Ngắm Trăng - Nhất Khối Tiểu Tây Bính

Chương 11: Quần lót màu xám




Lê Phù từ chối, dù sao tùy tiện đồng ý đến nhà một người đàn ông mới quen biết chưa bao lâu để qua đêm là hành vi cực kì không ổn, ít nhất gia giáo của cô không cho phép. Nhưng mưa càng lúc càng lớn, đừng nói đến khách sạn, bên ngoài bóng dáng xe taxi gần như không thấy, đi như nào cũng thành vấn đề.

Để Lê Phù yên tâm, Châu Ánh Hi nói đã thêm Wechat của Lê Ngôn vào hôm diễn ra hôn lễ bên hồ Como, nói mình có thể giải thích lý do với anh trai cô. Cuối cùng, Lê Phù không để anh liên lạc với Lê Ngôn, cô cân nhắc một lúc, đồng ý sự giúp đỡ của anh.

Hai người đẩy cửa kính ra, cô vừa cúi đầu chuẩn bị bung ô, một chiếc ô màu đen che trên đỉnh đầu cô.

Vẫn là giọng nói thanh thoát thoải mái: “Tôi che ô là được rồi.”

Thấy chiếc ô lớn đến mức có thể che cho cả hai người, Lê Phù không từ chối ý tốt của anh.

Bãi đỗ xe ngầm ở đối diện, Châu Ánh Hi vừa cẩn thận che ô cho cô, vừa quan sát xung quanh xem có xe không. Nếu có xe đi qua, anh sẽ đưa tay chặn trước người cô.

Tu dưỡng và phẩm chất của anh được thể hiện qua từng chi tiết.

Có lẽ vừa nãy quá săn sóc người bên cạnh, Châu Ánh Hi không quá để ý đến cánh tay có còn ở trong ô không. Cho đến khi tới thang máy bãi đỗ xe, Lê Phù thấy áo sơ mi trắng của anh bị mưa làm ướt hơn nửa, vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, để anh bị ướt rồi.”

Lúc này Châu Ánh Hi mới thoáng nhìn qua áo sơ mi, nhưng cũng chỉ khẽ cười: “Không sao, em không bị ướt là tốt rồi.”

Lời nói và hành động của anh luôn khiến ai cũng cảm thấy thoải mái.

Quán bar khá bình dân, bãi đỗ xe gần đó đương nhiên cũng không phải dạng cao cấp, xe đỗ ở trong đều rất bình thường. Thế nên chiếc Bentley Flying Spur màu trắng ở trong góc đặc biệt gây chú ý.

Châu Ánh Hi ga lăng mở cửa ghế phó lái.

Tuy rằng không có hứng thú gì với xe cộ, nhưng Lê Phù biết nhãn hiệu chiếc xe này. Cho dù không nhận ra nhãn hiệu, nhìn từ trong ra ngoài đã biết là hàng xa xỉ. Sau khi cô nói cảm ơn, ôm balo vải trước ngực rồi ngồi vào.

Về vị trí lái, Châu Ánh Hi cũng chưa vội lái xe, mà quan tâm Lê Phù trước. Sau khi mở điều hòa thì hỏi cô: “Nhiệt độ như này có ổn không?”

Ngồi xe của người khác, sao có thể có nhiều ý kiến đến vậy, Lê Phù gật đầu: “Ổn.”

Sau khi nhiệt độ thích hợp, Châu Ánh Hi mở tay vịn ra, chỉ vào nước khoáng và coca bên trong, hỏi: “Em muốn uống nước hay coca?”

Nhìn coca không nên xuất hiện trong xe, Lê Phù tò mò: “Tôi luôn cảm thấy nam sinh như anh sẽ không thích uống nước ngọt có ga, không nghĩ tới anh cũng thích uống coca.”

Khựng lại vài giây, Châu Ánh Hi mỉm cười trả lời: “Thi thoảng sẽ uống.”

“À.” Lê Phù đang cười, nhưng không tin tưởng. Chẳng qua, anh có thích uống coca hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô cầm nước khoáng lên: “Tôi uống chút nước khoáng giải khát vậy, cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Sau khi đóng tay vịn, Châu Ánh Hi lại hỏi: “Ghế ngồi có cần điều chỉnh gì không?”

Lê Phù vừa nuốt xuống một ngụm nước, suýt nữa thì bật cười phun ra, cô vặn lại nắp chai, cầm bình nước nói: “Anh có thể đưa tay ra đỡ tôi, tôi đã rất cảm kích rồi. Thật sự là anh không cần chăm sóc tôi vậy đâu, tôi sẽ rất ngại.”

Châu Ánh Hi cười: “Được, vậy em có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.”

Lê Phù chỉ biết lễ phép gật gật đầu, cô lấy đâu ra mặt mũi để có thể ngồi trên con xe Bentley 4 triệu đưa yêu cầu chứ.

Đêm mưa to, cách cửa sổ xe vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh của màn đêm.

Từng hạt mưa nặng nề rơi trên cửa sổ xe.

Châu Ánh Hi lái xe cũng giống tính cách của anh, xe bình ổn, cho dù là đang xuyên qua màn mưa trắng xóa.

Chiếc xe 4 triệu thoải mái đến không chê vào đâu được. Lê Phù dựa vào ghế da thật, cuối cùng giải tỏa hết mệt mỏi kích động cả một đêm trong quán bar của cô. Cộng thêm tiếng nhạc giao hưởng thư giãn êm dịu, lưng của cô càng dựa càng thấp. Khi nhận ra hành vi của mình không thích hợp, thân thể đột ngột căng thẳng.

Tay Châu Ánh Hi cầm vô lăng, mắt nhìn chằm chằm phía trước, ôn hòa nói: “Tôi không phải người xấu, không cần căng thẳng như vậy.”

Lê Phù giải thích: “Tôi không có ý đấy đâu.”

“Thế sao không nằm xuống?”

“Bất lịch sự.”

Chỉ nhẹ nhàng liếc cô một cái, Châu Ánh Hi quay đầu nhìn thẳng về phía trước, cẩn thận lái xe: “Nếu sau này em còn nguyện ý làm bạn với tôi, em sẽ phát hiện thật ra tôi là một người rất thoải mái.”

“Vậy sao?” Lê Phù nửa tin nửa ngờ.

“Ừ.”

Hai người không thân thiết, sau khi kết thúc một đề tài, là khoảng lặng thật dài.

Lê Phù vẫn luôn thưởng thức cảnh mưa Luân Đôn, bỗng nhiên lặng lẽ quay đầu. Không biết tại sao cô có chút muốn nhìn vào hai mắt người đàn ông bên cạnh. Ánh mắt cẩn thận từng li từng tí lướt từ đường nét lưu loát góc cạnh của anh, rơi xuống yết hầu gầy gò sắc bên giấu trong cổ áo sơ mi, cuối cùng rơi xuống cánh tay trắng nõn rắn chắc của anh, cổ tay áo sơ mi bị xắn lên, đồng hồ đeo tay đắt tiền đeo trên cổ tay.

Lúc này, trên người anh tản ra khí chất thành thục vô cùng, so với nghệ sĩ dương cầm tao nhã lịch sự ban ngày kia, giống như hai người khác nhau.

Trong 10 phút cuối Bentley lái vào khu chung cu, Lê Phù nhớ tới cuốn tiểu thuyết tình cảm cô đọc nửa năm trước.

“Tổng giám đốc cặn bã nhã nhặn và cô vợ nhỏ của anh ta.”

Đừng thấy cô là học sinh giỏi ở Cambridge, nhưng học pháp y vừa nghiêm túc vừa khô khan, bình thường cô phải dựa vào những bộ tiểu thuyết tình cảm không cần động não để giải tỏa áp lực. Ấn tượng của cô với bộ tiểu thuyết này cực kỳ sâu sắc, tổng kết lại, thật ra tổng giám đốc là một con sói bụng dạ đen tối đội lốt cừu, cuối cùng từng bước từng bước ăn sạch nữ chính.

Xe của anh dừng lại ở chỗ đỗ xe riêng.

Trước khi xuống xe, Lê Phù nhìn Châu Ánh Hi đang cởi dây an toàn, trong lòng lẩm bẩm một câu.

“Không lẽ anh ấy là một tên cặn bã nhã nhặn?”

Chung cư có tổng cộng 23 tầng.

Từ bãi đỗ xe tiến vào thang máy, Lê Phù thấy tên khu chung cư hơi quen mắt, mơ hồ nhớ lại một năm trước tới chỗ này chung với Ngô Thi. Hình như là tới tham gia party sinh nhật một người bạn nam của Ngô Thi, cô cũng nhớ, sau đó người bạn nam kia còn tỏ tình với cô.

Chẳng qua đều là một vài hồi ức mơ hồ rải rác.

Đinh, thang máy rất nhanh đã lên tới tầng cao nhất.

Châu Ánh Hi nhấn nút thang máy, để Lê Phù ra ngoài trước. Chung cư xây dựng thang máy trong nhà, sau khi anh nhấn khóa mật mã, mời cô vào phòng trước.

Sau khi chạm vào đèn cảm ứng, trong phòng lập tức sáng trưng.

Lê Phù đứng bên cạnh cửa ra vào, nhìn bốn phía. Cũng không phải cô không có bạn bè là nhà giàu đời thứ hai và cũng đã từng thấy biệt thự, nhưng căn hộ ở tầng cao nhất có thể quan sát cảnh đêm Luân Đôn này, phô trương đến mức khiến cô trố mắt ra nhìn.

Cô nghĩ gia cảnh của Châu Ánh Hi chắc chắn không tầm thường, nhưng không nghĩ tới có thể đạt tới trình độ này.

Châu Ánh Hi nói với Lê Phù, hy vọng cô không cần có gánh nặng tâm lý. Sau đó dẫn cô đến hành lang phòng khách, mở cửa phòng, bật đèn: “Mỗi ngày quản gia đều tới dọn dẹp, phòng rất sạch sẽ, em cứ yên tâm. Nước trong máy tạo ẩm rất sạch, bên cạnh có ba loại tinh dầu, em cứ chọn loại mình thích nhỏ vào là được.”

Lê Phù đáp một tiếng.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, sóng ngầm không tiếng động dâng lên.

Bên cửa, hai người đứng rất gần nhau, tiếng hít thở rõ ràng đan xen vào nhau. Lê Phù không khó chịu, hào phóng tiếp nhận cứu tế của người bạn mới này. Châu Ánh Hi dặn dò vài câu xong thì rời khỏi phòng, để cô có không gian tự do.

Sau khi Châu Ánh Hi rời đi, Lê Phù đi quanh phòng ngủ một vòng. Không khoa trương khi nói, căn phòng nhỏ cũng bằng nửa căn hộ của cô ở Hồng Kông. Phải biết là giá phòng ở Luân Đôn nằm trong top 5 toàn cầu, cũng thuộc dạng tấc đất tấc vàng.

Cô cảm thán, thật sự mình đang lạc vào “cung điện.”

Bởi vì ở nhờ trong nhà nam sinh, Lê Phù dự định buông thả một đêm. Tắm rửa tẩy trang gì đó dứt khoát dẹp qua một bên. Cô thả balo xuống rồi chui vào trong chăn, chỉnh đồng hồ báo thức đến 5 giờ sáng.

Cô muốn trời vừa sáng thì rời đi, đợi lần sau lại mời Châu Ánh Hi ăn cơm.

Đồng hồ vừa chạy được 20 phút.

Lê Phù mơ màng thức dậy trong cơn đau, cô ôm bụng dưới, có lẽ là do hai ly rượu và gió lạnh khiến dạ dày khó chịu. Cô rất muốn đi vệ sinh, cô xỏ dép lê chạy tới cửa.

Sau khi mở cửa ra, Lê Phù theo vị trí Châu Ánh Hi vừa chỉ, rón rén đi về phía đối diện. Lúc đi tới giữa hành lang, bỗng nhiên cô quên mất anh nói phòng thứ hai bên trái hay bên phải.

Cô đau đến mức mặt mày trắng bệch, chỉ có thể thử nghiệm đơn giản.

Cộc, cộc…

Lê Phù gõ cửa bên phải trước, sau khi gõ hai tiếng không thấy ai trả lời, nên cô mở cửa. Nháy mắt khi đẩy ra, sắc mặt cô trắng bệch, sau đó hai gò má ửng đỏ ngượng ngùng.

Cô thấy một người đàn ông đang thay đồ ngủ, trên người cường tráng chỉ mặc một chiếc quần lót xám.

Rầm…

Cửa nhanh chóng bị đóng sập lại.

Lê Phù chưa hoàn hồn dựa vào tường, tim đập nhanh đến tận cổ, lỗ tai cũng đỏ bừng. Cô nhắm mắt lại, hiện lên hình ảnh chi tiết hơn. Trong ánh sáng heo hắt, cô thấy bộ phận phía dưới của người đàn ông khiến quần lót căng phồng.

Rất lớn.

Trong đầu cô không nhịn được hiện lên hai chữ.

Cũng đúng, tính từ miêu tả.

Hô hấp gấp gáp, Lê Phù gắt gao đè chặt huyệt thái dương, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

Đột nhiên, cửa sau lưng bị kéo ra, là Châu Ánh Hi đã thay đồ ngủ xong, tóc anh còn chưa được sấy khô, trên cần cổ trắng nõn còn ướt sũng hơi nước, có vẻ là sốt ruột đi ra xin lỗi: “Ngại quá, tôi quen ở nhà một mình, quên khóa trái cửa.”

-

Chương sau sẽ có tý tiếp xúc da thịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.