Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 30: Con vịt xấu xí




Hôm sau Trương Ý Nhi đến trường học muốn thu dọn ít đồ trong ký túc xá. Việc chuyển trường đã được Frederick sắp xếp, lên kế hoạch cả rồi, cô chỉ việc thu dọn hành lý rồi chuẩn bị tinh thần gia nhập vào Học viện Phong Khởi thôi.

Cô bạn thân chung ký túc vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của Trương Ý Nhi, mất chục giây mới phản ứng, điện thoại đáng thương bị cô nàng vứt lên giường, còn thân xác thì phóng nhanh đến ôm lấy Trương Ý Nhi mếu máo: “Tớ nghe có người bảo cậu gặp chuyện… huhu… còn bảo cậu không qua khỏi… bọn họ lại không nói tớ nghe cậu ở đâu, bị làm sao… hức… cái đám đáng ghét đó… huhu… Ý Ý vẫn còn sống.”

Ai đã đồn bậy cô vậy? Một người đang sống sờ sờ sao lại trở thành bệnh nặng nằm liệt giường rồi. Chắc ai đó nhầm lẫn cô với người nào rồi.

Trước mắt dỗ nín cô bạn đã, con gái làm bằng nước à, khóc nhiều như vây, cô lại quên mất mình khi ở bên người đàn ông kia còn yếu đuối hơn thế nữa.

“Là tin bậy bạ thôi, bà ngoại tớ nằm viện tớ phải chăm sóc bà, lúc ấy gấp quá nên không kịp báo với cậu. Thật xin lỗi.” Một loạt chuyện xảy ra, điện thoại của cô rớt ở cái xó xỉnh nào cũng chẳng nhớ nữa, hiện giờ cô hoàn toàn mất sạch số điện thoại của mọi người rồi.

Cô nàng Tống Vô Ưu ngây thơ, hiền lành gật gù đầu cố gắng dằn cơn mưa nước mắt đang có dấu hiệu tiếp tục rơi: “Làm tớ lo chết đi được, bà ngoại cậu ổn chưa?” Cô cũng biết Trương Ý Nhi có một người bà, còn có cả mẹ ké và con gái của mẹ kế, ba lại mất sớm, gia đình cô bạn cùng phòng cũng rất phức tạp nên sau khi biết hoàn cảnh của Trương Ý Nhi bất hạnh, Tống Vô Ưu đặc biệt quan tâm, lo lắng cho cô, rất xứng đáng là một người bạn tri kỷ.

Trương Ý Nhi cười gật đầu: “Bà ổn rồi, phẫu thuật rất thành công.”

“Ừm, vậy tốt quá rồi.” Tống Vô Ưu không hỏi đến Trương Ý Nhi làm cách nào xaoy sở được tiền phẫu thuật, mỗi nhà mỗi cảnh, đều phải tự đấu tranh tìm mọi cách để vượt qua số phận thôi. Nhà Tống Vô Ưu cũng chẳng giàu có nhưng được cái là không phức tạp như gia đình Trương Ý Nhi. Tóm lại đặt lên bàn cân so sánh thì xét về mặt kinh tế Tống Vô Ưu vẫn tốt hơn nhiều.

Cả hai đến căn tin ăn trưa. Vừa ăn vừa nghĩ nên nói thế nào với Tống Vô Ưu về chuyện mình phải chuyển trường. Đã vậy còn là học viện giành cho phần tử con cháu giới quý tộc.

Xoắn xuýt một hồi cái não ngắn này vẫn không dài ra được, cô uể oải thở ngắn thở dài.

“Này.” Tống Vô Ưu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa kéo hồn người kia về, con nhóc này chẳng rõ gặp vấn đề gì nan giải mà cô ta đã ăn hết hai phần ba cơm canh, còn Trương Ý Nhi mới ăn được một phần.

Rõ ràng đến thế cơ à, Trương Ý Nhi nghĩ phải luyện một khóa cách che giấu suy nghĩ, tâm tư thôi, nếu không đời này cô đừng mong có thể nói dối.

Căn tin khá đông sinh viên chẳng ai để ý đến bọn họ nói lớn hay nói nhỏ.

Trương Ý Nhi ngồi nghiêm chỉnh nhìn thẳng vào Tống Vô Ưu ở đối diện dùng giọng điệu vừa phải nhưng đầy chân thành: “Tớ quen một người đàn ông…” cô bắt đầu: “Ông ấy yêu thích và muốn nhận tớ làm con nuôi, tiền phẫu thuật của bà cũng là nhờ ông ấy chi trả. Ông ấy rất hiền từ và nhân hậu, hoàn toàn không phải là một lão già giàu có ý đồ muốn tán tỉnh mấy cô gái trẻ. Sau đó vì tớ mà ông ấy còn ra mặt phủ đầu hai mẹ con luôn bắt nạt tớ, tớ cảm động rồi trở thành con nuôi của ông, ông rất có máu mặt tại thành phố S nói riêng và nước mình nói chung, vì tương lai của tớ cũng là để trả ơn ân nhân tớ theo ý nguyện của ông ấy chuyển sang Học viện hoàng gia Phong Khởi, mọi thủ tục đang được tiến hành, tớ… tóm lại tớ muốn nói là tớ phải chuyển trường.” Chốt câu cuối chí mạng.

Nếu chỉ là chuyển sang một ngôi trường bình thường thì cô cũng không cần giải thích dài dòng như vậy, nhưng bởi vì đó là Phong Khởi - một học viện quý tộc, dù lực học của cô xuất sắc đến cỡ nào cũng chẳng có tư cách được họ đặc cách nhận vào học viện. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng biến Fredrick Nhược Đông thành một lão già quyền quý, đó là cách hợp tình hợp lý nhất.

Có vẻ như Tống Vô Ưu vẫn chưa tiếp nhận toàn bộ những câu chữ Trương Ý Nhi nói, cô ta không ngắt lời đơn giản là không thốt nổi thành lời mà thôi. Người bạn tưởng chừng như cùng một thế giới với mình, thoáng cái đã trở thành vị tiểu thư quyền quý, là sinh viên của Học viện hoàng gia Phong Khởi - nơi mà bất cứ một cô gái nào đều ôm khát vọng được đặt chân đến.

Tựa như hai con vịt đang vui vẻ làm bạn tốt của nhau, bỗng một ngày một trong hai con biến thành thiên nga cao cao tại thượng, và con thiên nga đó nói rằng nó không thể cùng con vịt vui chơi chung một chỗ nữa, con thiên nga phải đến nơi thuộc về nó - đó là hồ thiên nga, mà không phải một đầm nước đục xì.

Con vịt xấu xí vẫn mãi là con vịt xấu xí, nó ngoài việc lặng lẽ cô đơn nơi đầm lầy dơ bẩn nhìn ngắm con thiên nga đang bơi một cách xinh đẹp ở hồ nước xanh biếc sạch sẽ và trong suốt tựa viên kim cương quý hóa, thì chẳng thể thay đổi được gì khác. Nhìn thấy nhưng cách nhau tưởng chừng là cả ngàn năm ánh sáng.

Âm thanh nô đùa lúc trầm lúc bổng cũng không thể lọt vào tai Tống Vô Ưu, cô ta như rơi vào cái hồ sâu hoắm dơ dấy, bẩn thỉu kia cho đến khi Trương Ý Nhi gọi lần thứ tư: “Vô Ưu.”

Như người từ cõi hư không vừa trở về, đôi mắt vô hồn nâng lên, sau một thoáng chạm phải hồ nước trong vắt không nhiễm chút bụi bặm nào cô ta mới tỉnh lại.

“Tớ… à… haha” Như trở về với một Tống Vô Ưu hoạt bát thường ngày, cô ta cười có chút khoa trương, hai tay ôm lấy mặt mình tinh nghịch mà nháy mắt vài cái với Trương Ý Nhi đang sửng sờ ở đối diện: “Ngon quá nhỉ, số cậu cũng tốt thật. Thế… cái này.” Tống Vô Ưu làm ra vẻ sắp nói chuyện gì đó vô cùng đen tôi, hai má phúng phính trắng nõn ửng hồng, liếc ngang liếc dọc rồi trườn người về phía trước khẽ giọng: “Có phải ông ta đang dùng chiêu ‘thả dây dài, câu cá lớn’ với cậu không, hoặc là ông ta nhìn thấy được một năng lực nào đó trên người cậu rồi từ đó muốn dụ dỗ. Tiền là thứ cậu cần mà ông ta lại có thừa thứ đó, trên đời này…” Nụ cười thoáng nhạt dần, thậm chí sự gượng ép đã không còn giấu nổi: “Không ai cho không ai cái gì cả, đúng không nào.” Phát hiện vẻ mặt không vui lắm của Trương Ý Nhi, Tống Vô Ưu lại cười ha hả không tiếp tục “mỉa mai thông qua sự quan tâm giả tạo” nữa: “Tớ chỉ không muốn cậu bị lừa thôi.” bỏ một miếng thịt kho vào trong miệng, đầu lưỡi đã sớm chẳng còn cảm giác.

“Tớ nghĩ ông ấy không phải loại người đó đâu.” Frederick Nhược Đông mà thèm thả dây dài, câu cá lớn à, đời nào chứ, là chính cô tự chui đầu vào hắn. Những lời khuyên của Tống Vô Ưu bề ngoài thì hoàn toàn là kiểu dáng quan tâm bạn bè, nhưng Trương Ý Nhi cứ cảm giác cô ta có ẩn ý trong đó, tiếc là cô không giỏi chuyện nhìn thấu tâm tư người khác như ngài Fred hay Đan Đan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.