Ngài Hầu Tước Phóng Đãng (Lord Of Scoundrels

Chương 15




Sau đó Andrews bước vào, cùng với một người hầu, Joseph. Thịt bò bít tết và bia được đặt trước mặt chàng. Andrews cắt miếng thịt bò trong khi Jessica, đã muốn thực hiện công việc nhỏ nhoi ấy, ngồi một cách vô dụng trong ghế, giả vờ ăn một bữa sáng có vị như mùn cưa và cũng làm bộ dễ nuốt.

Nàng – chuyên gia trong việc lý giải cánh đàn ông – hầu như không hiểu tí nào về chồng mình. Thậm chí cả tối qua, khi nàng phát hiện ra rằng chàng không hề rỗng tuếch, như nàng đã tin, và rằng tình yêu của phái nữ đã không hề đến với chàng một cách dễ dàng, như nàng đã đoán, nàng cũng không hề đoán được mức độ của rắc rối.

Nàng đã chỉ nhắc nhở mình rằng rất nhiều người đàn ông không thể nhìn rõ bản thân họ một cách sáng suốt. Khi Bertie, lấy ví dụ, nhìn vào một tấm gương, cậu ta nghĩ rằng một người đàn ông có trí óc đang nhìn lại. Khi Dain nhìn vào gương, không hiểu sao chàng lại bỏ qua toàn bộ vẻ đẹp thể chất của mình. Thật kỳ lạ đối với một chuyên gia, nhưng rồi, đàn ông không phải lúc nào cũng là những sinh vật đồng nhất.

Còn đối với tình yêu của phái nữ, chính xác thì Jessica chưa bao giờ lo sợ về viễn cảnh bản thân rơi vào tình yêu với chàng. Tuy nhiên chuyện những người phụ nữ khác – thậm chí cả những kẻ chuyên nghiệp cứng rắn – cũng có thể quyết định rằng chàng vượt quá những gì họ muốn đương đầu, là có thể hiểu được. Dù vậy nàng đáng nhẽ cũng nên nhận ra rằng, khó khăn nằm ở sâu hơn. Nàng đáng nhẽ nên đặt các sự kiện lại với nhau: sự mẫn cảm cao độ, sự hoài nghi phụ nữ, sự căng thẳng trong ngôi nhà tổ tiên, sự cay đắng đối với mẹ, bức chân dung của người cha gớm ghiếc, và hành vi mâu thuẫn của Dain đối với chính Jessica.

Nàng đã biết – chẳng phải từng bản năng một đều đã mách bảo nàng sao? – chàng cần nàng, cần một thứ từ nàng đến khủng khiếp.

Chàng cần thứ mà mọi người đều cần: tình yêu.

Nhưng chàng cần nó nhiều hơn nhiều so với một số người khác, bởi vì, rõ ràng là, chàng đã không có nhiều đến một mẩu của nó kể từ khi chàng còn bé.

…..cậu ta coi tất cả là chuyện đương nhiên: nụ cười và sự an ủi của bà ấy, sự kiên nhẫn, tha thứ của bà ấy.

Jessica biết đáng nhẽ nàng nên cười, như chàng, và giữ cho mọi chuyện hời hợt, bất kể nàng cảm thấy gì. Nàng đáng nhẽ không nên nói thay cho người mẹ và cậu con trai bé bỏng mà họ yêu. Rồi Dain sẽ không nhìn lên nàng như chàng đã nhìn, và nàng sẽ không bắt gặp cậu nhóc bé bỏng cô đơn trong chàng. Nàng sẽ không đau lòng vì cậu bé đó, và Dain cũng sẽ không nhìn thấy sự đau đớn trong mắt nàng.

Giờ thì chàng sẽ nghĩ nàng cảm thấy thương hại chàng – hay tệ hơn, là nàng cố ý lừa chàng vào việc tự phản bội chính mình.

Chàng hẳn là sẽ điên tiết với nàng.

Đừng, nàng thầm cầu nguyện. Hãy cứ nổi giận nếu chàng phải thế, nhưng đừng quay lưng lại và bỏ đi.

Dain không bỏ đi.

Dẫu sao đi nữa, nếu Jessica chỉ thiếu quen thuộc với tính cách bất thường của cánh đàn ông một tẹo nữa thôi, thì hành vi của chàng trong những ngày kế tiếp hẳn cũng sẽ phá hủy mọi hy vọng nàng đã ấp ủ về việc xây nên một thứ gì đó mơ hồ giống như một cuộc hôn nhân đích thực. Nàng hẳn sẽ quyết định rằng chàng thực sự là Quỷ xa tăng, và chưa bao giờ là một cậu bé nhỏ nhắn nào hết – đừng nói đến là một con người có trái tim tan vỡ và cô đơn – mà đã nhảy bật ra hoàn toàn trưởng thành từ hộp sọ của Hoàng tử bóng đêm, cũng như Athena đã vọt ra khỏi đầu Zeus vậy.

Nhưng điều đó, nàng sớm hiểu ra, chính là những gì Dain muốn nàng tin: rằng chàng là một tên trác tác vô cảm có những mối quan tâm chính yếu với nàng chỉ là sự dâm đãng, và nhìn nàng chỉ như một món đồ chơi, không hơn.

Đến thứ sáu, chàng đã cám dỗ nàng trong ghế ngồi cạnh cửa sổ ở phòng ngủ của chàng, trong hốc tường cạnh phòng tranh chân dung, dưới cây piano trong phòng nhạc, và dựa vào cánh cửa phòng khách của nàng – trước bức chân dung của mẹ chàng, không kém. Và đó chỉ là trò trụy lạc ban ngày.

Ít nhất khi họ làm tình chàng cũng không ngừng đam mê. Bất kể chàng có thể giả vờ gì khi lạnh lùng và lý trí, thì chàng cũng không thể giả vờ không muốn nàng – một cách khủng khiếp – hay việc làm nàng cũng điên cuồng vì dục vọng không phải là một nhân tố then chốt.

Những lúc còn lại, tuy nhiên, chàng là Dain mà mọi người đều tin. Trong hàng giờ dài liên tục, chàng có thể nhã nhặn, thậm chí quyến rũ. Rồi, không vì lý do xác định nào cả, chàng quay ngắt lại với nàng, nhỏ những lời châm biếm lên nàng như axit, hoặc tỏ ra trịnh thượng với nàng, hoặc vô tình thốt ra vài từ ngữ được tính toán đẹp đẽ để biến đầu óc nàng tối sầm lại vì tức giận.

Thông điệp, nói theo cách khác, là Jessica được phép khao khát chàng, tuy nhiên, nàng không được, xỉ nhục chàng với bất kỳ cảm xúc mềm yếu nào, như tình thương hoặc lòng trắc ẩn. Nàng không được, nói ngắn gọn, cố luồn xuống dưới da chàng hoặc – lạy trời! – chen vào trái tim đen tối, thối rữa của chàng.

Điều này không hề công bằng tí nào, nghĩ đến việc con quái vật đó đã luồn xuống dưới da nàng và đang nhanh chóng thít chặt trên tim nàng như một ký sinh trùng độc hại. Chàng thậm chí còn không phải cố làm điều đó. Nàng đang dần yêu chàng – bất chấp tất cả mọi thứ và chống lại lý trí khôn ngoan của nàng – từ tốn hơn, phải, nhưng cũng không thể lay chuyển được như nàng đã rơi vào dục vọng với chàng.

Tuy nhiên điều đó cũng không có nghĩa là, nàng không hề thèm muốn mạnh mẽ được gây cho chàng một vết thương trầm trọng. Khi liên quan đến việc gây tức giận, Dain đúng là một thiên tài. Vào thứ sáu, nàng cân nhắc những phần thưởng tương xứng khi bắn một viên đạn nữa xuyên qua người chàng và cố quyết định xem phần nào trên cơ thể chàng mà nàng có thể dễ dàng sống thiếu.

Đến thứ Bảy, nàng đã quyết định não chàng chắc hẳn là thứ không cần thiết nhất.

Chàng đã tỉnh dậy lúc rạng sáng, khuấy động, và đánh thức nàng dậy để cứu chữa cơn khó chịu đó. Mà, hóa ra là, cần đến hai lần điều trị. Hậu quả là, họ đều ngủ muộn.

Như một hậu quả của việc khởi hành muộn tới Devonport, họ đến trận đấu vật vài phút sau khi nó bắt đầu, và không thể lấy được một chỗ thích hợp trong đám đông. Và tất cả là lỗi của Jessica – bởi vì chàng sẽ không trở nên khuấy động, Dain đã phàn nàn, nếu nàng không ngủ với chân đè lên phần kín của chàng.

“Chúng ta quá gần,” giờ thì chàng đang càu nhàu, cánh tay để một cách bảo vệ quanh vai nàng. “Trong vài hiệp nữa, chúng ta sẽ chảy mồ hôi như tắm – và có khả năng là máu nữa, nếu Sawyer không ngừng ngay việc đá vào đầu gối Keast.”

Jessica không thèm nhắc chàng rằng chàng là người cứ khăng khăng chen lấn tới trước.

“Vậy đó là cách Cann xoay xở với Polkinhonre,” nàng nói. “Em hiểu rằng đá được cho phép trong các trận đấu vật vùng phía tây.”

“Ta ước gì có ai đó trong đám đông này tin rằng xà phòng và nước là được phép,” chàng lẩm bẩm, nhìn quanh. “Ta sẽ cá năm mươi pao rằng chẳng có đến một tên nào trong vòng một dặm từng tắm trong mười hai tháng qua.”

Tất cả những gì Jessica chú ý thấy là mùi hương đàn ông thường thấy từ khí thế cuồng nhiệt, xì gà, và xạ hương – và nàng phải tập trung mạnh mẽ mới chú ý thấy, bởi vì nàng đang được ép vào bên người chồng nàng, và mùi hương đặc biệt của chàng đang khiến cho các ngón chân nàng cong lên. Phải mất tốn một nỗ lực đáng kể để tiếp tục tập trung vào trận đấu, khi cơ thể ấm áp của chàng đang gợi ra những ký ức nóng bỏng về cuộc làm tình cuồng nhiệt của họ trong những giờ ngắn ngủi buổi sáng sớm. Tay chàng đung đưa nhưng cách ngực nàng có vài inch. Nàng tự hỏi liệu có ai trong đám đông đang xúm xít lại quanh họ này chú ý nếu nàng dịch chuyển để thu hẹp khoảng cách đó. Nàng ghét bản thân mình vì đã ước được thu hẹp nó. “Trận đấu này thật là đáng khinh,” Dain gầm gừ. “Ta có thể mang Sawyer xuống với cả hai tay bị trói và một cái chân gẫy. Trời ạ, thậm chí cả nàng cũng có thể làm thế, Jess. Ta không thể tin là Sherburne đi đến hai trăm dặm để chứng kiến cái khung cảnh kinh khủng này, khi cậu ta có thể nằm thoải mái ở nhà và ngủ với vợ mình. Người ta có thể hiểu được nếu cô gái đó bộ mặt hếch hoặc đầy vết thâm - nhưng cô ta đủ xinh xắn, nếu người ta có sở thích với những con búp bê sứ. Và nếu cô ta không đúng với khẩu vị của cậu ta, vậy thì vì cái quái gì mà tên ngốc đó lại cưới cô ta? Không thể là vì cô ta có mang – mà cô ta cũng khó mà có được, khi cậu ta chả bao giờ ở nhà để giải quyết chuyện đó.”

Cuộc trò chuyện này điển hình cho tâm trạng của Dain ngày hôm nay: cả thế giới đều thông đồng để làm chàng khó chịu. Thậm chí cả Sherburne, bởi vì anh ta đã không…nằm thoải mái ở nhà với vợ mình.

Thoải mái ư? Jessica chớp mắt một lần vì sửng sốt. Trời đất, có thực sau rốt thì nàng cũng đã có tiến triển với ông chồng đầu đất của mình không?

Nén lại một nụ cười, nàng ngước lên nhìn vẻ mặt cáu kỉnh của chàng. “Đức ngài, chàng có vẻ không vui lắm?”

“Cái mùi hôi này thật không thể tha thứ được,” chàng nói, trừng mắt nhìn qua nàng. “Và cái tên con heo Ainswood dở hơi kia đang liếc mắt dâm dật với nàng. Ta thề, hắn ta đang van xin để cái đầu đầy rượu của hắn được lìa ra khỏi vai.”

“Ainswood?” Nàng nghển cổ lên, nhưng nàng không thể nhận ra bất kỳ ai trong cái đám đông này.

“Nàng không cần nhìn lại hắn ta,” Dain nói. “Hắn ta là một tên đần, hắn sẽ coi đó là sự khuyến khích đấy. Oh, đáng yêu làm sao, giờ thì Tolliver cũng ở đó. Cả Vawtry nữa.”

“Em chắc rằng chàng mới là người họ đang nhìn,” Jessica nói xoa dịu, trong khi tinh thần nàng thì bay vút lên. Tên cục súc này thực sự đang ghen. “Họ chắc hắn đã cá cược xem liệu chàng có đến không, và Ainswood thì không phải đang liếc mắt dâm dật, mà là hả hê, vì anh ta đã thắng.”

“Vậy thì ta ước gì mình đã ở nhà. Trong giường.” Dain cau mày nhìn xuống với nàng. “Nhưng không, sự tồn tại của vợ ta sẽ bị làm cho vô nghĩa nếu cô ấy không thể xem một trận đấu vật, và do đó -”

“Và do đó chàng đã hiến tế sự thoải mái của mình để nuông chiều em. Vậy mà, sau tất cả những phiền phức đó, nó hóa ra lại không phải một trận đấu quyền anh đúng đắn tí nào hết. Chàng điên lên vì chàng có ý định nó sẽ là một bài học cho em, và chàng nghĩ bài học đó đã hỏng hẳn.”

Cái cau mày của chàng hằn sâu hơn. “Jessica, nàng đang cười nhạo ta. Ta không phải một đứa nhóc. Ta có mối ác cảm mạnh mẽ với việc bị cười nhạo.”

“Nếu chàng không muốn bị cười nhạo, vậy thì chàng nên dừng ngay việc nhặng xị về tất cả mọi thứ trên thế giới này và nói thẳng ra xem vấn đề là gì.” Nàng quay lại chú ý tới hai đấu sĩ. “Em không phải một người đọc ý nghĩ.”

“Nhặng xị?” chàng lặp lại, tay chàng rơi xuống khỏi người nàng. “Nhặng xị ư?”

“Như một đứa nhóc hai tuổi mất giấc ngủ,” nàng nói.

“Một đứa nhóc hai tuổi ư?”

Nàng gật đầu, mắt nàng có vẻ dán lên trận đấu, tâm trí nàng tập trung hết vào người đàn ông tức giận bên cạnh mình.

Chàng hít vào một – hai – ba hơi thở nóng nảy. “Chúng ta sẽ đi,” chàng nói. “Quay lại cỗ xe. Ngay.”

Dain không hề hướng về chỗ cỗ xe. Chàng gần như chỉ hướng ra ngoài rề đám đông người quan sát, và cỗ xe thì ở cách đó khá xa, cảm ơn việc họ đến muộn và hàng đàn những cỗ xe ngựa đã đi trước họ. Những cỗ xe có gia huy bị kẹt giữa những chiếc xe thồ chậm chạp, và tình trạng bực tức còn chưa kể đến lũ gia súc đang phát tiết sự cáu kỉnh của mình bằng cách cãi lộn om sòm với nhau.

Có sự cáu kỉnh của riêng mình để phát tiết, và tin chắc rằng mình sẽ bùng nổ sớm trước khi tìm đến được cỗ xe, Dain đẩy nhanh vợ chàng đến khu đất vắng vẻ đầu tiên chàng phát hiện được.

Đó là một khu nghĩa trang, kề cận với một nhà thờ nhỏ, xiêu vẹo mà Dain nghi ngờ là có bất kỳ nghi lễ nào từng được tiến hành ở đây kể từ trận Armanda. (1588 ^.^) Những tấm bia mộ, với những dòng chữ đã bị không khí mặn ăn mòn từ lâu, được sắp xếp xiêu vẹo trong mọi hướng ngoài trừ hướng thẳng. Chúng không hề giả vờ đang đứng nữa. Gần một nửa đã từ bỏ nỗ lực cách đây hàng thập kỷ, và nằm ngổn ngang nơi chúng ngã xuống, với những đồ tang lễ túm tụm xung quanh như những kẻ móc túi quanh một thủy thủ say khướt.

“Như thể nơi này không tồn tại vậy,” Jessica nói, nhìn quanh mình và rõ ràng quên hẳn bàn tay to lớn, tức giận đang túm chặt cánh tay nàng khi chàng không ngừng kéo nàng đi. “Như thể không một ai thèm chú ý hay quan tâm rằng nó ở đây. Thật kỳ lạ.”

“Trong một giây nữa nàng sẽ không thấy điều đó quá kỳ lạ đến vậy đâu,” chàng nói. “Nàng sẽ ước gì mình không tồn tại đấy.”

“Chúng ta đang đi đâu đây, Dain?” nàng hỏi. “Em chắc chắn đây không phải đường tắt tới chỗ xe ngựa.”

“Nàng sẽ rất may mắn nếu đây không phải là đường tắt tới đám tang của nàng.”

“Oh, nhìn kìa!” nàng kêu lên. “Những cây đỗ quyên thật đẹp làm sao.”

Dain không phải nhìn theo ngón tay chỉ của nàng. Chàng đã nhận thấy những bụi cây vĩ đại đó với, với hàng đống hoa màu trắng, hồng và tím. Chàng cũng đã thấy rõ cái cổng ở giữa chúng. Chàng đoán rằng từng có một bức tường gắn vào cổng, hoặc là ngăn cách đất đai của nhà thời hoặc đất đai của bên ngoài. Tất cả những gì chàng biết, bức tường có thể vẫn ở đó, hoặc một phần của nó, bị ẩn giấu bởi bụi đỗ quyên rậm rạp. Tất cả những gì chàng quan tâm là về cái phần ‘ẩn giấu’ đó. Những bụi cây tạo nên một khung cảnh không thể bỏ quả được đối với khách qua đường.

Chàng dẫn vợ mình đi tới cái cổng và lôi mạnh nàng tới cái cột bên phải, được giấu tốt hơn, và ấn lưng nàng vào đó.

“Một đứa nhóc hai tuổi, ta hả, phu nhân của ta?” Chàng xé găng tay bên trái của mình ra bằng răng. “Ta sẽ dạy cho nàng biết ta bao nhiêu tuổi.” Chàng lột nốt chiếc găng tay bên kia.

Chàng với tay tới khuy quần.

Ánh mắt nàng bắn thẳng tới tay chàng.

Chàng nhanh chóng cởi ba chiếc khuy của phần vạt, và miếng nối mở ra.

Chàng nghe thấy nàng hít mạnh.

Vật nhọn nhanh chóng sưng phồng của chàng đẩy vào lớp vải của chiếc quần kiểu pháp. Chàng mất chín giây để giải phóng chín cái nút đó. Cây gậy của chàng bật ra, rộn rã nóng hổi trước sự chú ý.

Jessica tựa hẳn vào cái cột, mắt nàng nhắm lại.

Chàng kéo váy nàng lên. “Ta đã muốn nàng suốt cả cái ngày chết tiệt này, phải gió nhà nàng,” chàng gầm gừ.

Chàng đã đợi quá lâu để thèm bận tâm đến dây nhợ đồ lót hay bất kỳ thứ gì là khéo léo. Chàng tìm thấy khe rãnh ở đồ lót của nàng và đâm ngón tay chàng vào trong và quấn chúng trong những lọn xoăn lụa là.

Chàng phải chạm vào nàng – vài cử chỉ âu yếm nôn nóng – và nàng đã sẵn sàng, đẩy lại vào các ngón tay chàng, hơi thở của nàng nhanh và nông.

Chàng đâm vào nàng, niềm vui sướng thiêu đốt nuốt chửng chàng trước lối vào trơn mượt, nóng bỏng mà chàng tìm thấy, và tiếng rên trầm khàn của khoái lạc mà chàng nghe thấy. Chàng túm lấy hông nàng và nâng nàng lên.

Nàng quấn chân mình quanh chàng và, túm chặt lấy vai chàng, ngửa đầu ra sau và thốt ra một tiếng cười khàn khàn. “Em cũng đã muốn chàng, Dain. Em đã nghĩ mình sẽ phát điên mất.”

“Đồ ngốc,” chàng nói. Nàng phát điên, vì muốn một con thú.

“Đồ ngốc của chàng,” nàng nói.

“Dừng lại đi, Jess.” Nàng không phải đồ ngốc của ai cả, đặc biệt là chàng.

“Em yêu chàng.”

Những từ ấy bắn xuyên qua chàng và đập rộn trên tim chàng. Chàng không thể để chúng vào.

Chàng gần như rút ra hoàn toàn, chỉ để lại đâm vào, lần này mạnh hơn.

“Chàng không thể ngăn em lại,” nàng thở dốc. “Em yêu chàng.”

Hết lần này đến lần khác chàng xâm chiếm nàng trong những cú thúc cứng rắn, dữ dội.

Nhưng chàng không thể ngăn nàng lại.

“Em yêu chàng,” nàng nói với chàng, lặp lại lời đó ở mỗi cú thúc, như thể nàng sẽ ghi sâu những từ đó vào trong chàng, khi chàng đâm sâu cơ thể mình vào trong nàng.

“Em yêu chàng,” nàng nói, thậm chí khi trái đất rung chuyển, và thiên đường mở ra và cảm giác sung sướng đâm xuyên qua chàng như những tia chớp.

Chàng phủ lấy miệng nàng để dập tắt ba từ chết người đó, nhưng chúng đang tràn ngập trong trái tim khô cằn của chàng thậm chí cả khi hạt giống của chàng tràn ngập trong nàng. Chàng không thể ngăn tim mình uống vào những từ ấy, không thể ngăn tim mình tin vào chúng. Chàng đã cố giữ nàng ở ngoài, cũng y như chàng đã cố để không cần gì hơn từ nàng ngoài sự an toàn. Vô ích.

Chàng đã không bao giờ, sẽ không bao giờ, an toàn khỏi nàng.

Sắc đẹp chết người.

Tuy vậy, có những cách tồi tệ hơn để chết,

Và Carpe diem (hãy sống với ngày hôm nay), chàng tự bảo mình, khi chàng gục vào nàng.

Như chàng đã mong chờ, Dain bước ra khỏi thiên đàng và đi thẳng vào một cơn ác mộng.

Vào lúc chàng rời khỏi khu đất nhà thờ và bắt đầu săn tìm cỗ xe của họ, trận đấu lố lăng đã kết thúc, một cách lố lăng, trong một cuộc tranh cãi kỹ thuật. Những người quan sát đang đổ ra từ tất cả mọi hướng, một phần đám đông hướng về ngôi làng chính và một phần khác tách về hướng đống xe cộ.

Chỉ cách cỗ xe có một đoạn ngắn, Vawtry chào chàng.

“Em sẽ đợi trong xe,” Jessica nói, trượt tay ra khỏi tay Dain. “Em không thể mong thực hiện một cuộc trò chuyện sáng suốt vào lúc này.”

Dù chàng cũng nghi ngờ mình có thể, Dain vẫn xoay xở một tiếng cười khục khặc hiểu biết. Để nàng đi tiếp tới cỗ xe, chàng tiếp Vawtry.

Họ sớm có thêm vài người khác nữa, gồm cả Ainswood, và trong một giây Dain bị hòa vào đám đông phẫn nộ với những đấu sĩ gây thất vọng cao độ.

Vawtry đang xem xét những cú đấm phẫn nộ khi Dain chú ý thấy Ainswood không hề để tâm chút nào, mà đang nhìn chằm chằm ra sau chàng.

Chắc chắn rằng hắn ta lại đang trố mắt ra nhìn Jessica, Dain cau mày cảnh cáo hắn ta.

Ainswood không hề chú ý. Quay lại, cười toe toét với Dain, hắn nói, “trông có vẻ anh chàng người hầu của cậu hơi bị quá bận rộn đấy.”

Dain nhìn theo ánh mắt thích thú của tên công tước. Jessica đang ở trong xe, ngoài tầm mắt dâm đãng của đức ngài.

Dù vậy trong lúc ấy, Joseph – người mà, như người hầu đầu tiên, có nhiệm vụ chú ý đến phu nhân Dain – lại đang vật lộn với một thằng nhãi xơ xác, dơ dáy. Một tên móc túi, từ vẻ ngoài của nó. Những sự kiện thể thao thu hút chúng, cũng như những ả điểm, về hàng đàn.

Joseph xoay sở để túm cổ áo đứa trẻ nhếch nhác đó, nhưng thằng nhóc vặn người và đá vào anh ta. Joseph rống lên. Đứa nhóc bụi đời trả lời bằng một loạt những câu chửi thề hẳn có thể khiến đám thủy thủ cũng phải kính nể.

Vào lúc ấy, cửa xe mở ra, và Jessica ló ra. “Joseph! Anh đang làm cái quái gì thế?”

Dù biết rõ là nàng có thể giải quyết chuyện rắc rối đó – dù cho nó là gì đi nữa – Dain cũng biết rằng chàng được coi là người lý phải chịu trách nhiệm xử lý…và đám bạn chàng cũng đang nhìn nữa.

Chàng nhanh chóng chạy qua để chặn nàng lại.

Một tiếng thét kinh hoàng vang đến từ phía sau chàng.

Nó làm Joseph ngạc nhiên, nới lỏng nắm tay. Thằng nhóc nhếch nhác thoát ra, và chạy nhanh như tên bắn.

Nhưng Dain đã đến đúng lúc ấy và, tóm lấy vai chiếc áo dơ dáy của đứa bé, kéo nó dừng lại. “Nhìn đây, thằng nhóc -”

Rồi chàng khựng lại, bởi vì cậu bé đã ngước lên, và Dain đang nhìn xuống….đôi mắt đen sưng sỉa, hẹp trên một cái mũi khoằm khổng lồ, trên một khuôn mặt tối tăm, cau có.

Tay Dain giật ra.

Cậu bé không hề di chuyển. Đôi mắt sưng sỉa mở to và cái miệng cau có há hốc.

“Phải, cưng yêu ạ,” một giọng nữ the thé vang đến ở bên rìa cơn ác mộng sống động. “Đó là ba con, như mẹ đã nói. Y như con. Phải không, thưa đức ngài? Không phải nó giống y như ngài sao?”

Giống phát tởm. Như thể khoảng không giữa họ không phải không khí, mà là hai mươi lăm năm, và khuôn mặt phía dưới kia là của chính chàng, nhìn lại từ tấm gương của quỷ dữ.

Và giọng chàng nghe thấy chính là giọng con điếm của sa tăng, Dain biết rõ, thậm chí trước cả khi chàng nhìn thấy ánh mắt ác ý của Charity Graves – ngay khi, chàng nhìn thấy vẻ xấu xa đó, chàng biết ả ta cố tình làm thế, như ả ta đã làm tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc mang đứa trẻ gớm guốc này tới thế giới.

Chảng mở miệng ra để cười, bởi vì chàng phải cười, bởi vì đó là cách duy nhất.

Rồi chàng nhớ ra rằng họ không ở riêng trong hòn đảo ác mộng chốn địa ngục này, mà trên một sân khấu công cộng, diễn màn hài kịch rùng rợn này trước một đám khán giả.

Và một trong những người xem đó là vợ chàng.

Dù dường như cả một cuộc đời đã trôi qua, nó chẳng là gì hơn một vài giây, và Dain cũng đang di chuyển, theo bản năng, để khóa chặt tầm nhìn thằng bé của Jessica. Nhưng thằng nhóc cũng đã thoát đi trước sự sửng sốt của chàng, và ngay lúc ấy, lẩn vào đám đông.

“Dominick!” bà mẹ đáng nguyền rủa của cậu hét lên. “Quay lại đây, cưng.”

Ánh mắt của Dain bắn thẳng tới vợ chàng, đứng cách đó khoảng hai mươi bước, nhìn từ người phụ nữ cho tới chàng – rồi xa hơn, tới chỗ đám người mà thằng nhóc đã lẩn vào. Dain bắt đầu hướng bề phía nàng, liếc một cái về phía Aniswood.

Anh ta vẫn đang say xỉn, như thường lệ, dù vậy công tước vẫn hiểu được thông điệp đó. “Trời ạ, có phải em không, Charity, bông hoa của ta?” anh ta gọi.

Charity đang hướng nhanh về phía cỗ xe – về hướng Jessica – nhưng Ainswood di chuyển nhanh hơn. Anh ta túm lấy tay ả điểm và mạnh mẽ kéo ả lại. “Vì chúa, đúng là em rồi,” anh ta lớn tiếng thông báo. “Thế mà ta cứ tưởng em vẫn còn bị nhốt trong nhà thương điên chứ.”

“Để tôi đi!” ả ta rít lên. “Tôi có vài thứ phải nói với nữ hầu tước.”

Nhưng lúc ấy Dain đã đến được bên vợ chàng. “Vào xe,” chàng bảo với Jessica.

Mắt nàng mở rất to, rất nghiêm trang. Nàng liếc Charity một cái, người mà Ainswood đang lôi đi xềnh xệch, với sự trợ giúp của vài người bạn cũng nhận thức được hoàn cảnh.

“Đầu cô ta không bình thường,” Dain nói. “Chuyện đó không quan trọng. Vào xe đi, em thân yêu.”

Jessica ngồi cứng ngắc trong xe, tay nàng khép chặt trong lòng. Nàng cứ im như vậy, miệng siết lại thành một đường căng thẳng, trong khi cỗ xe lắc lư chuyển bánh, và nàng vẫn không hề thốt ra một từ nào hay thay đổi tư thế lạnh băng của mình.

Sau hai mươi phút đi xe với một bức tượng đá, Dain không thể chịu thêm được nữa. “Ta mong nàng thứ lỗi,” chàng nói cứng nhắc. “Ta đã hứa rằng nàng sẽ không bị bẽ mặt chốn đông người, ta biết. Nhưng ta không cố tình làm thế. Hiển nhiên là thế.”

“Em biết rất rõ là chàng không có ý định sinh ra đứa bé đó,” nàng nói lạnh lùng. “Đó hiếm khi là điều đầu tiên một người đàn ông nghĩ đến khi ngủ với gái điếm.”

Quá nhiều khi hỵ vọng nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt thằng nhóc.

Đáng nhẽ chàng phải biết. Đôi mắt sáng suốt của nàng chẳng bỏ sót thứ gì cả. Nếu nàng có thể thấy rõ một biểu tượng vô giá dưới hàng tấn bụi bẩn và khuôn đúc, thì nàng cũng có thể dễ dàng nhận ra một tên con hoang cách hai mươi bước chân.

Nàng đã nhìn thấy, không nghi ngờ gì nữa. Jessica sẽ không xem xét vấn đề chỉ dựa trên lời của một ả điếm. Nếu nàng không nhìn thấy, nàng hẳn sẽ cho Dain một cơ hội để tự biện minh cho mình. Và chàng hẳn sẽ chối bỏ lời buộc tội của Charity.

Nhưng giờ thì sẽ không thể chối bỏ làn da đen đúa và cái mũi khổng lồ - thấy rõ, dễ dàng phân biệt cách hàng dặm. Không còn hy vọng chối cãi, khi Jessica cũng đã quan sát thấy rõ là bà mẹ da trắng, mắt xanh và tóc nâu đỏ.

“Và thật không tốt khi cố giả vờ là chàng không hề biết đứa trẻ đó là của mình.” Jessica tiếp tục. “Anh bạn Ainswood của chàng biết, và anh ta di chuyển đủ nhanh để mang người phụ nữ đó ra khỏi đường – như thể em là đứa thiểu năng vậy, và không thể nhìn thấy cái gì ở trước mặt mình. “Nhà thương điên,’ thực vậy. Hai người mới là người thuộc về Bedlam. Chạy quanh như những con gà mái mệt mỏi – và trong lúc đó cậu bé chạy đi mất. Chàng đã có cậu nhóc.” Nàng quay sang chàng, mắt nàng lóe lên tức giận chê trách. “Nhưng chàng đã để cậu bé đi mất. Sao chàng có thể, Dain? Em không thể tin vào mắt mình nữa. Trí khôn của chàng ở chốn quỷ quái nào rồi?”

Chàng chằm chằm nhìn nàng.

Nàng quay lại về phía cửa sổ. “Giờ thì chúng ta đã mất cậu nhóc, và chỉ có chúa mới biết mất bao lâu để tìm lại cậu bé. Em chỉ có thể hét toáng lên thôi. Nếu em không đi với chàng đến khu nhà thờ, em đã có thể tóm được cậu nhóc rồi. Nhưng em đi còn khó, nói gì đến chạy – và em không được cãi lại chàng chốn công cộng, nên em khó mà hét lên, “Đi theo cậu nhóc, đồ ngốc!”trước mặt bạn bè chàng – thậm chí lúc ấy cũng đã quá muộn, dẫu sao đi nữa. Em không thể nhớ lại khi nào mình từng thấy một cậu nhóc bé nhỏ bỏ chạy nhanh đến thế. Lúc này cậu ta ở đây. Giây sau cậu ta đã biến mất.”

Tim chàng thít chặt lại, đập không thương tiếc vào sương xườn.

Tìm thằng bé. Tóm lấy thằng bé.

Nàng muốn chàng đi tìm cái thứ gớm ghiếc mà chàng đã tạo ra với ả đàn bà tham lam, đầy hận thù đó. Nàng muốn chàng nhìn nó và chạm vào nó và….

“Không!” Tiếng ấy bùng ra khỏi chàng, một tiếng rống từ chối, và với nó, tâm trí Dain đã trở lại đen tối và lạnh lẽo.

Khuôn mặt bé nhỏ, đen xì mà chàng đã nhìn vào khiến bên trong chàng trở thành một hố cảm xúc sôi sùng sục mà phải cần đến từng tí tẹo ý chí của chàng để dằn lại. Những lời của vợ chàng đã khiến cho dòng dung nham đó tràn qua những kẽ nứt.

Nhưng bóng tối lạnh lẽo đã đến, như nó vẫn luôn, để che chở chàng, và nó làm dịu lại những cảm xúc, như nó vẫn luôn.

“Không,” chàng bình tĩnh lặp lại, giọng chàng lạnh lùng và kiểm soát. “Sẽ không có cuộc tìm kiếm nào cả. Ngay từ lúc đầu cô ta đã không việc gì phải giữ nó. Charity Graves biết rõ cách để thoát khỏi những ‘sự bất tiện’ kiểu đó. Cô ta đã làm thế vô số lần trước khi ta tình cờ đến và vô số lần sau đó, ta không nghi ngờ gì.”

Giờ vợ chàng đang nhìn chàng chằm chằm, mặt nàng trắng bệch và choáng váng, cũng y như nàng đã nhìn khi chàng kể cho nàng về mẹ chàng.

“Nhưng những quý tộc giàu có không đến chỗ Charity thường xuyên,” chàng tiếp tục, kể lại câu chuyển theo cùng một cách lạnh lùng độc ác mà chàng đã nhắc đến mẹ chàng. “Và khi cô ta phát hiện ra rằng mình đang mang thai, cô ta đã biết đứa nhóc đó hoặc là của ta hoặc là của Ainswood. Dẫu thế nào đi nữa, cô ta vẫn tưởng rằng mình đã có một con chim bồ câu béo tốt để vặt lông. Khi đứa nhóc hóa ra là của ta, cô ta không lãng phí đến một phút để tìm ra tên người cố vấn pháp luật của ta. Cô ta đã viết cho ông ấy nhanh chóng, đề nghị một khoản trợ cấp năm nghìn bảng mỗi năm.”

“Năm nghìn ư?” Mặt Jessica đỏ bừng. “Cho một kẻ lành nghề? Và thậm chí cũng không phải tình nhân của chàng nữa, mà là một ả điếm thông thường mà chàng chia sẻ với bạn mình?” nàng thêm vào một cách căm phẫn. “Và một kẻ đã sinh đứa bé ra có mục đích – không phải một cô gái đứng đắn trong một gia đình -”

“Đứng đắn ư? Nàng đã tưởng tượng rằng, thậm chí trong một giây, Jess, rằng ta – trời đất, gì cơ? Ta đã quyến rũ – lừa lọc một cô gái ngây thơ – và bỏ mặc cô ta mang thai?”

Giọng chàng bắt đầu v*t lên. Siết chặt nắm đấm, chàng thêm vào đều đều, “Nàng biết rất rõ là ta đã xoay xở để tránh khỏi vướng mắc với những phụ nữ đứng đắn cho đến khi nàng xông vào đời ta.”

“Chắc chắn là em chưa bao giờ tưởng tượng chàng sẽ thèm bận tâm đến việc quyến rũ một cô gái ngây thơ,” nàng nói quả quyết. “Đơn giản chỉ là em chưa nghĩ đến việc một ả điếm cũng có con chỉ vì thói tham lam đơn thuần. Thậm chí cả bây giờ em vẫn khó mà tưởng tượng được một phụ nữ lại mù quáng đến thế. Năm nghìn bảng.” Nàng lắc đầu. “Em nghi nghờ rằng cả đến công tước hoàng gia cũng không cấp dưỡng đứa trẻ ngoài giá thú của mình xa xỉ đến thế. Không ngạc nhiên khi chàng tức giận đến thế. Và cũng không ngạc nhiên, khi có nhiều cảm xúc khó chịu đến thế giữa chàng và mẹ cậu bé. Em nghi ngờ rằng cô ta chạy ra là để làm bẽ mặt chàng. Cô ta hẳn đã nghe nói – hoặc nhìn thấy – rằng chàng đưa vợ đi theo cùng.”

“Nếu cô ta dám thử lại lần nữa,” chàng nói kiên quyết, “Ta sẽ cho cô ta và thằng nhóc cô ta sinh ra biệt xứ. Nếu cô ta có đến gần nàng trong bán kính hai mươi dặm -”

“Dain, người phụ nữ đó là một chuyện,” nàng nói. “Đứa bé lại là chuyện khác. Cậu bé không xin được có cô ta làm mẹ, không hơn gì cậu ta xin được chào đời. Cô ta quá tồi tệ khi sử dụng cậu nhóc như đã làm ngày hôm này. Không đứa trẻ nào nên bị lôi ra cho một cảnh như thế. Tuy vậy, em cực kỳ nghi ngờ chuyện cô ta có thèm cân nhắc đến cảm xúc của bất kỳ ai ngoài mình. Em đã chú ý thấy rằng cô ta ăn vận tốt hơn nhiều so với đứa bé được gọi là ‘cưng’ của cô ta. Bẩn thỉu là một chuyện – các cậu nhóc không thể giữ nguyên vẻ sạch sẽ hơn hai phút rưỡi – nhưng không có gì bào chữa cho việc đứa trẻ phải mặc giẻ rách, trong khi mẹ nó thì ăn vận như một người Luân Đôn thời thượng.”

Nàng ngước lên nhìn chàng. “Tiện thể thì, chàng đưa cô ta bao nhiêu?”

“Năm mươi,” chàng nói khó nhọc. “Còn hơn là đủ để cho thằng bé ăn mặc – và để cô ta tiêu toàn bộ những gì cô ta kiếm được bằng cách nằm xuống cho riêng mình. Nhưng ta dám nói rằng đống giẻ rách đó là một phần trò chơi của cô ta: để biến ta thành ác quỷ. Quá tệ là ta đã quá quen với vai trò đó rôi, và điều những tên ngốc khác nghĩ gì không làm ta bận tâm chút nào.”

“Năm mươi bảng một năm thì còn hơn cả hào phóng. Cậu bé bao tuổi rồi?” Jessica gặng hỏi. “Sáu, bảy?”

“Tám, nhưng không có gì -”

“Đủ để chú ý đến vẻ ngoài của mình,” nàng nói. “Em không thể tha thứ cho mẹ cậu bé vì đã ăn mặc cho nó xoàng xĩnh đến vậy. Cô ta có tiền, và phải biết rõ một cậu bé ở tuổi đó cảm thấy thế nào. Xấu hổ, em không nghi ngờ gì – là lý do cậu bé quấy rầy Joseph. Nhưng cô ta không đếm xỉa đến đứa bé, như em đã nói, và tất cả những gì chàng kể cho em đều thuyết phục em rằng cô ta là một bà mẹ không đủ tư cách. Em phải đề nghị chàng, Dain, bỏ qua một bên những cảm xúc của chàng đối với cô ta, và nghĩ đến con trai chàng. Cậu bé là con chàng theo đúng luật. Chàng có thể mang cậu bé rời khỏi cô ta.”

“Không.” Chàng đã làm dịu đi những cảm xúc, nhưng đầu chàng lại bắt đầu nện như búa bổ, và cánh tay vô dụng của chàng đang nhức nhối. Chàng không thể đóng băng và xoa dịu những nỗi đau thể xác. Chàng hầu như không thể nghĩ gì ngoài điều đó. Thậm chí nếu chàng có thể biện luận một cách điềm tĩnh, cũng chẳng có lời giải thích nào mà chàng có thể trao cho hành vi của mình sẽ làm nàng hài lòng hết.

Chàng đáng nhẽ không nên cố giải thích, chàng tự bảo mình. Chàng không bao giờ khiến nàng hiểu được. Trên tất cả, chàng không muốn nàng nhận thấy, không hơn chàng muốn mình nhận thấy, những gì chàng cảm thấy khi nhìn xuống khuôn mặt đó, xuống tấm gương của quỷ dữ.

“Không,” chàng lặp lại. “Và đừng có ồn ào về điều đó nữa, Jess. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu nàng không khăng khăng đi tới cái trận đấu vật đáng nguyền rủa đó. Trời ạ, ta dường như không thể cử động nổi một ngón chân khi có nàng ở bên mà không” – chàng ra dấu một cách chán ngán – “mà không có gì đập vào mặt ta. Không ngạc nhiên khi ta bị đau đầu. Nếu không phải chuyện này, thì là chuyện khác. Phụ nữ. Khắp mọi nơi. Vợ và đức mẹ đồng trinh và các bà mẹ và gái điếm và – và nàng đang quầy rầy ta tới chết đấy, quỷ tha ma bắt nàng đi.”

Vào lúc ấy, Roland Vawtry đã giải thoát Ainswood và những người khác khỏi trách nhiệm với Charity Graves và đang lôi ả ta đến nhà trọ mà ả ta bảo là mình đang sống.

Ả ta đáng không nhẽ không được sống ở một nhà trọ tại Davenport. Ả ta đáng nhẽ phải ở nơi mà hắn đã để ả ta lại hai ngày trước, ở Ashburton, nơi ả đã không hề nói gì hết về Dain hoặc thằng con hoang của Dain. Ở đó, tất cả những gì ả đã làm là đi khệnh khạng ở phòng chung và ngồi xuống một cái bàn gần một đứa có vẻ biết ả. Sau một lúc, thằng cha đó rời đi, và những anh bạn của Vawtry đã rời đi làm công việc của riêng họ, hắn đã thấy mình chia sẻ cùng một bàn với ả và mua cho ả một vại bia. Sau đó họ đã ở riêng để có vài giờ vui vẻ của cái mà Beaumont đã quả quyết rằng Vawtry cần khủng khiếp.

Beaumont đã đúng về mặt đó, cũng như anh ta đúng trên rất nhiều chuyện khác. Nhưng Beaumont không phải ở đây lúc này để chỉ ra rằng thứ mà Charity Graves cần khủng khiếp là bị đánh đến sống dở chết dở.

Ngôi nhà trọ, may mắn thay, không phải một nhà trọ đàng hoàng, và không ai thốt ra một tiếng nào khi Vawtry dậm mạnh theo sau ả lên phòng ả. Ngay khi hắn đóng sầm cửa vào, hắn túm lấy vai ả và lắc mạnh.

“Đồ gái điếm nhỏ bé dối trá, lén lút, rắc rối!” hắn bật ra. Rồi hắn rứt ra, sợ rằng mình sẽ giết chết ả mất, và chắc chắn rằng hắn không cần khủng khiếp được treo cổ vì tội giết một ả điếm.

“Oh, trời,” ả ta nói với một tiếng cười. “Em sợ rằng ngài không vui khi thấy em, Rolly, tình yêu của em.”

“Đừng có gọi ta thế - và ta không phải tình yêu của cô, đồ bò cái ngu ngốc. Cô sẽ khiến ta bị giết chết đấy. Nếu Dain phát hiện ra rằng ta đã ở với cô tại Ashbourne, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng ta âm mưu để cô dựng nên cảnh này.”

Hắn quăng mình vào một cái ghế. “Rồi anh ta sẽ xé ta ra bã, từng mảnh một. Và hỏi sau.” Hắn cào ngón tay vào tóc. “Và không hy vọng gì là anh ta sẽ không tìm ra, bởi vì chẳng có gì đi đúng đường khi dính lứu tới anh ta cả. Ta thề, đó hẳn phải là một lời nguyền. Hai mươi nghìn bảng – tuột khỏi tay ra – ta thậm chí đã không biết là nó có ở đó – và giờ thì chuyện này. Bởi vì ta cũng đã không biết cô có ở đó. Và thằng nhóc đó – con hoang của anh ta. Ai mà biết được anh ta lại có một đứa chứ? Nhưng giờ thì tất cả mọi người đều biết – nhờ có cô – kể cả cô ta nữa – và nếu anh ta không giết ta, thì con chồn cái đó cũng sẽ bắn ta.”

Charity tiến đến gần. “Có phải ngài vừa nói ‘hai mươi nghìn bảng’ không, cưng?” Ả ngồi xuống lòng hắn và vòng cánh tay hắn qua người mình, rồi ấn tay hắn vào bộ ngực phì nhiêu của ả.

“Để ta một mình,” hắn gầm lên. “Ta không có tâm trạng đâu.”

Tâm trạng của Roland Vawtry là một cơn tuyệt vọng tăm tối.

Hắn đang ngập sâu trong nợ nần, mà không có cách nào thoát ra, không bao giờ, bởi vì hắn sống phụ thuộc vào nữ thần số mệnh, và bà ta là đồ đồng bóng, như Beaumont đã thông thái cảnh báo. Bà ta trao một biểu tượng vô giá cho một kẻ đã có nhiều hơn những gì hắn có thể tiêu trong ba đời. Bà ta cướp đi khỏi một người đàn ông gần như chả có gì hết, và bỏ mặc hắn ta lại cũng chả còn gì. Bà ta thậm chí không thể cho hắn một ả điếm mà không khiến cho cô ta trở thành nguyên nhân gây ra cái chết của hắn.

Vawtry thực sự tin rằng bản thân hắn đang ở bậc thang cuối cùng của nỗi tuyệt vọng. Cái kho lý trí và tự tin ít ỏi mà hắn từng có đã không ngừng hư hỏng trong có vài ngày bởi một tên đàn ông có niềm vui nguyên thủy trong cuộc sống là khiến những kẻ khác khốn khổ.

Vawtry không thể nhận ra rằng hoàn cảnh của hắn không thê thảm đến một nửa như vẻ ngoài, cũng như hắn không thể nhận ra rằng Francis Beaumont là một điệp viên xảo quyệt phá hủy tâm trí yên bình của hắn.

Trí óc bị đầu độc, Vawtry tin rằng tình bạn với Dain là nguồn cơn những rắc rối của hắn. “Anh ta hẳn là phải có một cái muỗng dài để ăn với ác quỷ,” Beaumont đã trích dẫn, và Roland Vawtry đã nhanh chóng nhận ra rằng cái muỗng của hắn quá ngắn để ăn tối với những thế lực của Dain, và trường hợp của riêng hắn cũng y như của Bertie Trent. Hợp tác với Quỷ xa tăng đã hủy hoại cả hai người họ.

Giờ thì, Vawtry không chỉ bị hủy hoại, mà – nhờ có Charity – đang trong mối hiểm họa cận kề của một cái chết tàn bạo. Hắn cần suy nghĩ – hay tốt hơn hết là, bỏ chạy vì mạng sống của mình. Hắn biết hắn không thể làm những chuyện đó một cách tử tế khi lòng hắn đang bị một ả điếm nở nang lấp kín.

Dẫu sao đi nữa, dù hắn có tức giận đến mấy với ả, hắn cũng cảm thấy không thích đẩy ả xuống. Bộ ngực lộng lẫy của ả ấm áp và mềm mại, và ả đang vuốt tóc sau đầu hắn, như thể hắn đã không gần giết chết ả mấy phút trước. Cái vuốt ve của một phụ nữ - thậm chí là của một ả điếm trơ tráo – cũng rất dễ chịu.

Dưới cái vuốt ve dễ chịu ấy, tâm trí Vawtry đối với ả dịu đi. Sau cùng thì, Dain cũng khiến cho Charity chuyển biến tồi tệ. Ít nhất ả ta có can đảm để đương đầu với hắn ta.

Bên cạnh đó, ả xinh xắn – rất xinh xắn – và là bạn đồng hành cực kỳ vui vẻ trên giường. Vawtry siết nhẹ ngực ả và hôn lấy ả.

“Giờ thì đấy, ngài thấy ngài đã hư hỏng thế nào chứ,” ả nói. “Như thể em không đi theo ngài vậy. Cậu bé ngớ ngẩn.” Ả xoa tóc hắn. “Hắn ta sẽ không nghĩ bất kỳ điều gì như ngài nói đâu. Tất cả những gì em phải làm là nói với người ta rằng ngài Vawtry đã trả em như thế nào…” Ả cân nhắc. “Trả em hai mươi bảng để giữ em tránh khỏi đường đi và không làm phiền người bạn vô cùng thân thiết của ngài ấy, hầu tước Dain. Em sẽ nói cho họ nghe ngài nói như thế nào về chuyện em không được phá hỏng kỳ trăng mật.”

Ả thật ranh ma làm sao. Vawtry vùi mặt mình vào bộ ngực xinh xắn, đẫy đà của ả.

“Nhưng em vẫn đến – đã đến – dẫu sao đi nữa, bởi vì em là một con điếm quỷ quái, dối trá,” ả tiếp tục. “Và ngài rất bực mình với em, ngài đánh em.” Ả hôn đỉnh đầu hắn. “Đó là những gì em sẽ nói.”

“Ta ước gì mình có hai mươi bảng,” hắn lẩm bẩm bên cơ thể ả. “Ta sẽ đưa nó cho em. Ta sẽ. Oh, Charity, ta sẽ làm gì đây?”

Ả, sở hữu một kỹ năng bẩm sinh đối với nghề nghiệp của mình, chỉ cho hắn biết phải làm gì, và hắn, có khả năng hiểu sai những điều hiển nhiên, giải thích những kỹ năng ấy như tình thương dành cho hắn. Trước khi nhiều giờ trôi qua, hắn đã phó thác tất cả những rắc rối của mình với ả, và hàng giờ dài sau đó, trong lúc hắn nằm ngủ trong vòng tay ả, Charity Graves thức nằm lên kế hoạch để biến tất cả những giấc mơ của ả thành hiện thực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.