Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 40: Va chạm xe đạp




Một ngày mùa đông lạnh lẽo, nhưng có ánh mặt trời xua tan đi một phần lạnh bạt của tình người tại Phong Khởi.

Có vẻ hôm qua là ngày mưa cuối cùng của năm, nhìn bầu trời trong xanh trên cao có thể đoán được, quan trọng là thứ mùi đất khô ráo rất rõ ràng kia không thể qua được cái mũi nhạy cảm của Trương Ý Nhi.

Lúc cô thức dậy đã không thấy Lạc Quý Nhân đâu, đoán chắc cô ấy chạy bộ buổi sáng rồi. Tính toán mình cũng nên tập thói quen đó đi là vừa, nâng cao được sức khỏe mà còn có lợi cho việc chạy trốn trong một vài trường hợp bị rượt đuổi.

Vệ sinh đi ra, sáng nay cô có tiết thực hành tại phòng vẽ tranh, thay xong bộ đồ đơn giản, choàng áo lông vũ màu trắng đeo balo định rời khỏi phòng đi ăn sáng trước.

Trên đường gặp Lạc Quý Nhân đã chạy bộ trở về, cả hai chào buổi sáng xong thì phần người nào người nấy đi ngược hướng nhau.

Đi qua trạm gác lại thấy anh chàng bảo vệ, cô mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Anh chàng cực kỳ vui vẻ mỗi khi gặp Trương Ý Nhi, do dự một hồi đến khi cô sắp đi xa mới gọi lại: “Cô gái.”

Trương Ý Nhi dừng chân xoay người, hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao ạ?”

Chàng thanh niên gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng: “Cô tên gì? Sau này cũng tiện chào hỏi.”

Trương Ý Nhi nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đang mọc ở đằng Đông, giọng cô gái nhẹ nhàng mà ngọt ngào: “Trương… Frederick Ý Ý. Anh có thể gọi tôi là Ý Ý.”

Frederick Ý Ý… là con lai sao? Chàng thanh niên suy tư hai giây rồi chợt hoàn hồn gật đầu, anh cũng tự giới thiệu mình: “Ý Ý, cô có thể gọi tôi là Hứa Hâm.”

Kể từ khoảnh khắc Hứa Hâm thốt gọi cái tên “Ý Ý” tình bạn giữa hai người cũng được thiết lập cũng là bức tường thành vững chắc che giấu đi mối tình đơn phương định trước sẽ không có kết quả.

Những chiếc lá vàng mùa thu vẫn lưu luyến mà bám trụ trên từng tán cây, vì tình bạn đơn thuần của hai con người đang nở nụ cười chân thành mà khẽ đung đưa rồi rơi xuống mặt đường cách họ một khoảng không xa, thầm lặng chứng kiến một tình bạn vĩnh cửu đang nảy nở.

Mượn xong xe đạp, Trương Ý Nhi vừa đạp xe vừa ngó bản đồ được cô cầm trên tay, lái bằng một tay vẫn không hề hấn gì, có lẽ học viện Phong Khởi quá lớn nên đi trên đường Trương Ý Nhi không chạm mặt nhiều sinh viên lắm.

Cứ tưởng hôm nay là một ngày tốt lành với muôn hoa đua nở, muôn tiếng chim hót, nhưng đạp xe gần đến căn tin thì từ phía sau không biết chạy xe kiểu gì va chạm vào xe của cô, cô lái một tay lại bị đâm quá bất ngờ cả người và xe lảo đảo vài giây rồi kết cục là ngã nhào xuống đường.

Tiếng rên nhỏ của cô gái lọt thẳng vào tai mấy người xung quanh, Lạc Hồ Nhuận cũng đâu có ngờ mới sớm đã xảy ra đụng độ thế này chứ. Tuy nhiên hắn không hề biết sai mà còn ngồi trên xe, một chân chống xuống đường từ trên cao nhìn nữ sinh đang chật vật cố gắng đứng dậy, giọng điệu vừa khinh thường vừa phách lối: “Đâm trúng ông đây mà không biết xin lỗi hả?”

Những kẻ đi ngang cũng hóng chuyện vây xung quanh, ai cũng cười mỉa mai nhìn Trương Ý Nhi bằng ánh mắt giễu cợt.

Trương Ý Nhi nhăn nhó, khuôn mặt có hơi cau có, thầm rủa tên khốn đụng mình vạn lần, mắt mù hay sao vậy, đường rộng cỡ này mà còn có thể tông vào cái xe đạp nhỏ bé mới thuê của cô, cố tình chắc.

Chẳng có ai đứng ra đỡ cô, chuyện này cũng không có gì lạ, Trương Ý Nhi đã chứng kiến một màn bắt nạt bạn học hôm trước ở căn tin, đúng chất “bày đàn”.

“Này, con nhóc kia, cô đâm xe vào ông đây đấy.”

Đâm cái đầu hắn, rõ ràng cô mới là nạn nhân, Trương Ý Nhi cuối cùng cũng đứng thẳng người, vừa ngẩng mặt lên đã khiến cho tên đầu sỏ kinh ngạc đến há hốc miệng: “Cô… cô… người phụ nữ của Frederick?” Lại là biệt danh đó.

Trương Ý Nhi xoa xoa tay đau, ánh mắt không thiện cảm nhìn cái tên khốn trước mắt, hoàn toàn xa lạ, chưa từng gặp ở đâu cả nhưng sao hắn lại biết mình? Có điều hiện tại vấn đề đó không quan trọng, quan trọng là lời hắn vừa nói. Mẹ nó giữa một đám đông thế này mà hắn không kiêng dè gọi cô như vậy, rõ ràng là muốn mạng cô mà.

“Anh bớt nói nhãm đi, tôi là cháu họ của ngài Frederick, anh nói vậy là đang bôi nhọ chú tôi và cả tôi đấy.”

Cháu họ?

Cái gì vậy chứ? Chuyện gì thế này? Không phải là người phụ nữ của Frederick Nhược Đông sao? Còn vì hắn ta mà đỡ một nhát dao chí mạng nữa? Sao thoáng cái đã trở thành cháu họ của Frederick?

Rốt cuộc là sao?

Thấy hắn im lặng, biểu cảm trên mặt biến đổi liên tục, Trương Ý Nhi cũng không định bảo hắn xin lỗi chuyện “vô ý” mà tông mình, nghe qua cái cách hắn đã sai mà còn bắt người khác nhận lỗi còn cả cái giọng điệu kênh kiệu đã biết lại là tên có nhân phẩm không thua kém Mạc tiểu thư. Bớt được chuyện nào hay chuyện đó vậy, mới vừa nhập học cô thành thật chưa có hứng thú đi đối đầu với mấy nhân vật “cực phẩm” này, cũng là do cô chưa đủ năng lực, chờ cô luyện thêm công phu thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp.

May mắn xe đạp không bị trật xích hay mất miếng xương nào, chỉ có trầy xước một chút. Trương Ý Nhi toan định đạp xe đi thì bị ai đó rất không khách khí kéo lại: “Này… này… khoan đã.”

Trương Ý Nhi bị hắn quấy dai mà muốn nổi điên nhưng cô nhịn, lần nữa dừng xe lại nghiêng đầu nhìn cái tên mãi không chịu bỏ qua, rõ ràng là hắn sai đấy. Cô thở dài bất lực nói: “Anh muốn làm gì? Rõ ràng tôi không phải là người tông trúng anh.”

Hắn bỗng cười, nụ cười đầy ý trêu ghẹo và hứng khởi: “Này… cô tên gì?” Còn việc cô là cháu họ hay người tình của Fredrick Nhược Đông hắn sẽ điều tra lại, chắc chắn có ẩn tình nào đó.

“Fredrick Ý Ý.”

“Ok, đi đi.”

Tha cho cô nhanh như vậy? Đảo mắt qua mấy kẻ đang đứng hóng chuyện, Trương Ý Nhi cũng không thắc mắc được mấy giây, như được đại sá lập tức liếc hắn một cái rồi đạp xe chạy nhanh, còn ở đó có khi cô sẽ không nhịn được mà đánh hắn mất. Cái bản mặt thật khiến người ta không ưa nổi. Huyền Bạch còn đáng yêu hơn cái tên da trắng ở đâu chui ra này nhiều.

Huyền Bạch đang sức đầu mẻ trán tìm tung tích của Boss trong rừng sâu thì hắc xì một cái, hắn nhíu mày càm ràm.

Lạc Hồ Nhuận ngó theo một người một xe nho nhỏ đi xa mới giật mình thu hồi lại ánh mắt kỳ lạ của mình, thấy xung quanh vẫn còn mấy kẻ nhìn nhìn ngó ngó, hắn quát lên: “Nhìn cái gì, còn không cút đi.” Cả đám ngu ngốc vội bỏ chạy mà không rõ nguyên nhân vì sao từ nãy giờ lại không chịu trốn trước. Thích tự ngược? Loạn, loạn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.