Ngắm Trăng - Nhất Khối Tiểu Tây Bính

Chương 18: Cứng rồi




Hơn nửa tháng sau khi từ ngoại ô về nội thành, đột nhiên Lê Phù trở nên bận rộn, nhiều lần suýt quên đưa Tiểu Bao Phù đi tản bộ, càng miễn bàn tới các hoạt động giải trí khác. Thấy chị em vất vả lắm mới được tự do thoát khỏi nanh vuốt của giáo sư California, Ngô Thi muốn hẹn cô đi Liverpool xem bóng đá, nhưng bị từ chối thảm thiết, nói là có hẹn với người khác.

Ngô Thi tò mò hỏi, nam hay nữ.

Lê Phù không e dè, nói là muốn đi Edinburgh cùng Châu Ánh Hi một chuyến.

Hai ngày trước, Châu Ánh Hi nói cho cô biết, tiệc tối riêng tư của Hạ Hiến Lâm đổi sang Edinburgh, hỏi cô có tiện không. Có lẽ là tâm hồn muốn gặp thần tượng có thể giúp cô vượt qua khoảng cách, cô không chút do dự đồng ý.

Ngô Thi nằm trên sofa gặm táo, liếc mắt dùng giọng điệu quái dị trêu chọc Lê Phù, nói có phải coi trọng người ta rồi không, còn nói đêm hôm đó có phải cố tình giả say hôn người ta không.

Lời của cô ấy, một chữ Lê Phù cũng không nghe lọt, cũng lười đối phó.

Ngô Thi lại khơi gợi một đề tài nhạy cảm hơn: “Lỡ mà Châu Ánh Hi thích cậu thì sao?”

Lê Phù ngẩn ra, dừng công việc trong tay lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng đưa ra câu trả lời: “Anh ấy không phải gay sao?”

Ngày bảy hôm đó, Lê Phù đúng hẹn từ Luân Đôn bay đến Edinburgh cùng Châu Ánh Hi.

Trước khi xuất phát, Lê Phù chọn một bộ lễ phục trong tủ quần áo, do anh trai Lê Ngôn mua. Tuy rằng hai anh em cãi nhau ầm ĩ, thi thoảng đối chọi gay gắt, nhưng Lê Ngôn rất yêu người em gái này. Sau khi Lê Phù tròn 18 tuổi, hàng năm anh đều tặng cho cô một bộ lễ phục, nói cho cô biết.

“Lễ phục đã giúp em treo gọn gàng trong tủ, lúc nào cần dùng, mở tủ quần áo em sẽ không thấy hốt hoảng.”

Tối ngày thu dọn hành lý, đột nhiên Lê Phù dạt dào cảm xúc, gửi cho Lê Ngôn một tin nhắn tình yêu: [Anh, em rất yêu anh.]

Lê Ngôn lập tức trả lời, là tin nhắn chuyển khoản 10 ngàn tệ.

Còn đính kèm: [Đang làm chuyện đứng đắn với chị dâu em, có việc ngày mai nói, cầm tiền ngậm mồm lại đã.]

Đến Edinburgh, Lê Phù và Châu Ánh Hi ở chung một khách sạn.

Ban đầu, Lê Phù định tự mình đặt khách sạn, nhưng Châu Ánh Hi nói khách sạn trong chuyến đi lần này do trợ lý của thầy Hạ phụ trách, để cô không cần phải có gánh nặng tâm lý. Sau khi hiểu rõ tình huống, cô cũng vui vẻ tiếp nhận.

Phòng của họ ở cùng một tầng.

Sau khi chia tay, Lê Phù nằm trong phòng nửa tiếng, sau đó mở vali ra, treo lễ phục lên giá áo. Thấy thời gian còn sớm, định đi dạo một mình, lại nhận được Wechat của Châu Ánh Hi.

Châu Ánh Hi hỏi Lê Phù lát nữa có sắp xếp gì không, nếu rảnh thì có muốn đi chung với anh không.

Cô hỏi đi đâu, anh nói, một tiệm may.

Đây là lần đầu tiên Lê Phù đến Edinburgh.

Trước đây cô từng nghe một câu dùng để hình dung Edinburgh: “Nó giống như một ông già đã trải qua nhiều chuyện nhưng ăn mặc tinh tế.” Di tích cổ đứng lặng trong mỗi góc phố, thành phố được bao phủ bởi màu chì, sự lãng mạn của nó không nhiệt tình, là làn điệu trầm tĩnh sau năm tháng lắng đọng.

Lê Phù và Châu Ánh Hi sóng vai dạo bước trên đầu đường sau giờ ngọ, có lẽ vừa mới có một trận mưa, mặt đất ướt sũng, ánh mặt trời nấp trong tầng mây cũng lộ ra sương mù.

“Lần đầu tới Edinburgh sao?” Châu Ánh Hi hỏi.

Lê Phù còn đang thưởng thức phong cảnh đường phố, thuận miệng đáp: “Ừ, lúc trước có một nam sinh người Anh theo đuổi tôi tới từ Edinburgh, lúc nào cũng mời tôi đến chơi, nhưng tôi không có cảm giác với anh ta, nên từ chối.”

Châu Ánh Hi chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó nhìn sang nơi khác, nụ cười nhanh chóng trầm xuống.

Đi được vài phút, Châu Ánh Hi dẫn Lê Phù đi qua một con hẻm nhỏ, đẩy cửa tiệm may ra.

Cửa hàng nhỏ tầm thường lại có lai lịch rất lớn, người Anh vẫn luôn lấy trang phục nghiêm chỉnh là biểu tượng cho địa vị, mà vị thợ may đến từ Bỉ này, dựa vào tay nghề thủ công của mình, khiến những người nổi tiếng trong mọi tầng lớp xã hội ở Anh nghe danh mà tới.

Vị thợ may già tên Fahim này không phải ai cũng tiếp đãi, mà ông ấy có quan hệ rất tốt với ba của Châu Ánh Hi. Bắt đầu từ năm 16 tuổi, âu phục lên sân khấu biểu diễn của anh đa số đều do Fahim đo ni đóng giày.

Lần này, Châu Ánh Hi tới lấy âu phục cho yến hội tối mai.

Tới lấy quần áo cùng anh, Lê Phù xem như hoàn toàn đi thả gió, dù sao một người cũng nhàm chán.

Fahim bận rộn xong đi ra từ phòng làm việc phía sau, ông ấy mặc áo sơ mi trắng áo khoác đen, thước da quấn quanh cổ, râu bạc hai bên má không làm lộ vẻ già nua, ngược lại giống như tạo hình.

“Aiden...” Ông ấy dùng tiếng Đức chào hỏi Châu Ánh Hi.

Mà Châu Ánh Hi tinh thông nhiều ngôn ngữ, tiếng Đức rất lưu loát.

Lê Phù ngồi trên sofa cảm thán, đứa trẻ gia đình Kim Tự Tháp nuôi dưỡng ra đúng là không tầm thường.

Châu Ánh Hi nói với Lê Phù, anh đi thử âu phục, sau khi xoay người, cô thấy Fahim híp mắt cười với mình.

Trong lúc Châu Ánh Hi đi thay quần áo, một nữ trợ lý của Fahim bưng hoa quả và trà tới, Lê Phù khách sáo chào hỏi cô ấy, không ăn hoa quả, chỉ cầm trà nóng nhấp vài ngụm.

Khi cửa phòng thay đồ mở ra, Châu Ánh Hi thay một bộ âu phục xám xịt, đường nét lưu loát cân xứng, thân thể anh càng thẳng tắp, mỗi đường khâu dường như đều cầu kỳ, nghiêm chỉnh. Đứng đối diện gương toàn thân, anh so hai cái cà vạt Hermes in hoa với áo sơ mi trắng, hỏi Lê Phù.

“Em thấy màu lam hay màu nâu đẹp?”

Lê Phù trầm mê trong sắc đẹp, thiếu chút nữa không kịp phản ứng.

Cô nghiêm túc chọn lựa, nói: “Màu lam, màu lam nhạt trẻ trung, màu nâu hơi già.”

“Được.” Châu Ánh Hi nghe lời thắt cà vạt màu lam, nhìn vào gương cười: “Vẫn là ánh mắt của em tốt, quả nhiên màu lam khá đẹp.”

Bàn tay chống lên mép sofa, Lê Phù hào phóng thưởng thức trai đẹp trước mắt: “Do anh đẹp trai.”

Khen rất dụng tâm, bởi vì vẻ ngoài tuấn tú và khí chất trầm ổn của anh, người bình thường rất khó hợp màu lam nhạt, ở trên người anh lại có vẻ tinh xảo, cao quý.

“Hi.” Lúc này, Fahim đi ra từ phòng làm việc, dùng tiếng Anh trò chuyện cùng Lê Phù.

Nghe xong, Lê Phù kinh ngạc ôm ngực: “Ông muốn tặng cháu một bộ lễ phục?”

Fahim mỉm cười gật đầu, nói rằng ông ấy là một người quan trọng duyên số, nói một cách khoa trương rằng cô như nàng thơ truyền cảm hứng cho mình, có một bộ lễ phục đặc biệt hợp với cô.

Lê Phù chỉ cảm thấy những bậc thầy làm nghệ thuật này đúng là khoa trương thật, động chút là nàng thơ truyền linh cảm.

Fahim và trợ lý nói vài câu, sau đó, trợ lý lấy từ trong phòng ra một bộ lễ phục màu trắng, hỏi Lê Phù có muốn thử không. Châu Ánh Hi giải thích đơn giản cho cô, cô nghĩ nếu mình từ chối cũng là không nể mặt anh.

Vì thế, cô đồng ý.

Trong phòng thay đồ, Lê Phù nhìn người phụ nữ trong gương, xa lạ đến mức cô cảm thấy như không phải mình. Rõ ràng bộ lễ phục anh trai tặng cũng là hàng hiệu, nhưng tay nghề thợ may lão làng càng tinh xảo hơn. Cô vuốt ve thân váy trơn tơ, lớp vải dưới ánh sáng mờ dường như lấp lánh những hạt ngọc trai mịn màng.

Trợ lý gõ cửa, hỏi cô đã thay xong chưa.

Cô đẩy cửa ra, thay giày cao gót mà trợ lý đưa.

Sau khi thay giày cao gót, Lê Phù càng giống như thay đổi thành một người khác, cô chậm rãi đi tới trước gương. Cô xoay nửa vòng ở nơi sáng sủa hơn, vốn liếng đều giấu sau lớp vải, dây lưng nhỏ phác họa ra đường cong tuyệt đẹp trên lưng cô.

Fahim giống như bà tiên trong truyện Lọ lem, hỏi cô có trang sức không.

Lê Phù nói, chỉ đeo bông tai đơn giản.

Fahim bảo trợ lý lấy một đôi bông tai kim cương màu xanh ngọc để cô đeo thử.

Cảm giác như đi vào thế giới ma pháp trong điện ảnh, Lê Phù xỏ bông tai nặng trịch vào lỗ tai, phảng phất như cô và người vừa nãy không phải cùng một người.

Đúng lúc này Fahim kêu lên một tiếng đầy hài lòng.

Trong tiệm chỉ có một người duy trì sự im lặng.

Châu Ánh Hi đoan chính ngồi trên sofa, tất cả ánh sáng trong mắt anh đều tụ lại trên người mỹ nhân trước mắt. Anh đã từng nghĩ cô mặc lễ phục có thể xinh đẹp đến mức nào, nhưng không nghĩ đến mức khiến mình rung động như vậy.

“Em rất đẹp.” Giọng nói trầm thấp truyền từ sofa tới sau lưng Lê Phù.

Cô thấy trong gương, Châu Ánh Hi đứng dậy tiến về phía cô, khoảng cách với cô rất ngắn.

Anh chỉ vào dây lưng lỏng lẻo sau lưng cô, dịu dàng lễ phép hỏi: “Nơ bướm tuột rồi, có cần tôi thắt lại giúp em không?”

Tay vòng ra sau lưng buộc nơ bướm cho đẹp đúng là có hơi khó khăn, Lê Phù đồng ý.

Ngón tay thon dài của Châu Ánh Hi kéo sợi dây nhỏ, nhẹ nhàng vòng quanh, thắt nút lại, nhưng vẫn không cẩn thận chạm vào da thịt của cô. Anh nhẹ giọng nói một câu thật xin lỗi. Lê Phù bị đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông chạm vào, ngay cả khớp xương cũng tê dại, kinh ngạc lắc đầu nói, không sao.

Sau khi buộc xong, anh rời tay đi, người phụ nữ trong gương, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Lê Phù nói muốn nghỉ ngơi một lát, vì vậy, Châu Ánh Hi đến phòng thay đồ thay quần áo.

Nhưng khiến anh cảm thấy hoang đường là, đèn thay đồ trên đỉnh đầu chiếu sáng rõ rệt phần thân dưới, bộ phận dưới đũng quần cương cứng lộ ra đường cong rõ ràng. Anh chưa từng mất kiềm chế trong bất cứ trường hợp nào, chỉ chạm vào da thịt của cô một chút, mà anh đã không có tiền đồ nổi lên phản ứng.

Ngọn lửa kia lại tràn về phía ngực.

Lúc anh cởi âu phục, thấy rõ ràng thứ trong quần lót của anh cứng lên, cứng đến mức khiến anh khó chịu. Ánh đèn như cây đuốc, làm anh nóng đến mức hô hấp dồn dập, trán nhỏ xuống mồ hôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.