Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 218: Vân tay




Càng vào sâu không khí lạnh và ngột ngạt càng tăng lên.

Cái mũi của Trương Ý Nhi đã đến lúc phát huy tác dụng, cô quát: “Dừng lại.”

Giọng cô gái nhỏ nhẹ nhàng nhưng rất có trọng lượng: “Xác sống đang ở gần đây.” Ngoại trừ đám người Frederick và Dạ Huyền thì ai cũng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên với phát ngôn của cô.

Frederick Nhược Đông lạnh giọng: “Tiểu Ý cảm nhận mùi tốt hơn người bình thường.”

Khi nãy ở ven biển, Trương Ý Nhi đã ghi nhớ mùi của đống xác sống kia, cô luôn nhỏ giọng dẫn đường cho Frederick Nhược Đông, mọi người đều tin tưởng Frederick, hóa ra là đã có chuyên gia bên cạnh.

Mùi của xác sống càng lúc càng nồng, Trương Ý Nhi đã xác định được chúng đang gần trong gang tấc.

Cô chỉ tay về một hướng, mọi người đồng loạt cảnh giác lên tư thế chuẩn bị hành động.

“Rất đông, mọi người cẩn thận.” Cô nhắc nhở thêm rồi nhào vào trong ngực Frederick Nhược Đông làm tổ. Chớp mắt ôm eo hắn: “Cẩn thận nhé anh.”

Hắn nhếch môi, nhìn cặp mắt ướt át trong veo ấy, gật đầu.

Đến khi cái đám xác sống trên khoảng hai mươi con đang bò ra trước mắt, mọi người thầm tán thưởng phu nhân của Frederick Nhược Đông.

Chiến thuật của bọn họ rất đơn giản, xuất hiện con nào bắn con đó, một phát vào não.

Nếu nguyên một đám xông tới thì dùng lựu đạn, phải cho chúng banh xác mới yên tâm.

Đám xác sống này di chuyển rất nhanh, khiến người ta suýt thì trở tay không kịp.

Súng đạn cùng lựu đạn ầm ầm, làm rung chuyển cả không trung.

Trương Ý Nhi có một suy đoán, cô nói: “Cứ đi theo phương hướng của xác sống, đoán chừng sẽ tới điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất.”

“Sao em nghĩ vậy?” Frederick Nhược Đông một tay cầm súng, một tay nắm chặt bàn tay nho nhỏ của vợ.

“Xác sống là một sinh vật, chúng cũng cần phải ăn mới tồn tại, xung quanh tồn tại kho báu rất có thể có thứ mùi thu hút chúng, vì mũi của chúng rất nhạy. Không chắc chúng có giống như xác sống trên phim rất thích máu hay không nhưng suy đoán của em là có căn cứ.”

Cứ vậy từng nhóm, từng nhóm xác sống đều bị tiêu diệt.

“Sao lại nhiều thế chứ.”

Có lẽ Lạc Hồ Vận đã tính toán mọi thứ trong tay vô cùng hoàn hảo nhưng một điều nằm ngoài kế hoạch và hiểu biết của hắn đó là sự khác thường của Trương Ý Nhi. Cô có một khứu giác có thể ví như một loại dị năng hiếm có trên đời.

Chính điều đó đã dẫn tất cả đến vị trí sâu nhất của hòn đảo chết.

Không khí nơi này rất khắc nghiệt, ánh mặt trời không lọt vào nổi, một mảnh âm u như ma trận quỷ ám bao phủ. Sự lạnh lẽo, không chút độ ẩm khiến cổ họng khô khốc, việc hít thở cũng không được thông thoáng.

Lạc Hồ Nhuận há miệng phát hiện ký hiệu hai đóa hoa hồng quyện vào nhau được khắc trên tảng đá lớn. Gấp gáp nói cho cả nhóm.

Trong sự tĩnh mịch đến rợn người, Trương Ý Nhi kinh hãi thét lớn: “Dạ Huyền, tránh mau.”

Vì mãi tập trung vào thứ ký hiệu trên tảng đá mà lãng quên mất chuyện xác sống. Đến khi bị thứ mùi đó làm ngạt mới sực hoàn hồn.

Một tiếng súng đùng.

May là kịp thời.

Frederick Nhược Đông thu hồi súng, ánh mắt vô cảm liếc Dạ Huyền một cái rồi trở lại ôm vợ.

Dạ Huyền hờ hững chẳng buồn nhìn hắn.

Hai người đàn ông này… Trương Ý Nhi nhếch môi rồi tiến lên phía trước xem xét ký hiệu tương tự trong quá khứ từng thấy.

Thật giống. Thậm chí cả kích cỡ cũng y hệt.

Nhưng xoay tròn, nhấn, vặn trái vặn phải nó cũng chẳng chuyển động. Giống như khóa kim loại đã quá lâu không ai chạm đến nên bị rỉ sắt. Thử dùng dầu bôi trơn cũng không có kết quả.

Từng người bắt đầu truy tìm xung quanh tảng đá lớn xem có gì khác lạ không.

Trương Ý Nhi không dám để tình huống khi nãy xảy ra nữa, cô giúp cả nhóm để ý tình hình xác sống xung quanh.

Huyền Nhạn rê bàn tay trên tảng đá, bất ngờ chạm phải một điểm lõm xuống, nhìn kỹ mới phát hiện lỗ lõm có hình tròn, bên trong in những đường vân mờ nhạt như vân tay. Nếu không chạm vào chắc chắn không phát hiện.

“Chỗ này.” Huyền Nhạn gọi mọi người lại.

Dạ Huyền tiến lên nhìn thật chăm chú hình tròn nhỏ cỡ ngón tay, hai mắt y không chớp, giọng nghiêm túc: “Vân tay.” Chỉ vài chữ này đã tường tận mọi chuyện.

Không biết thế nào, tất cả đều hướng ánh mắt đến cô gái nhỏ gần đó.

Frederick Nhược Đông dẫn cô đứng trước hình tròn nhỏ có khả năng là chìa khóa mở ra cánh cửa kho báu.

Hắn ra hiệu cho Đan Đan đến khử trùng vị trí lõm xuống, xong hắn nâng bàn tay Trương Ý Nhi lên, cởi găng tay ra, nhẹ giọng: “Thử đi em.”

Từng cặp mắt dính chặt trên cử động ngón tay của Trương Ý Nhi.

Trước hết là bàn tay phải, cô ấn ngón tay cái vào, không có động tĩnh nào cả. Ngón cuối cùng, vẫn không có bất kỳ cánh cửa gì đó di chuyển.

Tiếp theo là bàn tay trái, Trương Ý Nhi cũng căng thẳng không kém gì bọn họ. Mũi lại ngửi phải mùi xác sống đến gần, cô nhắc nhở: “Có xác sống.”

Khi ngón giữa tay trái của cô chạm vào, ấn mạnh, một tiếng cạch không lớn cũng không nhỏ vang lên nhưng tất cả đều nghe thấy.

Cùng lúc vài tiếng súng bắn chết đám xác sống lại tấn công bất ngờ.

Trương Ý Nhi quả thật là người quan trọng và không thể thiếu trong cuộc hành trình này. Cô là người quan trọng với Lạc Hồ Vận, không rõ tình cảm hắn ta đối với cô là gì nhưng Frederick Nhược Đông cảm nhận được Lạc Hồ Vận quan tâm cô.

Một cửa động nằm trên mặt đất chầm chậm mở ra.

Rất giống với cửa động tại khu rừng Cấm.

Không chắc địa hình bên dưới có giống không nhưng có thể chắc chắn bọn họ đã đi đúng hướng.

Dây thang thả xuống, từng người nối đuôi đi vào hang động sâu dưới lòng đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.