nhận được điện thoại của Hứa Sâm.

Hứa Sâm nói, thứ bảy có một bữa tiệc dành cho doanh nhân, ban tổ chức mời nhiều nhân vật xuất sắc trong các lĩnh vực, bao gồm cả giới y học, giới pháp y Hồng Kông cũng sẽ đến, hỏi cô có hứng thú không.

Chỉ cần là người và việc có ích cho tương lai của mình, Lê Phù sẽ không từ chối, cô cũng tin tưởng hoạt động Hứa Sâm có thể tham gia, nhất định sẽ không kém.

Nghe con gái nói chuyện điện thoại vui vẻ với Hứa Sâm, Lương Mỹ Hoa không ngừng cười: “Sao thế? Con đi chơi với A Sâm à?”

“Dạ.” Lê Phù cất điện thoại vào túi, cúi người chọn bánh mì trong ngăn tủ: “Nói là có một sự kiện, rất nhiều người xuất sắc đến đó, con cảm thấy khá hứng thú.”

Lương Mỹ Hoa nghe xong lại càng yêu thích Hứa Sâm hơn: “Tốt quá, đây mới là tiếp xúc tích cực, có ý nghĩa nè. Hiện tại rất khó tìm được một nam sinh dẫn con đi, cái bà Tuệ Cầm này, dạy dỗ A Sâm rất tốt.”

Ngón tay dừng trên bánh mì bỗng nhiên cứng đờ, Lê Phù thất thần.

Sự ồn ào của tiếng người bên tai bị át đi bởi giọng nói dịu dàng của một người đàn ông nào đó.

“Tôi hy vọng em có thể cùng tôi đến bữa tiệc tối riêng tư của thầy Hạ Hiến Lâm, tôi có thể giới thiệu em làm quen với ông ấy. Tôi nghĩ, như vậy sẽ có ích cho tương lai của em.”

Giờ nhớ lại những ngày đêm ở Edinburgh, cô cảm thấy như một giấc mộng.

“Cô gì ơi, cô có mua không?”

Giọng nói dò hỏi của người mẹ bên cạnh khiến Lê Phù lấy lại tinh thần, cô bé chỉ vào bánh mì trong tay cô nói, muốn ăn cái này. Cô bé thật sự rất đáng yêu, trái tim Lê Phù mềm nhũn, tặng bánh mì cho cô bé.

Sau đó, Lương Mỹ Hoa nói muốn đi mua chút hải sản, Lê Phù đẩy xe đi bên cạnh, nhưng cô liên tục bị phân tâm.

Hình ảnh trước mắt như bị che khuất bởi một tầng sương mù mờ nhạt, tiếng Quảng Đông quanh người biến thành tiếng Anh tiêu chuẩn trong vườn hoa ở Edinburgh đêm đó.

Thứ bảy, Lê Phù đúng giờ lái xe đến khách sạn, trước khi xuống xe cô chỉnh trang lại vẻ ngoài, sau đó xách một chiếc túi da màu đen tiến vào thang máy. Trong gương màu vàng sậm phản chiếu thân hình duyên dáng của cô, cô chọn một chiếc váy nhung cổ vuông màu đen, hai sợi dây kim cương nhỏ vòng qua cần cổ trắng như lông ngỗng của cô, phối hợp với màu môi hơi đậm, trong trẻo, lạnh lùng nhưng cũng rất xinh đẹp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô chưa bao giờ khiêm tốn về vẻ đẹp của mình, cũng rất biết cách thể hiện vẻ đẹp.

Chẳng trách lúc nào Ngô Thi cũng nói cô là một người đẹp rất có nhận thức với bản thân, nhưng không phải theo ý xấu.

Sự kiện được tổ chức tại sảnh tiệc tầng bốn.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Lê Phù bước ra, vì đang là mùa thu, nên cô phối một bộ váy nhung tơ đen, không dày, rất mỏng, làn da mịn màng như ẩn như hiện trong lớp tơ tằm. Cô dẫm trên đôi giày cao gót Prada, cả người toát ra vẻ gợi cảm cao cấp.

Lê Phù rất xinh đẹp, đứng trong đám đông tự mang theo ánh hào quang.

Cô mới ăn mặc hơi nghiêm túc một chút đã không che giấu được vẻ đẹp chói mắt.

Hứa Sâm vẫn luôn chờ đợi ở cửa nhìn đến mê mẩn.

Tuy trước kia hai người thường xuyên chơi cùng nhau, cậu cũng đã cảm thấy Lê Phù rất xinh đẹp, nhưng dù sao xa cách đã nhiều năm, vẻ ngoài hay khí chất của cô đều xuất sắc hơn. Cho dù mục đích của cậu đơn thuần, cũng không nhịn được bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn.

Sau khi chào hỏi Hứa Sâm, Lê Phù theo cậu vào sảnh.

Đèn thủy tinh thật lớn treo trên trần nhà, chiếu sáng toàn bộ phòng tiệc, vải trắng trải trên bàn dài, mỹ thực đựng trong bộ đồ ăn màu vàng, cung cấp cho khách khứa có mặt ăn uống. Nhân viên phục vụ đi xuyên qua đám người, cẩn thận phục vụ chu đáo cho họ.

Hứa Sâm dẫn Lê Phù đứng sang một bên, giới thiệu tỉ mỉ hơn về hoạt động tối nay, nói cô không cần căng thẳng. Bởi vì không có người dẫn chương trình, cũng không có phần phát biểu, chỉ cần tự bắt chuyện trong tiếng nhạc thoải mái là được. Cậu còn thân thiết nói, nếu cảm thấy không khỏe, nhất định phải nói cậu biết, cậu có thể dẫn cô rời đi trước.

Lê Phù nói, mình từng trải nghiệm qua, không đến mức luống cuống.

Không thể không nói, tiệc tối ở Edinburgh đã mở mang kiến thức cho Lê Phù, mà một khi con người đã mở mang kiến thức, thì kiến thức sẽ trở thành sức mạnh của cô. Ví dụ như, lúc này cô đứng với những nhân vật nổi tiếng trong các giới, cũng sẽ không lộ ra sự sợ sệt, Hứa Sâm giới thiệu ai cô cũng có thể hào phóng bắt chuyện.

Sau khi trò chuyện với một ông lớn trong giới y học xong, Hứa Sâm cầm một ly sâm panh đưa cho Lê Phù, cảm thán: “Cảm giác em ở Anh đã tham gia không ít bữa tiệc, hào phóng khéo léo, nói chuyện đĩnh đạc.” Cậu cúi đầu cười, bỗng trêu ghẹo cô: “Chẳng những vậy, trên người em còn có khí chất của phu nhân nhà giàu.”

“…” Lê Phù ngẩn người, sau đó cố ý bày ra tư thế thiên kim quý tộc, nói: “Đợi em gả vào nhà giàu, em sẽ đầu tư cho công ty luật của anh 10 tỷ, cho anh một bước lên mây.”

Hứa Sâm cúi người, cụng vào ly rượu trong tay Lê Phù: “Cảm ơn, anh nhất định sẽ không để bà Lê đây thất vọng.”

Biết phối hợp diễn với mình ghê, Lê Phù lấy tay vỗ nhẹ cánh tay cậu: “Đứng đắn chút đi.”

Bạn tốt ăn ý, Hứa Sâm lập tức ra dấu biết rồi.

Mới xã giao xong, hai người đều khá mệt mỏi, Hứa Sâm đỡ Lê Phù ngồi xuống một góc sofa, vừa ăn điểm tâm ngọt vừa cùng nhau trò chuyện. Ngại âm thanh quá lớn, Lê Phù che nửa mặt, thỉnh thoảng ghé vào tai Hứa Sâm nói chuyện, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.

Người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, đúng lúc thấy được cảnh tượng trong góc.

Châu Ánh Hi mặc một bộ âu phục đen vừa vặn tham gia tiệc tối, vẫn theo phong cách Anh lịch lãm, cà vạt hoa văn sọc chéo thẳng tắp nhét trong âu phục, đường nét thon dài cao thẳng. Anh cầm ly rượu, đồng hồ Rolex lộ ra một phần từ cổ tay áo, sắc mặt nghiêm nghị xuyên qua ánh đèn thủy tinh, nhìn không rời mắt người phụ nữ tươi cười xán lạn, thậm chí thi thoảng còn đùa giỡn với người bạn nam của cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bởi vì cách bàn dài cùng mấy nhóm người đang nói chuyện cùng nhau, thoạt đầu Lê Phù không phát hiện ra có người đang nhìn mình, mãi đến khi cô cảm thấy có khí thế quen thuộc đang tới gần mình, cô mới hoảng hốt ngẩng đầu.

Mắt cô vừa khéo chạm mắt Châu Ánh Hi, nhưng ánh mắt của anh lại không hề ôn hòa.

“Anh…”

Ngay cả một âm thanh nhỏ Lê Phù cũng không phát ra được, cô thấy Châu Ánh Hi nhanh chóng quay mặt đi, như thể vô tình gặp một người xa lạ, thờ ơ lướt qua cô, chào hỏi với người đàn ông mặc âu phục giày da ở góc xa.

Cô bất ngờ trở thành bên đa tình.

Thấy sắc mặt Lê Phù hơi xấu hổ, dường như Hứa Sâm nhận ra điều gì đó, nhìn về phía người đàn ông xa lạ hào hoa phong nhã đằng sau, giác quan thứ sáu nói cho cậu biết, có thể hai người họ quen biết nhau.

Bởi vì khoảng cách rất gần, Lê Phù không chỉ có thể nghe thấy Châu Ánh Hi đang nói gì, thậm chí khí thế tản ra trên người anh, cực kỳ có tính công kích đánh vào sau lưng cô, quấn lấy cô, khiến cô đứng ngồi không yên. Cần cổ trắng nõn nóng lên, cô nói với Hứa Sâm, mình muốn đi vệ sinh.

Hứa Sâm dặn dò một tiếng, chú ý an toàn.

Lê Phù cầm túi xách lên đi vào nhà vệ sinh bên ngoài phòng tiệc.

Cô vội vàng chạy trối chết, khiến Hứa Sâm càng chắc chắn về điều gì đó.

Nhà vệ sinh bên ngoài phòng tiệc là độc lập, nhà vệ sinh khách sạn xa xỉ được dọn dẹp ngăn nắp, gạch men sứ màu trắng sạch sẽ trong suốt, không thấy một vết bẩn nào. Lê Phù đứng cạnh bồn rửa tay rửa tay, tiếng nước chảy rất chậm, chùm sáng trên đỉnh đầu chiếu lên mặt cô càng rõ ràng, có chút nghiêm trọng.

“Sao lại trùng hợp vậy cơ chứ.” Cô thở dài.

Nhưng rất nhanh, cô cảm thấy Châu Ánh Hi đến Hồng Kông là chuyện rất bình thường, trước kia họ chưa quen biết, chắc chắn anh cũng thường xuyên đến.

Đột nhiên, Lê Phù nhớ lại 4 tháng trước, anh chân thành bày tỏ với cô qua Wechat, nói anh có thể vì cô chuyển từ Luân Đôn về Hồng Kông. Dù đến giờ, cô vẫn cảm thấy đây chỉ là lời nói suông của đàn ông thôi. Với một người phụ nữ quen biết chưa đầy 3 tháng, chỉ qua một đêm mặn nồng đã có thể trao trọn tình yêu và thay đổi hướng đi của cuộc đời mình sao?

Tiếng nước ngừng lại, cô rụt tay, kéo hai tờ khăn giấy xuống, lắc đầu cười khẩy.

Sửa lại lớp trang điểm, sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Lê Phù kéo cửa, mới vừa bước được hai bước trong hành lang tối mờ, hình như từ nhà vệ sinh bên cạnh có người bước ra, tiếng giày da mạnh mẽ của một người đàn ông.

Anh nhìn bóng lưng yểu điệu duyên dáng trước mặt, cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Tại sao hôm đó, ở buổi hòa nhạc em không chào hỏi anh.”

-

Ngày mai là màn play trong nhà vệ sinh.

Đây là lời giải thích: Từ 4 tháng này trở đi, sẽ là vài đoạn điên rồ trong phần giới thiệu. Tính cách nham hiểm của Tiểu Châu đã được khơi dậy, anh sẽ trở nên mạnh mẽ và âm hiểm hơn với Tiểu Phù, nhưng nhìn chung thì sự dịu dàng và tinh tế từ trong xương trong cốt của anh sẽ không thay đổi. Trong một vài hành vi, anh sẽ không dịu dàng nhạt nhẽo như nước lỏng giống lúc trước nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.