Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 97: Ai có thể bị hắc hóa, em thì không




Tứ hợp viện Frederick…

Người đàn ông như đóa hoa anh túc, miệng ngậm điếu thuốc rít liền hai hơi, làn khói thật thật hư hư lãng vãng trước mặt rồi bay vào không khí hòa làm một.

Cô nhóc kia không đi tìm hắn lại dám gặp mặt Mạc Chính Thiên tỏ ý. Tiểu Trì làm sao có thể nghe theo cô mà giấu hắn được, nhưng hắn cố tình không xen vào vì cô nhóc đó không trực tiếp liên lạc với hắn. Điều này khiến hắn rất tức giận, đến cả gọi điện muốn trách mắng cô vài câu cũng lười. Hắn nổi cơn thịnh nộ rồi, nếu cô không biết đường khai báo mọi chuyện thì cứ chờ hắn phớt lờ cô luôn đi. Đúng là cô nhóc lớn gan, ngày càng không coi hắn là Boss nữa rồi.

Trương Ý Nhi nào biết chuyện ngài Fred đang nổi cơn tam bành, từ bệnh viện trở về học viện. Lúc đi ngang qua trạm gác, cô theo thói quen muốn nở nụ cười chào hỏi với người bạn ấy, đến khi sực tĩnh khóe môi vừa cong lên đã khựng lại, cô siết nắm tay cố gắng gật đầu với Lâm Đông Nhị, có vẻ anh ta cũng bị biểu cảm của cô làm cho kinh ngạc, sau đó lại thấy vẻ mặt cô biến đổi liền đoán được nguyên nhân. Anh ta vô cùng khó chịu, cực kỳ khó chịu là đằng khác, bình thường nữ sinh gặp anh ta đều cười rất vui vẻ, chưa nói đến tính tình anh ta ra sao, chỉ với vẻ ngoài đẹp trai này đã hớp hồn bao nhiêu cô gái nhỏ, vậy mà cô gái như thiên thần trước mắt này chưa có lần nào biểu lộ chút cảm tình nào với anh ta, anh ta biết cô thân với Hứa Hâm, Hứa Hâm không có vẻ ngoài hào nhoáng như anh ta nhưng cũng khá, nên đôi khi anh ta không thích thái độ chẳng coi trọng vấn đề nam nữ gì đó của Hứa Hâm, lúc này nhìn thấy cô gái vì nhầm người mà biểu cảm thay đổi chỉ trong một giây khiến anh ta không sao thoải mái nổi. Anh ta nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, đến khi chẳng còn nhìn thấy gì nữa mới thu hồi tầm mắt. Sự phức tạp trong đôi mắt đào hoa và gian xảo lóe lên tia âm u.

Khoảng tám giờ tối, cả ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện, lúc này Trương Ý Nhi thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn được ngủ một giấc.

Mới nhắm mắt chưa đầy năm phút, điện thoại bỗng reo chuông từng đợt quấy nhiễu không gian lặng như tờ.

Trương Ý Nhi thở dài ngồi dậy quơ lấy điện thoại xem, là Đan Đan, cô vội bắt máy: “Có chuyện gì sao?”

Đan Đan đang nằm trong một căn phòng tại học viện, hơi chần chừ vài giây mới lên tiếng: “Ngài Fred đã sớm biết chuyện hôm nay, Tiểu Trì báo rằng ngài rất giận. Tôi nghĩ… cô nên gọi điện giải thích với ngài ấy một chút đi.” Cô chỉ có thể giúp đến đó, chuyện còn lại phải do Trương Ý Nhi tự cứu mình rồi.

Người con gái dựa lưng vào tường, cô trầm mặc một lúc rồi khẽ ừ: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Vân vê chiếc điện thoại trong tay, đến khi nó dường như nóng lên Trương Ý Nhi hít sâu quyết định gọi cho Frederick Nhược Đông, hắn mắng thế nào cô cũng chịu, vì nếu cho cô lựa chọn lần nữa, cô vẫn không thay đổi.

Năm hồi chuông như sự căng thẳng đang không ngừng tăng lên trong trái tim, cô đã chuẩn bị lời giải thích hợp lý, không chắc hắn có tin tưởng không nhưng cô biết cô có thể làm bất cứ chuyện gì trái mệnh lệnh của hắn chỉ duy nhất một điều là không được lừa dối Frederick Nhược Đông. Đó là giới hạn cuối cùng, mà cô chưa bao giờ, chưa có khoảnh khắc nào muốn lừa dối hắn.

Cuối cùng cũng nghe được giọng nói trầm trầm du dương trong đêm thanh vắng: “Chuyện gì?”

Dựa vào âm lượng giọng nói Trương Ý Nhi không đoán được hắn đang giận cô ở mức độ nào, đường nào cũng sẽ bị phạt, cứ đánh trước một trận đi.

“Nhược Đông, chuyện hôm nay em biết anh đang giận nhưng em không sai.” Rõ ràng muốn lấy lòng, muốn dỗ dành hắn thế quái nào khi lời lẽ thốt ra thì thành thế này đây. Trương Ý Nhi gãi đầu phiền muộn nhưng đã phóng lao rồi thì phải theo lao thôi.

Im lặng. Chỉ có tiếng thở đều đều từ người đàn ông yêu nghiệt, cách một đường truyền điện thoại, cách một khoảng không xa xôi cô như vẫn ngửi được mùi gỗ trầm khoan khoái và bạch đấu khấu cay nồng. Trái tim như được chúng vỗ về, cô liếm môi giải thích đàng hoàng: “Anh từng bảo rằng, anh sẽ để em tự trưởng thành, tự lớn mạnh tại Phong Khởi, anh sẽ không giúp em trừ khi em rơi vào tình thế cấp bách. Chuyện lần này không liên quan trực tiếp tới em nhưng cũng liên quan phần nào, em không muốn nhìn người vô tội chết trước mắt mình mà không chút quan tâm, em không làm được điều đó, em không phải “chúng”, em là em, em có tình người, em có thiện tâm mà chính em đã nuôi dưỡng. Ai có thể bị hắc hóa, em thì không. Em không phải lo chuyện bao đồng, em là vì bạn của em, vì sự bất công mà muốn lấy lại công bằng cho bọn họ, cho họ một kết thúc có hậu.” Im lặng vẫn hoàn im lặng, chỉ có hơi thở nặng nề của hắn dần truyền đến tai. Trương Ý Nhi nuốt nước miếng, cô tiếp tục: “Em gặp Mạc Chính Thiên không liên quan gì đến việc em không tìm ngài mà đi tìm hắn cầu xin. Em không tìm hắn để cầu xin gì cả, em chỉ muốn trực tiếp nhắc nhở, bắt chính hắn đứng ra trừng phạt người của mình. Không ai có thể khống chế hai anh em Mạc gia thích hợp hơn Mạc Chính Thiên. Đó là trách nhiệm người làm anh như hắn phải gánh. Đó là lý do em gặp hắn.”

Cô đã giải thích hết nước hết cái rồi, nếu hắn còn không để lời của cô lọt vào tai, cô sẽ mặc kệ hắn, hiện tại cô chỉ muốn ngủ.

Cô có chính kiến của mình, có cách giải quyết riêng, như cô nói đúng là ngay từ đầu hắn muốn để cô tự trưởng thành tại học viện. Có lẽ nguyên nhân khiến hắn tức giận chỉ đơn thuần là vì cô gặp Mạc Chính Thiên lại giấu diếm mình. Dù rất kỳ lạ nhưng hắn không thể bác bỏ.

Sau khi nghe cô giải thích cặn kẻ lý do đi gặp tên gian thương kia, tâm tình người nào đó bỗng dịu xuống, không còn muốn nuốt chửng cô vào bụng như trước nữa: “Được rồi, em ngủ đi.” Hắn thỏa hiệp.

Chỉ vậy thôi sao? Tức là hết giận chưa?

Trương Ý Nhơ ơ một tiếng do dự hỏi nhỏ: “Vậy anh… còn giận em không?”

Người đàn ông cười lạnh: “Tôi nói giận em khi nào?”

“Đan Đan…” Biết mình lỡ lời lôi bạn tốt vào ngay tức thì ngậm chặt miệng, cô nghĩ còn nói tiếp thì sau này Đan Đan sẽ giết chết cô chỉ bằng một kiếm.

Frederick Nhược Đông nhếch khóe môi: “Ngoan, ngủ sớm đi.”

Trương Ý Nhi ngáp một cái, nước mắt dâng lên một tầng, cũng không đôi co với ngài Fred nữa, cô đáp: “Vâng, ngài ngủ ngon.”

“Ừ.”

Cả căn phòng lại rơi vào yên ắng, Lạc Quý Nhân ở bệnh viện chăm sóc cho Lâm Lục Ngạt rồi, Mạc Thiếu Thư chắc chắn đang sống dở chết dở tại Mạc gia, chỉ còn mình cô đơn độc, hiu hắt mà đi vào mộng mị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.