Cô nhắm nghiền mắt, hơi thở dần nặng nề: “Nhược Đông, em với hắn và Lạc Hồ Ưng từng quen biết nhau từ nhỏ.”
“Anh biết.”
“Anh… sao anh giấu em?” Cô không khống chế được mà cao giọng, có trời mới biết cô đã bàng hoàng ra sao khi nhớ lại toàn bộ mọi chuyện. Thậm chí cô còn đang có ý định đi gặp Lạc Hồ Vận để kết thúc tất cả, nhưng đúng lúc này Frederick Nhược Đông lại ngăn cản, cô không hiểu người đàn ông của cô đã biết được bao nhiêu. Có nhiều hơn cô hay không. Thật đau đầu quá.
Frederick Nhược Đông day day mi tâm, anh nói: “Anh cũng mới điều tra được, lần này anh về… Tiểu Ý, anh đã tìm được cách thức giải mã hình xăm trên lưng em rồi.”
Ngoại trừ tiếng hít thở không đều của cô gái nhỏ bên tai thì không còn âm thanh nào khác, Frederick Nhược Đông nâng cổ tay lên, hạ môi hôn lên chiếc vòng khảm viên đá xanh lục, anh thả giọng du dương: “Tiểu Ý, tin anh.”
Chờ đến khi cô nhỏ giọng “vâng” hắn mới cong khóe môi, kết thúc cuộc gọi.
Điện thoại vừa tắt thì Lion gọi đến.
“Ngài Fred, tóm được Hoắc Hạ rồi.”
“Lạc Hồ Vận thì sao?”
Lion nghiến răng: “Lạc Hồ Ưng phá hỏng ạ.”
Mày rậm hơi nhăn lại, lọn tóc bạch kim chợt rũ xuống chạm vào mi mắt, cùng lúc đó đôi con ngươi xanh lục lóe lên tia u ám, hắn nói bằng âm điệu ma mị, quyến rũ: “Phẫu thuật cho Hoắc Hạ đi.”
Lion sáng mắt, gật đầu: “Vâng. Còn Lạc Hồ Vận thì sao ạ?”
Frederick Nhược Đông hạ lệnh: “Xóa sổ cái nhà rửa tội đó.”
“Xóa sổ” này đồng nghĩa với mang quân tới Phong Khởi khai chiến rồi. Lần này Frederick Nhược Đông không cho Lạc Hồ Vận và Lạc Hồ Ưng con đường lui nào nữa.
Đi được nửa chặng, Frederick Nhược Đông ra hiệu cho Khai Tâm đang ngồi ở ghế lái. Anh ta mím môi gật đầu, đạp chân ga, dùng tốc độ tên lửa cho xe chạy nhanh, rồi hòa vào con đường đông đúc, sau đó lại rẻ phải. Frederick Nhược Đông đã sớm ở trên xe tráo người.
Lạc Hồ Vận quả nhiên muốn ra tay với hắn. Tên khốn kiếp này.
Ô tô dừng tại cổng bí mật của lâu đài, Frederick Nhược Đông chưa xuống xe liền mà để thuộc hạ kiểm tra tình hình xung quanh trước, đảm bảo an toàn rồi mới báo lại với hắn. Trước khi xuống xe, Frederick Nhược Đông gọi cho Lạc Hồ Ưng.
“Đến nước này rồi anh còn bao che cho hắn ta?”
Lạc Hồ Ưng giữ im lặng một lúc, cuối cùng y mệt mỏi nói: “Không, tôi chỉ muốn cho hắn nghiệm ra một số chuyện mà hắn luôn mù mờ thôi.”
“Nhàm chán.” Dứt lời liền tắt luôn điện thoại.
“Đi thôi.”
Lần này hắn dùng phi cơ riêng, như vậy sẽ an toàn và kín đáo lại rút ngắn thời gian trở về nước.
Lạc Hồ Ưng nhận bức tranh mà Hàn Hồ Điệp vừa đưa cho y, y không liên lạc được với Lạc Hồ Vận nhưng y biết hắn đang ở đâu.
Chỉ từng đến nơi đó một lần nhưng Lạc Hồ Ưng cũng là một kẻ thông minh đến biến thái nên dù có bịt mắt, y vẫn có thể tìm ra cách thức đến trận địa mai phục của hắn ta.
Nguy hiểm hay không nguy hiểm cũng chẳng còn quan trọng, đã mười mấy năm rồi, y đã mệt, không còn muốn tiếp tục dấn thân vào kế hoạch mất tính người của Lạc Hồ Vận nữa.
Mục đích cuối cùng là gặp lại Tiểu Linh đã đạt được, y chẳng còn luyến lưu điều gì, mọi quyền hành đều trao lại cho Lạc Hồ Nhuận và Lạc Quý Nhân, có hai đứa nhóc đó rồi y không lo cho Lạc gia nữa.
Y chỉ còn một ý nguyện cuối cùng đó là bảo vệ chu toàn cho Tiểu Linh cũng chính là Trương Ý Nhi, con bé đã bị hai anh em bọn họ tổn thương quá nhiều, bị bọn họ phá hủy cả cuộc đời, y có trách nhiệm kết thúc mọi chuyện mà Lạc Hồ Vận đã gây ra, trả lại cho cô một cuộc sống bình phàm.
Việc hắn là thủ lĩnh tổ chức Đen hiện tại cũng chẳng phải là chuyện gì nghiêm trọng.
Trí nhớ và sự phán đoán của Lạc Hồ Ưng rất kinh người, rất nhanh y đã tìm thấy ụ đất nhô cao trong khu rừng rậm.
Chẳng còn hai bông hoa hồng quyện vào nhau, phía trên chỉ có một con búp bê nhuộm đầy máu.
Y lại chẳng sợ hãi, trên đời này ngoại trừ cái chết của Tiểu Linh thì chẳng có gì khiến y kinh hãi cả.
Lạc Hồ Vận như thể đã đoán trước được y sẽ tìm tới đây.
Hắn đã bỏ chiếc mặt nạ quỷ hút máu ra, khuôn mặt không khác gì quái vật hiện rõ, Lạc Hồ Ưng lại thấy thế này mới là bình thường, hơn nữa y cũng đã từng nhìn thấy bộ dạng ma chê quỷ hờn của hắn ta.
“Tìm tôi làm gì?”
“Muốn gặp Hồ Linh.”
Hắn hừ một tiếng: “Anh không có tư cách gặp con bé.”
“Nó cũng là em gái của tôi.”
Dường như lời này đã chạm vào vảy ngược của Lạc Hồ Vận, hắn vận nội lực bay nhanh tới bóp lấy cổ Lạc Hồ Ưng. “Em gái? Nhưng năm xưa anh đã gián tiếp hại chết con bé.”
“Tôi là vì cứu cậu.” Lạc Hồ Ưng mặt không biến sắn dù bị hắn siết cổ cũng chẳng sợ: “Nếu tôi không ngăn cản cậu thì cậu đã chết từ nhiều năm trước.”
“Vậy là tôi nên cảm ơn anh.”
Lạc Hồ Ưng đỏ bừng mặt mày, y lắc đầu cố gắng nói cho đủ câu chữ: “Dừng lại đi, Hồ Vận. Trả thù như vậy đã đủ rồi, cậu không nghĩ rằng Hồ Linh trên trời sẽ đau khổ ra sao nếu biết cậu hóa thành ma quỷ như hiện tại?” Giây sau đó bụng bị đâm một nhát dao.
Lạc Hồ Ưng rên thành tiếng, hắn ta đạp mạnh một cái, cả thân thể như ngọc của người đàn ông ngã bệt xuống sàn đất ẩm mốc.
“Cút. Tranh thủ khi tôi còn niệm chút tình người mau chạy đi.” Hắn ta xoay người muốn đi theo con đường trong hang động nhỏ nhưng Lạc Hồ Ưng lại kiềm giữ bước chân hắn.