Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Chương 61




Tiểu Côn đến làm thuê ở nhà hàng Jason giới thiệu cho anh chàng, có lẽ là do có người quen giới thiệu nên ông chủ nhà hàng đó đã vui vẻ nhận Tiểu Côn vào làm việc và cho anh chàng đảm nhận nhiệm vụ ship đồ ăn. Nhà hàng đó ở thành phố B, Tiểu Côn phải về đó ở, tối thứ Hai mới về thành phố C, cả ngày thứ Ba được nghỉ. Ngải Mễ cho Tiểu Côn dùng xe của cô để ship đồ ăn, cô sẽ mua xe khác.

Tiểu Côn rất thích công việc này, nói đưa đồ ăn rất nhẹ nhàng, không vất vả như làm việc vặt trong bếp, lại có cả tiền tip. Gần như ngày nào Tiểu Côn cũng gọi điện thoại cho Ngải Mễ báo cáo hôm nay gặp mấy tay “cứt sắt” (không cho tiền i ﷽﷽ay “cứt sắt” (khôg “”tip), tổng cộng kiếm được bao nhiêu tiền, đi những đâu ship hàng, chó nhà ai dữ…, kể rất hào hứng. Chỉ mấy ngày Tiểu Côn đã có câu cửa miệng: “What’s up, man (Chuyện gì vậy, thưa ngài)? Hơn nữa từ “man” này bao giờ cũng nói cao giọng và kéo thật dài.

Ngải Mễ gọi điện thoại cho Jason để cảm ơn anh đã giúp Tiểu Côn tìm được công việc này, Jason liền nói: “Không phải cảm ơn đâu, chỉ cần không rủa anh là được, anh sợ em còn trách anh đẩy Tiểu Côn đi xa như vậy.”

Cô vội thanh minh ngay: “Tiểu Côn có phải bạn trai của em đâu, làm sao em lại trách anh đẩy anh ấy đi xa được?”

“Không trách là tốt rồi. Anh là người không mong lập công, chỉ mong không gây tội là tốt lắm rồi, sợ nhất là phải chịu trách nhiệm…”

Mấy ngày tiếp theo, Ngải Mễ chỉ nghĩ đến chuyện mua xe, hiện tại cô đã đến nước thiếu xe một ngày thấy không sống nổi. Khi có xe thì chẳng có chỗ nào để đi, nhưng khi không có xe thì có rất nhiều chỗ cần đi, toàn vì không có xe mà phải nhỡ nhàng. Cô lên mạng tìm khắp nơi, tìm được rồi liền bảo Jason đưa cô đi.

Cô rất vui vì có được cái cớ này, nhờ có nó mà cô được đi với Jason, thế nên cô rất kén chọn trong việc mua xe, màu không ưng không mua, nội thất không sạch sẽ không mua, thân xe có vết xước không mua… Đi bốn, năm lần mà không tìm được cái nào ưng ý, cuối cùng Jason khuyên cô nên mua xe mới cho xong, nói mua xe mới giống như việc tìm một anh người yêu chưa yêu ai bao giờ, không phải lo về “vấn đề lịch sử”. Mặc dù nếu đợi đến tháng Chín mua xe của năm đó sẽ rẻ hơn, nhưng giờ cô đang cần, không đợi được lâu như vậy, đằng nào thì bỏ nhiều tiền nhưng được dùng xe sớm cũng như nhau.

Ngải Mễ bàn với Tiểu Côn, Tiểu Côn cũng nhất trí tán thành việc mua xe mới, còn bảo đã mua thì nên mua cái tốt tốt, Mercedes hoặc BMW gì đó, anh trả tiền. Hiện tại mỗi tháng anh đều kiếm được một, hai nghìn đô la, lại không bị đánh thuế, ăn ở không mất tiền, mua cho em chiếc xe mới không thành vấn đề.

Ngải Mễ nói em không bắt anh mua xe cho em mà chỉ mượn tạm số tiền của anh đợt trước, sau này sẽ gửi lại anh.

Tiểu Côn hùng hổ nói, em mà còn nhắc đến chuyện trả hay không trả, anh sẽ chết cho em coi.

Ngải Mễ không mua BMW mà chỉ muốn mua chiếc xe giống Jason, tốt nhất màu cũng giống. Jason hỏi cô muốn trả luôn một lần hay trả góp. Vừa nghe đến trả góp là cô có cảm giác như đang mắc nợ, bèn nói: “Em không muốn dính dáng đến nợ nần, thôi cứ thanh toán một lần đi. Em và Tiểu Côn góp tiền lại là đủ mua một chiếc xe mới.”

Jason nói: “Em đừng nghĩ trả góp là chuyện gì đó xấu xa, ở Mỹ, người nào được mua trả góp mới là người có uy tín, thế nên lúc nào được mua trả góp thì nên mua, mua trả góp rồi trả nợ đúng hạn mới tạo dựng được uy tín. Có uy tín rồi, sau này bọn em mua nhà trả góp sẽ tiện hơn.”

Cô biết khi giảng bài cho sinh viên anh mới chú ý đến sự khác biệt giữa âm mũi trước và âm mũi sau, bình thường nói chuyện đều không có âm mũi sau, thế nên “uy tín” và “tình dục[1]” không khác gì nhau. Cô cố tình nói: “Ai bảo em không có tình dục? Anh mới là người không có tình dục ấy.”

[1] Từ “uy tín” có phiên âm là “xinyu”, từ “tình dục” có phiên âm là “xingyu”.

Anh phát âm hai từ “tình dục” và “uy tín” không có gì khác nhau, nhưng anh biết người khác đang nói từ “uy tín” hay “tình dục”. Thấy cô đùa như vậy, anh có vẻ ngại ngùng, mặt đỏ rần giải thích: “Ý anh muốn nói là “chữ tín” ấy.”

Cô liền trêu: “Lại nghĩ linh tinh phỏng? Ý em chỉ là “chữ tín” ấy chứ.” Cô thấy anh càng đỏ mặt, vội đánh lảng sang chuyện khác: “Thôi em trả góp vậy.”

Kết quả là ra bàn đàm phán, phát hiện những người không có “tình dục” như cô, lãi suất trả góp cao ngất ngưởng, hơn nữa mặc dù Jason có tiền gửi tiết kiệm nhưng không có thu nhập, chưa đủ tư cách làm co-signer (người đồng ký tên) nên phải tìm cách khác. Ngải Mễ tò mò hỏi: “Một sinh viên giỏi như anh mà sao không có học bổng? Tiền trợ giảng, kinh phí trợ cấp nghiên cứu cũng không có ư?”

Anh trả lời cô với vẻ miễn cưỡng: “Anh làm thủ tục chuyển visa muộn, khi khai giảng không xin được visa F nên không được làm trợ giảng hay gì hết.”

Ngải Mễ sốt sắng nói: “Thế thôi em không mua xe nữa, anh cứ lấy tiền của em dùng trước đi, nghe nói nếu không có học bổng thì học phí cao lắm.”

“Không sao, chỉ học kỳ này thôi, học kỳ sau là xin được học bổng rồi. Anh đi làm một năm nên có tiền tiết kiệm.”

Hai người bàn nhau, thấy hiện tại lãi suất gửi tiết kiệm thấp mà lãi suất trả góp lại cao như thế, tốt nhất trả luôn một lần cho xong. Ngải Mễ liền lấy sổ séc ra trả. Tiểu Côn không có mã số an sinh xã hội nên không thể mở tài khoản tiết kiệm, tiền đều gửi trên danh nghĩa tên Ngải Mễ, anh cũng không bao giờ hỏi về chuyện tiền nong, có lương là giao cho cô. Nhưng Ngải Mễ vẫn ghi chép rất đầy đủ anh chàng đưa cho cô bao nhiêu tiền, định khi nào anh chàng cần sẽ rút ra trả cho anh.

Jason cũng rút sổ séc của mình ra hỏi cô: “Có đủ không? Không đủ thì lấy của anh…”

“Đủ rồi, cảm ơn anh.”

Anh nói: “Đáng lẽ không nên khuyên em mua xe mới, không ngờ lãi suất trả góp cao như vậy.”

Ngải Mễ vội nói: “Không sao, không sao, mua xe mới tốt mà, Tiểu Côn cũng tán thành việc em mua xe mới, anh ấy còn bảo em mua BMW hay Mercedes gì đó.”

Jason liền thốt lên: “Wow, mạnh tay thế, Tiểu Côn “sáng chuộng” em nhỉ.” Ngải Mễ biết anh đang đùa, trước đây có kể với anh rằng, hồi nhỏ cô thường xuyên đọc từ “chiều chuộng” thành “sáng chuộng”.”

Xe mua xong xuôi, Jason lại như cách mạng đã thành công, lại biến mất. Ngải Mễ gọi điện thoại cho anh, anh luôn viện cớ là rất bận, mời anh đến ăn cơm, anh cũng từ chối hết lần này đến lần khác. Có lúc cô lén lái xe đến chỗ anh rồi đứng từ xa nhìn phòng anh. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào đến phòng anh, càng đừng nói đến cô nàng ABC nào. Cô nghĩ kể cả anh từng có cô bạn ABC đi chăng nữa thì chắc chắn cũng chia tay rồi. Chắc là ABC thấy anh bị đuổi việc nên không yêu anh nữa.

Nhưng khi cô lên phòng tìm anh thì anh lại lôi ABC ra làm lá chắn, lúc thì bảo đi đón ABC, lúc lại rao ABC sắp về rồi. Thử hai lần rồi cô cũng chẳng còn mặt mũi nào đi tìm anh nữa.

Cô không hiểu tại sao anh lại đối xử với cô như thế. Nghĩ đi nghĩ lại, đoán có thể anh hiểu lầm cô và Tiểu Côn đang sống chung với nhau. Cô ngẫm lại một lượt những chuyện xảy ra gần đây, càng nghĩ càng thấy những điều mình nhận định là đúng. Anh nói chuyện hay làm việc gì cũng đều coi Tiểu Côn là bạn trai của đang sống chung với cô, nào là “đẩy Tiểu Côn đi xa” gì đó, sợ cô không vui, còn bảo “mạnh tay thế, Tiểu Côn “sáng chuộng” em nhỉ”…

Cô biết không thể trách việc anh hiểu lầm, vì trai gái ở cùng nhà thế này, tiền cũng chung nhau, đổi sang người khác cũng sẽ nghĩ vậy thôi. Nếu anh ở cùng căn hộ với một cô nàng, chắc chắn cô cũng sẽ nghĩ và đoán như vậy.

Cô rất sốt ruột, không biết phải làm gì mới có thể xóa bỏ sự hiểu lầm này. Cô đã thanh minh với anh, nhưng hình như anh không tin lắm. Tối Chủ nhật, Tiểu Côn từ thành phố B về nghỉ, cô liền nói với Tiểu Côn nỗi lo lắng của mình và hỏi xem nên làm thế nào.

Tiểu Côn trầm ngâm một lát rồi nói: “Thôi để anh đi tìm anh ấy nói chuyện.”

Ngải Mễ không chịu. “Anh chạy đi nói thì chắc chắn anh ấy lại tưởng em ép anh phải nói như vậy, chắc chắn là anh ấy sẽ không tin.”

“Thế anh… đưa cô bạn gái đi cho cậu ấy gặp nhé?”

“Vẫn không được, anh ấy lại tưởng em thông đồng với anh để lòe bịp anh ấy.”

Tiểu Côn liền xòe tay ra, nói với vẻ bất lực: “Thế em bảo anh phải làm thế nào? Anh chỉ có thể nghĩ ra mấy cách đó thôi. Anh ở đây để em phải mang tiếng oan, khiến cậu ấy hiểu lầm, anh rất áy náy, anh muốn bù đắp những điều tai tiếng đã gây ra cho em nhưng không biết phải làm thế nào mới minh oan được cho em.”

Ngải Mễ đã nhận ra vẻ không vui của Tiểu Côn, bèn xoa dịu tình hình: “Em xin lỗi, không trách được anh chuyện này. Em cũng chỉ đoán linh tinh vậy thôi, sợ anh ấy hiểu lầm chuyện này…”

“Ngải Mễ, nếu cậu ấy thật sự còn yêu em thì dù là sự hiểu lầm như thế nào, cậu ấy cũng vẫn nghĩ cách để tìm hiểu. Nếu vì anh sống ở đây mà cậu ấy không đếm xỉa gì đến em, chứng tỏ ngay cả việc tìm kiếm cơ hội cậu ấy cũng chẳng buồn tìm, thì em… còn lưu luyến cậu ấy làm gì nữa?”

“Anh ấy là người… rất biết nghĩ cho người khác, nếu anh anh ấy tưởng anh… là bạn trai của em, chắc chắn anh ấy sẽ tạo điều kiện cho anh.”

“Tình yêu chẳng có cái gì là tạo điều kiện hay không tạo điều kiện cả, cậu ấy tạo điều kiện cho anh, em không yêu anh thì vẫn là không yêu anh, anh không tin đến điều này cậu ấy cũng không hiểu. Quan trọng vẫn phải xem cậu ấy có yêu em không, nếu yêu em thì chắc chắn sẽ bất chấp mọi hậu quả để theo đuổi em và giành lấy tình yêu của em. Nếu cậu ấy không theo đuổi em thì chứng tỏ cậu ấy… không yêu em. Hơn nữa cũng cậu ấy cũng mới biết là anh ở đây, nhưng cậu ấy đã về thành phố C nửa năm rồi mà có đến theo đuổi em đâu, chẳng lẽ điều này chưa nói lên được điều gì sao?”

Ngải Mễ không nói, chỉ ngồi rầu rĩ, Tiểu Côn không biết làm thế nào đành nói: “Thực ra anh cũng chẳng có tư cách gì để khuyên em cả, bản thân anh cũng ngốc như vậy thôi, vẫn biết là trái tim em không chịu dành cho anh nhưng vẫn chờ đợi như một thằng ngố. Thôi ngủ sớm đi, anh sẽ nghĩ cách để xóa bỏ hiểu lầm của cậu ấy.”

Chiều hôm sau, Ngải Mễ từ trường về thì thấy Tiểu Côn nấu một bữa thịnh soạn, còn mua một chai vang đỏ và một chai vang trắng rồi ngồi đợi cô về ăn cơm. Cô sửng sốt hỏi: “Anh… làm gì?”

“Nào, ăn bữa cơm chia tay anh nhé, anh sẽ đến bang F làm thuê. Anh lái xe đến đó rồi, ở Mỹ anh không được đứng tên mua xe nên chỉ có thể lái xe của em thôi.”

Ngải Mễ vừa nghe thấy vậy liền hỏi: “Anh đang làm ở đây tốt như vậy, tự nhiên lại chạy sang bang F làm gì?”

“Đằng nào thì anh cũng là một thằng làm thuê, đi đâu thì vẫn là làm thuê, không nhất thiết phải làm ở thành phố B. Trước nằm lì ở đây là vì… vẫn còn một tia hi vọng mong manh, tưởng rằng sớm muộn gì em cũng sẽ… quên cậu ấy, tiếp theo là muốn được tận hưởng cảm giác… có gia đình. Thực ra những điều đó đều là sự ích kỷ, vì nó đồng nghĩa với việc bắt ép em phải chấp nhận anh. Anh đi rồi thì đương nhiên Thành Cương sẽ biết giữa hai đứa mình… chẳng có chuyện gì cả. Có lẽ cậu ấy vẫn sẽ nghĩ rằng trước đây bọn mình từng có gì đó, nhưng em không cho anh gặp cậu ấy giải thích, anh cũng hẳng biết làm thế nào. Điều anh có thể làm là không cho sự hiểu lầm của cậu ấy ngày càng sâu hơn, nếu không chắc chắn em sẽ hận anh suốt đời.”

Ngải Mễ ngẩn tò te nhìn Tiểu Côn, miệng lắp bắp thanh minh: “Thật sự là… em… không… không có ý bắt anh rời khỏi đây, một mình anh đến bang F, buồn lắm… Tội gì phải như vậy?”

Tiểu Côn không nói gì nữa chỉ rót đầy rượu cho hai người, thấy Ngải Mễ không uống bèn một mình uống hết ly này đến ly khác, khiến Ngải Mễ nhìn cũng sợ, khuyên cũng không khuyên được, đành tần ngần nhìn anh chàng uống. Uống xong chai vang trắng, Tiểu Côn mới nói: “Anh đây là mượn men rượu để lấy hết can đảm nói với em mấy câu. Mấy năm qua, trước mặt em, anh như một thằng hầu, luôn muốn làm em vui, không dám nói em, sợ nói em lại giận, lại mất em vĩnh viễn. Hiện tại anh chẳng còn sợ gì nữa nên muốn nói vài câu có được không?”

Ngải Mễ gật đầu lia lịa rồi mang chai rượu trước mặt anh chàng cất đi.

Tiểu Côn nghiêm mặt, nói: “Ngải Mễ à, anh cảm thấy đến thời điểm hiện tại, em vẫn chưa hiểu ý nghĩa đích thực của tình yêu là gì. Em yêu một người tức là muốn có được anh ta, muốn anh ta yêu em. Em luôn xòe tay ra và hỏi anh ta rằng: “Tình yêu của anh đâu? Anh mang ra cho em coi đi.” Anh ta trao cho em, em liền nhón lấy, vân vê mấy cái rồi hỏi với vẻ rất không hài lòng: “Chỉ có vậy thôi hả? Còn nữa không? Anh cho hết người khác rồi à?” Hoặc là em hất ngay xuống đất nói: “Đây đâu phải tình yêu? Tình yêu mà em cần không phải như thế này.”

Em chưa bao giờ nghĩ đến việc: “Mình trao cho anh ta bao nhiêu tình yêu?”, “Mình yêu anh ta như thế này, liệu anh ta có thích hay không?” Em yêu anh ta, nhớ anh ta, quan tâm đến anh ta nhưng em không hành động. Em không đặt mình vào vị trí của anh ta để nghĩ cho anh ta, em không đứng trên lập trường của anh ta để xem xét vấn đề, em không đứng trên góc độ của anh ta để thấu hiểu cho tâm trạng, nhu cầu và nỗi khổ của anh ta.

Cậu ấy từ đồn thu thẩm ra, thật sự có thể nói là từ cõi chết trở về, rất nhiều người bị nhốt trong đó, khi thả ra đều rối loạn tâm thần, ra ngoài rồi không lập dị, hắc ám thì dễ nổi nóng, hay cáu kỉnh với người khác. Cậu ấy như thế là rất khá rồi, cậu ấy vừa phải quan tâm đến những suy nghĩ của em vừa phải thực hiện trách nhiệm, nghĩa vụ, giống như phải đi trên vỏ trứng, bước nào cũng chật vật, khó khăn, nếu là người khác, chắc chắn đã phát điên mất rồi. Nhưng thời điểm ấy em thường xuyên gây sự với cậu ấy, anh đã nói từ lâu rồi, đến một người mát tính như Thành Cương còn bị em chọc đến phát điên, em bảo em có ghê gớm không?

Hiện tại em biết cậu ấy có cô bạn gái ABC, em còn lượn đi lượn lại trước mặt cậu ấy, em làm như thế khiến cậu ấy vô cùng khó xử, không thể một lòng yêu cô bạn ABC đó. Cậu ấy có lời hẹn với em rằng, sẽ không kết hôn trước em, nhưng cậu ấy là đàn ông, cứ bị cấm thế này, không khổ sở đến phát điên à? Nếu em yêu cậu ấy thật lòng thì anh khuyên em nên tìm một người và sống cho yên ổn, cũng là để cậu ấy tìm một cô gái và được sống một cuộc sống bình thường.”

Đêm đến, Ngải Mễ nằm trên giường, càng nghĩ càng thấy những điều Tiểu Côn nói rất có lý. Bất luận Jason có cô bạn ABC hay không thì chắc chắn là anh không yêu cô nữa, vì anh đã về thành phố C nửa năm rồi mà có đến tìm cô đâu, chứng tỏ anh đã move on (quên đi quá khứ, tiến lên phia trước) rồi, vậy thì có lẽ điều anh mong mỏi nhất là cô cũng move on đúng như câu anh nói: “Em chưa kết hôn thì làm sao anh dám?”

Cô nghĩ, hay là kết hôn với Tiểu Côn luôn đi cho xong? Như thế Jason cũng có thể kết hôn, Tiểu Côn cũng vui, chẳng không đẹp cả đôi đường à? Còn về phía cô, nếu đã xác định không thể đến với Jason nữa thì cô thấy kết hôn với ai cũng chẳng có gì khác biệt, đằng nào cũng đều là đàn ông, đều là mấy chuyện đó.

Cô cảm thấy khi yêu Jason, bản thân cô khá khó tính, kén chọn, vì cô quá coi trọng anh, quá mong mỏi anh yêu cô. Còn khi tiếp xúc với mọi người, cô không mâu thuẫn với ai cả, tất cả mọi người đều khen cô thoải mái, dễ chịu, sôi nổi, hóm hỉnh, là người dễ sống. Cô rất tự tin vào bản thân, đừng nói đến người yêu cô như Tiểu Côn, kể cả là một gã khốn nạn nào đó, cô cũng vẫn chung sống hòa bình được với anh ta.

Cô đã hạ quyết tâm rồi, bèn ngồi dậy đi ra nhà vệ sinh, cố tình để cửa mở, thầm nghĩ nếu Tiểu Côn mò vào phòng cô thì cô sẽ ậm ờ dung túng cho qua, hoặc giả cũng chẳng cần ậm ờ nữa, đồng ý luôn cho xong chuyện. Nếu nửa tiếng nữa tiểu Côn chưa mò vào thì cô sẽ sang phòng “dụ dỗ” anh. Đến việc lát nữa nói gì, sẽ mần bộ phận nào cô cũng đã nghĩ xong rồi. Những chuyện này khi không có tình cảm đi kèm thì trở thành vấn đề kỹ thuật đơn thuần, hoặc cũng chẳng có gì gọi là kỹ thuật, mà chỉ là lao động thủ công, lao động chân tay mà thôi, giải quyết rất đơn giản, không cần phải động não, càng không nói chuyện phải rung động, xoẹt xoẹt xoẹt, đi nhanh về nhanh, vài ba động tác là xong.

Một lát sau, Tiểu Côn ra nhà vệ sinh, xong xuôi, anh chàng đi ngang qua cửa phòng cô, đóng cửa giúp cô rồi nói vọng vào: “Ngải Mễ, em chốt cửa lại đi, anh… sợ anh lại làm chuyện gì… không được hay cho lắm.”

Ngải Mễ thẳng thắn nói: “Em… cố tình mở cửa cho đấy, anh vào đi.”

Tiểu Côn ngần ngừ một lát rồi khẽ đẩy cửa, bước đến bên giường cô, thử thăm dò ôm cô, thấy cô không phản đối liền hôn cô tới tấp, hồi lâu mới thở hổn hển nói: “Anh đợi em đến đau cả tim rồi, nếu đợi thêm nữa… chắc hoa cũng tàn mất…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.