Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 96: Tin tôi




Trương Ý Nhi nhắm mắt, thở một hơi nặng nề, lúc mở mắt ra lần nữa, cô nhìn Mạc Chính Thiên, lạnh tanh thả ra hai chữ: “Cảm ơn.” Rồi đứng dậy nhanh chóng muốn trở về học viện.

Chỉ là tay chưa chạm đến khóa cửa đã bị y giữ chặt.

Lực kéo của y không nhẹ, Trương Ý Nhi lảo đảo ngã vào bờ ngực cứng rắn, cô nghe giọng nói kiềm nén của y vọng bên tai: “Xin lỗi.”

Hắn chợt ôm chặt cô từ phía sau, hơi thở phảng phất lướt qua vành tai rồi đến cần cổ, cánh môi vừa chạm, Trương Ý Nhi đã nghiêng người: “Buông tôi ra.” Cô cảnh cáo.

“Tôi sẽ xử lý chuyện này.” Mạc Chính Thiên vẫn siết chặt như cũ, cánh môi không nhịn được ở bên má trắng nõn khẽ hôn mặc cho cô phản kháng: “Tin tôi.” Nói rồi y bỗng buông lỏng hai tay, ngay lập tức người con gái chạy đi như thể chỉ cần một giây cạnh y nữa thôi đã khiến cô chán ghét đến cùng cực.

Y trầm mặc nhìn tay mình rồi nghiến răng nhanh chóng trở về Mạc gia. Hai đứa nhóc kia xem ra bao lâu nay đã chơi quá trớn rồi. Lần này chúng phải nhận cái giá xứng với những gì bản thân đã làm.

Trương Ý Nhi không về học viện mà cùng Tiểu Trì đến thẳng bệnh viện Trung Tâm X ngay khi nhận được cuộc gọi của Đan Đan.

Lúc cả hai đến Lâm Lục Ngạt vẫn còn đang cấp cứu.

“Hắn làm gì cô ấy?”

Đan Đan mím môi đoạn đáp: “Bị đánh, có vẻ không nhẹ.”

Trương Ý Nhi thở hắt, cô nghiêng người nhìn chằm chằm phòng cấp cứu một lúc, bàn tay đã siết đến mức trắng bệch. Đến cùng vẫn không bảo toàn cho cô ấy nhưng ít ra vẫn còn kịp.

Chợt nhớ đến gì đó, Trương Ý Nhi xoay người, lúc này mới chú ý đến người đàn ông đang dựa lưng vào tường bên kia.

“Anh… anh ổn không?” Cô bước đến gần anh ta, ánh mắt quan sát anh ta từ trên xuống dưới, thấy anh ta đúng như Đan Đan nói trong điện thoại, không sao cả. Cô thở phào nhẹ nhõm. Thầm cảm tạ trời đất.

Hứa Hâm mỉm cười hiền hòa, anh ta lắc đầu: “Tôi ổn.”

Nhìn sắc mặt của anh ta không được bình thường lắm, Trương Ý Nhi nhíu mày liếc Đan Đan, Đan Đan hiểu ý của cô liền gật đầu ra hiệu.

Anh ta nên biết tình cảm Lâm Lục Ngạt dành cho mình sâu đậm đến thế nào, tuy chính cô ấy đã kéo anh ta vào vòng nguy hiểm nhưng cuối cùng cô ấy đã bảo vệ được người mình yêu, không hiểu sao Trương Ý Nhi vô cùng ngưỡng mộ cô ấy, tình yêu cô ấy dành cho Hứa Hâm phải lớn đến mức nào mới chấp nhận hy sinh tất cả chỉ để bảo toàn cho Hứa Hâm dù cho anh ta không biết gì về cảm tình cô ấy dành cho mình. Tình yêu ấy cao thượng đến mức khiến Trương Ý Nhi có chút xúc động mà nghĩ đến ngài Fred của cô. Cô cũng yêu hắn, yêu hắn vô cùng.

Sự áy náy và buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt Hứa Hâm, Trương Ý Nhi đặt bàn tay trên vai anh ta: “Anh không có lỗi gì cả.” Thật ra lỗi của anh ta chính là không biết gì. Nhưng có đôi khi không biết gì lại là điều tốt nhất.

Vì liên tục bị tát dẫn đến ảnh hưởng đến tai của Lâm Lục Ngạt, tai trái bị thương nặng, hiện tại hoàn toàn mất thính lực, tai phải nhẹ hơn nhưng cũng bị giảm đi một phần thính lực. Những vết thương khác đều không đáng lo ngại.

Sau khi nghe bác sĩ trình bày rõ tình trạng của Lâm Lục Ngạt, tất cả bọn họ đều trầm mặc, vừa căm phẫn vừa đau đớn, đến cùng bảo vệ được mạng của cô ấy nhưng lại không toàn vẹn. Có thể nói cô ấy đã trở thành người khuyết tật.

Hứa Hâm rủ mắt trượt người xuống dọc theo bức tường, cuối cùng anh ta chỉ có thể vùi mặt mình vào đôi bàn tay ôm nỗi đau tận cốt tủy. Tuy anh ta không biết gì nhưng anh ta là nguyên nhân trực tiếp đã đẩy cô gái ấy vào bước đường như hôm nay.

Mạc gia…

Mạc Chính Thiên nhìn hai đứa nhóc đã trưởng thành trong sự nuông chiều quá mức trước mắt, chúng cúi gằm đầu, cằm như sắp chạm vào ngực, y không hề có chút mềm lòng ra lệnh: “Đưa chúng xuống nhà giam.”

“Anh… anh…bọn em biết sai rồi. Bọn em… bọn em sắp thi… xin anh.”

Mạc Chính Thiên hít sâu, thi cử chẳng là cái đinh gì nữa, mặt y lạnh tạnh đưa mắt nhìn thuộc hạ: “Mang đi.”

“Anh… anh không thể như vậy… chúng em không làm hại cô ta…”

“Anh… chúng em sẽ không làm bậy nữa… anh…”

Mặc kệ những âm thanh cầu xin chói tai, y vẫn không chút dao động, đến khi âm thanh ấy nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất ở nơi hành lang vô tình.

Y không phải một người đàng hoàng, càng chẳng phải người tốt, nhưng y luôn có chừng mực, sẽ không hãm hại người vô tội, vốn ban đầu chỉ cho rằng hai đứa nhóc kia ở học viện huênh hoang bắt nạt bạn học đơn giản, y không thể tin được chúng dám làm ra những chuyện vô liêm sỉ, tàn ác đến vậy.

Trong tâm trí bỗng hiện lên khuôn mặt lạnh lẽo của cô gái nhỏ, mỗi lần nhìn thấy cô, trong ánh mắt của cô lúc nào cũng trong suốt không nhiễm chút bụi bẩn, y cũng chính vì cặp mắt đó mà thu hút, nhưng hôm nay, lần đầu y cảm thấy bất lực trước sự căm phẫn trong đôi con ngươi màu nâu nhạt ấy. Cô không còn trưng ra vẻ vô tư vô lo như trước kia, tất thảy chỉ có tức giận và chán ghét. Đúng vậy, y rõ cô chán ghét y. Hai đứa em của y đã làm ra những chuyện tán tận lương tâm thì làm sao cô có thể có cảm tình với y, ngược lại, cô bày ra thái độ đó là hoàn toàn bình thường nhưng y lại khó chịu đến mức không thể làm gì nổi. Trong đầu chỉ có cô, chỉ có khuôn mặt với biểu cảm lạnh tanh của cô. Dù khi đó y đã cưỡng ép ôm cô, hôn cô thì y cũng không sao thoải mái được, bởi cuối cùng cô vẫn là bị y cưỡng chế.

Y chợt ghen tị với Frederick Nhược Đông, trước đây khi nhìn hai người ở cạnh, y khó chịu nhưng chưa đến mức khó chịu như hôm nay, y lần đầu nhận ra bản thân thật sự đã ghen tị, ghen đến mức muốn cô mãi mãi ở bên mình, dù là dùng cách thức cực đoan. Đương nhiên sau khi bình tĩnh lại, y biết ý nghĩ kia ấu trĩ đến cỡ nào.

Chỉ là về sau khi gặp nhau y nên đối đãi sao với cô đây, y không thẹn với lòng vì chuyện của hai đứa em cũng không thẹn với lòng việc bản thân đã cưỡng ép thân mật với cô, mà là y sợ gặp cô chính mình sẽ không kiểm soát được ý muốn chiếm hữu đang dần dâng trào, nó dường như trỗi dậy một cách điên cuồng, y có hơi choáng váng bởi suy nghĩ tăm tối đáng báo động của mình.

Cuối cùng Mạc Chính Thiên bị cô gái nhỏ phiền nhiễu đến mức muốn nổi điên, y không thể nào cứ ở yên thế này liền gọi bạn tốt đi bar.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.