Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 53: Màn kịch hạ xuống




“Nhanh tay một chút.” Tần Lam thúc giục, giọng nói của bà ta vọng giữa khu rừng quỷ dị có thể dọa khiếp đảm bất cứ một ai, nhưng khoảng thời gian đào hố Nhạc Ly Ân đã đẩy toàn bộ tâm ma trong người ra ngoài ánh sáng, trở thành một đứa con gái tàn độc và vô tình nhất thế giới, mỗi một nhát bổ xuống cô ta tưởng tượng như mình đang bổ vào thân thể của những kẻ khốn mà cô ta ghét, cô ta hận, trong đó bao gồm cả Trương Ý Nhi, cô ta như nhìn thấy rõ từng đốm máu đỏ tươi bắn ra trong từng nhát bổ mạnh mẽ, dứt khoát, nó bắn lên người, lên mặt cuối cùng là toàn cơ thể cô ta đều đẫm máu.

Một cơn gió mạnh thổi qua cuốn theo những âm thanh xúc đất lúc cùng nhịp, lúc lạc điệu, chẳng hay ho gì cho cam, chỉ có rùng rợn và kinh dị.

Đất còn chưa lấp kín bao tải màu đen thì hai mẹ con tâm địa tàn ác bỗng khựng lại toàn bộ động tác, thân thể cứng đờ như bị điểm huyệt. Bọn họ đều cảm nhận được xung quanh mình có gì đó, không phải cảm giác nữa mà là chắc chắn vật xuất hiện giữa rừng sâu vào đêm hôm khuya khoắt. Không phải vô hình mà là hữu hình, chỉ là nó dường như không mang hơi thở của con người, cũng chẳng phải của động vật hoang dã, nó như là…

“Cần tôi giúp không?” Và cuối cùng cũng xác định được vật đó là gì.

Giọng nói khàn khàn như thể cổ họng từng bị phá hủy tàn bạo, âm thanh như phát ra từ địa ngục khiến bất cứ một sinh linh nào nghe thấy đều bị kinh động. Hai mẹ con vốn trước đó còn hùng hùng hổ hổ, trái tim chẳng chứa chút sợ hãi, mà lúc này đây hai cái xẻng cùng lúc rơi khỏi tay, cái xẻng va vào nền đất tơi xốp nên chẳng gây ra tiếng động khó nghe nào.

Hắn dường như không di chuyển, hoặc là có động đậy thì cũng không gây ra âm thanh nào, cứ như oan hồn vất vưỡng lưu lại trần gian để báo thù rửa hận. Nói đúng một câu đó hắn im lặng như thể đang chờ hai mẹ con lên tiếng đáp lại nhưng sự chờ đợi của hắn chính là áp lực kinh khủng đối với Tần Lam và Nhạc Ly Ân.

Tần Lam run rẩy tay chân, hít thở đã không được ổn định, đầu hơi nghiêng sang phải, vừa nâng mắt bà ta kinh hoảng đến mức hét toáng lên, nó lấn áp luôn cả tiếng hét thất thanh của con gái mình, âm thanh hãi hùng đó lại chẳng là gì so với rừng rậm âm u, giây trước cao vút, giây sau đã bị màn đêm nuốt chửng.

Bà ta đã gặp qua rất nhiều người xấu xí, nhưng không một ai xấu đến dị hợm như kẻ đang đứng yên ở cuối hố đất. Nguyên gốc khuôn mặt xấu đến cỡ nào thì không rõ nhưng hiện tại những vết sẹo do bị bỏng nặng gần như chiếm trọn một nửa khuôn mặt khiến cho người ta phải ái ngại, thành thật nếu phải miêu tả thì chỉ có vài chữ “yêu quái” là phù hợp nhất với bộ dạng của hắn.

Hắn không cao, chỉ khoảng một mét bảy trở lại, tay chân đầy đủ, thậm chí có thể đánh giá là hình thể ổn. Ngoại trừ khuôn mặt khủng khiếp kia thì hắn không khác bộ dạng của con người.

Bị hắn dùng hai con mắt to bự với tròng trắng chiếm phần lớn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống mình, bà ta tái mặt không dám di chuyển, nhưng vẫn còn tỉnh táo mà len lén cầm cái xẻng trên tay. Con gái bà ta đã ngất xỉu từ lúc nào, thật vô dụng, lúc cần nhất lại không làm được tích sự gì.

Trong hoàn cảnh nguy hiểm này, bà ta không thể để bản thân rơi vào trạng thái mất bình tĩnh, cố ý cắn vào lưỡi một cái, vị tanh mặn loang khắp khoang miệng, cuối cùng cũng ổn hơn. Thở nặng nề nhìn con gái đang nằm trên mặt đất không có dấu hiệu tỉnh lại, bà ta nghĩ hiện giờ phải đơn độc tự mình bảo toàn mọi chuyện rồi, vừa phải giữ được tính mạng của hai mẹ con, vừa phải lấp kín được bí mật không thể để người thứ ba phát hiện.

Người đàn ông xấu xí đó tại sao lại xuất hiện ở nơi hoang vu này? Còn là lúc đêm khuya thanh vắng? Xung quanh khu rừng trong khoảng 20 cây số không có bất cứ nhà dân nào sinh sống, hắn ta từ đâu tới? Giống như hai mẹ con bà ta đi làm chuyện ác sao?

Một loạt nghi vấn hiện lên trong đầu bà ta chỉ trong vài giây, cho đến khi hắn có động tỉnh, hắn di chuyển bước chân không tiếng động, bàn tay trắng bệch như người đã lâu không được đón ánh mặt trời. Đèn pin trên đầu bà ta không ngừng đổ xuống, nó bị lỏng, chỉ hai giây chỉnh lại đèn pin cái tên người không ra người, quỷ không ra quỷ đã đứng ngay vị trí của Nhạc Ly Ân còn cô ta không rõ đã bị hắn đẩy sang bên cạnh từ khi nào.

Nhanh, dứt khoát, chính xác quan trọng là không gây ra tiếng động.

Hơi thở Tần Lam ngày càng dồn dập, tuy hắn ta không dùng ánh mắt lạnh căm khi nãy nhìn bà ta nữa nhưng áp lực và sự nguy hiểm mà hắn mang đến bà ta cảm nhận một cách rõ ràng. Người bình thường xuất hiện tại đây đã rất bất thường, huống chi khi hắn ta thấy chuyện kinh dị hai mẹ con bà ta đang làm lại không hề có phản ứng hoảng loạn mà còn chủ động muốn giúp.

Bà ta biết như thế này là không ổn, sự tồn tại của hắn ta rất nguy hiểm khi hắn đã chứng kiến mọi chuyện, dù hôm nay hai mẹ con bà ta sống sót thì cuộc đời về sau chắc chắn sẽ bị uy hiếp. Hai tay siết chặt lấy cái xẻng, tính toán làm cách nào để khử hắn ta, sau đó chôn luôn hắn dưới cái hố đã đào sẵn trước mắt.

Trong những trường hợp mà thể lực hai bên có sự chênh lệch thì dùng đòn tâm lý là cách tối ưu nhất. Tần Lam bỗng cười cười, nếu hắn đã không bình thường thì bà ta cũng phải bất thường theo: “Vị này, xin hỏi danh tính?”

Tiếng gió vi vu không mạnh cũng không nhẹ kéo theo những âm thanh xào xạc của tán lá cành cây, côn trùng vốn đang ngủ yên cũng vì những tội ác âm thầm của loài người mà thức giấc.

Chính vào thời khắc chiếc đèn pin sụp xuống lần nữa che đi cặp mắt đen láy của con rắn độc, bà ta chỉ kịp cảm giác một luồng gió lạnh buốt sống lưng và mạnh mẽ như vũ bão lướt qua, ngay sau đó tất thảy đều chấm dứt. Còn chưa kịp hét lên tiếng oai oán cuối cùng thì cổ đã bị vặn ngược, mắt bà ta mở lớn, hai con ngươi trợn trắng như thể sắp rớt ra khỏi cái hố sâu hoắm.

Hắn cười một cách quỷ dị rồi không chút do dự vứt xác chết xuống cái hố mà bà ta đã có ý nghĩ chôn hắn. Hỏi danh tính của hắn chính là mạo phạm đến hắn rồi, vốn dĩ định chơi đùa một lúc, cho bà ta thêm chút thời gian ngắm nhìn thế gian, tiếc là con rắn độc này quá ngu ngốc. Vậy thì chết sớm đi thôi.

Những con cú hoạt động vào ban đêm, chúng láo liếc chăm chú ngó nơi phát ra âm thanh lạ thường, cặp mắt sáng rực như hai viên kim cương soi rõ bóng hình một người đàn ông với khuôn mặt dị dạng bằng tốc độ kinh người rời khỏi khu rừng chết chóc, trên tay hắn là thân thể một người phụ nữ nhỏ nhắn, mềm mại đang hôn mê sâu.

Màn kịch hạ xuống, đêm vắng tại rừng sâu lại trở về với dáng vẻ vốn có. Âm u và lạnh bạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.