Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 76: Phụ nữ thật đáng sợ




Chuyện liên quan đến bà ngoại, đêm qua trong lúc nghỉ giữa hiệp, thần trí dù không được minh mẫn lắm nhưng cô vẫn nhớ đến mà báo với hắn. Frederick Nhược Đông có nói với cô một câu: “Em chưa từng nghĩ người gọi cho em không phải bà ngoại à.” Trong lúc cô kể từng chi tiết thì hắn đã nắm bắt đến những ẩn dụ, bí ẩn đằng sau. Cho đến khi câu nói đó của hắn thốt ra, Trương Ý Nhi như sực tỉnh, cô há miệng khó tin nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn đang nhàn nhã dựa vào giường hút thuốc. Điều mà cô đã mờ mịt suốt cả buổi tối lại chính là thứ hắn còn chẳng thèm nghĩ ngợi đã đưa ra một đáp án tuy vẫn chưa chắc chắn nhưng đó là trường hợp có khả năng xảy ra.

“Tôi sẽ cho người về quê xác nhận, em cứ yên tâm thi cử cho tốt.” Hắn nhắc nhở xong còn chẳng đợi cô gật gù đầu đã tiếp tục chuyện trừng phạt thâu đêm.

Thời tiết hôm nay lạnh hơn hôm qua vài độ, có khả năng đêm nay tuyết sẽ rơi.

Chẳng nghe được tiếng chim hót như thường lệ, có lẽ chúng cũng vì nhiệt độ xuống mạnh mà không rời tổ đi kiếm ăn nổi.

Ánh mặt trời yếu ớt đến đáng thương, cố gắng lắm mới lọt vào trong căn phòng hoàng gia rộng lớn vài tia nắng nhàn nhạt, chúng khẽ khàng chạm lên bờ vai trần nhẵn nhụi, trắng nõn của người con gái, cũng hôn lên thân thể đàn ông như đóa hoa anh túc đang chống cằm ngắm nhìn người phụ nữ của mình.

Vẻ ôn nhu, dịu dàng ấy như thể thông qua hai viên đá quý xanh lục trong trẻo cũng sắc bén nhè nhẹ phát sáng, phủ lên khuôn mặt xinh đẹp và mịn màng.

Trương Ý Nhi lờ mờ mở mắt, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt yêu nghiệt của ngài Fred, còn có nụ cười như có như không kia, còn tưởng mình nằm mơ, chớp mắt lại mở ra lần nữa, hình ảnh đẹp đẽ có thể nâng cao tinh thần một ngày mới vẫn đang hiển diện trước mắt.

Có lẽ chưa có lần nào thức dậy cùng hắn, Trương Ý Nhi không hiểu vì sao lại xúc động như vậy, bàn tay nâng lên như thể hơi sợ hãi và phân vân, cuối cùng cũng chạm vào da thịt âm ấm của hắn, cô biết tất cả đều là sự thật, không phải cô đang mơ, đêm qua hắn đã để cô ngủ tại phòng của hắn. Hình như…

Giọng của cô khàn khàn vì la hét quá độ, trên môi là nụ cười mỉm rung động lòng người: “Nhược Đông không còn đề phòng em nữa.” Một câu khẳng định đến chắc chắn, cô đã nắm được trái tim hắn rồi.

Ăn sáng xong, Trương Ý Nhi vẫn còn nhớ cái hẹn với Tống Vô Ưu. Trước khi đi, Frederick Nhược Đông báo rằng qua trưa sẽ dẫn cô đến xưởng tham quan.

Chuyện này quá bất ngờ, cô phải mất chục giây mới tiếp nhận toàn bộ ý tứ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn của hắn.

Đến khi đã thấu toàn bộ, Trương Ý Nhi cười tít cả mắt lắc lư cánh tay mạnh mẽ của hắn, giọng nói lảnh lót: “Có phải Nhược Đông yêu em rồi không?”

Người đàn ông chau mày, khóe miệng cong lên một chút rồi gõ vào trán cô cảnh cáo: “Nhớ đến đúng giờ.”

“Vâng.” Nói rồi cô nàng đó nhón chân hôn lên cái cằm xinh đẹp của hắn lại tung tăng nhảy chân sáo rời khỏi tứ hợp viện. Tiểu Trì đã chờ sẵn bên ngoài cổng lớn.

Cô vừa lên xe, Tiểu Trì đã nhìn ra được tâm trạng cô rất tốt, anh ta bặm môi lên ga cho xe chạy. Phụ nữ đúng là khó hiểu, hôm qua thì buồn rầu như thể ngày tận thế sắp đến, hôm nay lại cười phơi phới như được tắm gió xuân.

Nghe tiếng thở dài của Tiểu Trì ở ghế lái, Trương Ý Nhi chớp mắt ngó anh ta một giây rất quan tâm tới cấp dưới, hỏi: “Anh có chuyện gì hả?”

Đang yên lặng, bỗng giọng nói ngọt ngào của cô vang lên, anh ta hơi giật mình, vội lắc đầu: “Không đâu, tôi lúc nào cũng vậy thôi.” Không có thay đổi tâm tình liên tục như cô, đương nhiên anh ta không to gan đi nói thẳng thừng ra như vậy. Tuy cô Trương hiền lành, tốt tính thì chung quy vẫn là thuộc hạ của ngài Fred. Ban đầu Tiểu Trì đúng là không có cảm tình với Trương Ý Nhi vì cho rằng cô ở cạnh ngài Fred là dựa vào thân thể, sau đó nghe mấy người Đan Đan nói mới hay cô Trương không phải đơn giản là nhân tình của ngài mà còn là thuộc hạ ngang hàng với bọn Đan Đan, thậm chí còn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng ngài Frederick. Kể từ đó Tiểu Trì cũng thay đổi cái nhìn của mình với cô, tiếp xúc rồi lại càng thấy cô gái này rất đặc biệt, có thể hiểu vì sao ngài Fred lại coi trọng cô.

Trương Ý Nhi ò một tiếng không quan tâm tới anh ta nữa, cô đang chat QQ với Huyền Dụ. Hết Huyền Bạch rồi tới Huyền Dụ, nhưng mà cả hai đều dễ trò chuyện.

Huyền Dụ: [Phụ nữ thật đáng sợ.]

Trương Ý Nhi nhăn mặt gửi lại cho hắn ba dấu hỏi chấm, phụ nữ mà hắn nói bao gồm cô đấy, cô đáng sợ lúc nào hả, cô cực kỳ tốt bụng và đáng yêu nhé.

Vài giây sau Huyền Dụ trả lời: [Không nói cô, đang nói người phụ nữ bên cạnh Boss của chúng tôi, haizz, cảm giác như cô ta đang chuẩn bị phun nọc độc.]

Không đến mức đó chứ, lại nhớ đến người phụ nữ đã gặp qua hai lần kia, mỗi lần đều chẳng cho cô cái nhìn thân thiện nào. Huyền Bạch cũng từng nhắc về cô ta với cô, nói gì mà em gái nuôi hay ân nhân thất lạc nhiều năm của Dạ Huyền. Có thể thấy rõ bọn họ không thích cô ta, là ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên à, dù người đó có là người thân cận của Boss mình cũng không nhịn được mà ghét cay ghét đắng. Giống như thái độ Lion đối với cô, tuy bình thường hắn không làm gì quá đáng nhưng cô biết hắn đối xử khách sáo với cô hoàn toàn là bởi vì ngài Fred. Có lẽ là trong thời gian ngắn cô đã chiếm được trái tim ngài ấy nên Lion không phục, chung quy thì ngay từ đầu cô cũng dùng thân thể để đến gần ngài Fred, mà Lion là người chứng kiến toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Nhưng cô tin có một ngày Lion sẽ hiểu, cô thật lòng với ngài Fred, tuyệt đối trung thành, không bao giờ phản bội ngài dù có rơi vào tay kẻ địch vào một ngày nào đó trong tương lai.

Đợi một lúc mà vẫn không nhận được phản hồi của Trương Ý Nhi, Huyền Dụ có chút vội gửi thêm một tin hối thúc.

[Huyền Bạch bảo hôm nào rảnh muốn rủ cô đi trường đua xe.]

Đua xe? Liên quan gì tới cô. Trương Ý Nhi đáp: [Tôi có biết gì về xe cộ đâu mà đi.]

Huyền Dụ bên kia đang thảnh thơi nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, miệng cười tủm tỉm nhìn chằm chằm điện thoại.

Thấy tin nhắn của cô, hắn cười hờ hờ như tên tự kỷ, các ngón tay lanh lẹ lướt trên màn hình: [Rồi cô sẽ mê xe thôi.]

Nghĩ nghĩ lại gửi thêm: [Có lợi ích lắm đó, sau này ví dụ rơi vào cảnh bị đuổi bắt, thay vì dùng xe bốn bánh cồng kềnh, có thể chạy xe hai bánh, cực kỳ tiện lợi. Huyền Bạch cũng vài lần thoát chết nhờ lái môtô đó.]

Hừ, hắn thừa hiểu cái tính hiếu kỳ và sợ chết của cô nàng kia, cũng không rõ vì sao, chắc hằng ngày đều bị Huyền Bạch tẩy não, riết rồi hắn cũng yêu thích Trương Ý Nhi luôn. Mẹ nó mà phải giấu diếm Huyền Nhạn, Huyền Nhân với cả Boss nữa, thật khổ quá mà.

Tại sao Huyền Bạch có thể thoải mái bày tỏ sự yêu thích với cô còn hắn thì phải lén lút, còn mượn danh nghĩa Huyền Bạch để rủ cô đi xem hắn đua xe?

Tại sao 10 lần, chợt đầu bị ai đó cốc cho một cái đau điếng, hắn chửi ầm: “Mẹ nó, tên khốn… ối… anh.”

“Anh em cái gì? Đang ngốc gì đấy?” Huyền Nhân từ trên tầng đi xuống, từ xa đã nhìn thấy cái bản mặt đần độn của em trai, bình thường đứa em trai này cũng đần thối nhưng không có trưng ra cái nụ cười thiểu năng như bây giờ, chẳng rõ là bị ai đầu độc.

Huyền Dụ chột dạ thoát khỏi khung chat QQ, ngồi thằng người cười giả lả: “Ngốc gì chứ, em đang nghĩ đến trận đua xe sắp tới.”

Huyền Nhân chẳng tin, dù hắn đam mê đua xe cũng không đến mức ngớ ngẩn như vậy, hơn nữa suy nghĩ tới trận đấu quan trọng phải nghiêm túc chứ, cái nụ cười vừa rồi là thế nào.

Nó với Huyền Bạch suốt ngày bày trò cùng nhau, đứa nào cũng chẳng trưởng thành nổi, hắn nhìn mà chẳng buồn căn dặn. Một đường rời đi, cũng không cho Huyền Dụ cái nhìn tạm biệt.

Trương Ý Nhi đọc đi đọc lại tin nhắn cuối cùng của Huyền Dụ, tạm thời cô chưa thể xác định, lại không chắc lúc đó có được nghỉ học mà đi chơi không.

Nói với Huyền Dụ cô cần suy nghĩ rồi cất điện thoại, vừa lúc đến địa điểm hẹn với Tống Vô Ưu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.