Khoảnh khắc cánh cửa gỗ mở toang, ánh mặt trời đậu trên người cô tỏa ra ánh hào quang khiến hai người đàn ông đang thoa thuốc bất ngờ nhìn đến không chớp mắt.
Trương Linh cũng giật mình than một tiếng, sau đó cô cười khanh khách chạy tới ngồi trước cả hai, mắt lấp lánh: “Các anh tỉnh rồi.”
Thì ra cô bé có dáng vẻ thế này, Lạc Hồ Ưng nhìn cô cười gật đầu: “Cảm ơn em đã cứu bọn anh.”
Cô lắc lắc đầu, nhìn y rồi lại nhìn Lạc Hồ Vận “kỳ cục”: “Em chỉ làm chút chuyện thôi.” Sau đó cô mở balo lấy đồ ăn và nước ra.
“Các anh chắc đã đói rồi, ăn đi.” Đồ ăn hôm trước cô để lại không nhiều lắm, duy trì được hai hôm đã là quá lắm rồi.
Đúng là cả hai đói thật, mỗi người ăn một cái bánh bao vừa ăn vừa trò chuyện, hỏi nguyên nhân cô xuất hiện trong khu rừng rồi cứu bọn họ. Dù tin tưởng cô nhưng cả hai đều là những kẻ đa nghi, vẫn phải tìm hiểu kỹ một chút.
Nghe cô thành thật kể chi tiết, cuối cùng không còn nghi ngờ gì nữa.
Lạc Hồ Vận khàn giọng hỏi: “Em có nói với ai không?”
Trương Linh vội lắc đầu: “Không ạ, em đợi các anh tỉnh lại để hỏi ý.”
May mắn, dù sao kẻ thù cũng không rõ đang ở đâu, nhưng ít nhiều cũng suy đoán được Lạc gia đã hỗn loạn rồi.
“Các anh đi đứng được chưa?”
“Chưa thể, chân bọn anh bị đánh gãy rồi.” Lạc Hồ Ưng lên tiếng, ăn xong miếng bánh cuối cùng, y sờ soạng trên người phát hiện chẳng có vật gì đáng giá sót lại, ngó Lạc Hồ Vận: “Cậu có vật gì quý giá không?”
Lạc Hồ Vận mím môi, hắn hiểu ý của Lạc Hồ Ưng, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống đưa cho y.
Lạc Hồ Ưng đem nó giao cho Trương Linh, trước ánh mắt khó hiểu của cô, y bảo: “Em giúp anh bán chúng lấy tiền sau đó mua một chiếc điện thoại cùng một sim điện thoại, được không?”
Cô gật đầu chắc nịch, rồi chớp chớp mắt, hơi chần chừ hỏi: “Các anh… có phải người xấu không?”
Luôn là Lạc Hồ Ưng mở miệng nói chuyện với cô, còn Lạc Hồ Vận vẫn là bộ dáng người lạ chớ đến gần, thậm chí trên khuôn mặt hắn mãi mãi là vẻ lạnh lẽo và thâm trầm, thành thử Trương Ý Nhi khá sợ hắn, không dám nhìn hắn, chỉ thỉnh thoảng đột nhiên nghe tiếng thở của hắn thoang thoảng quanh tai mới nhớ tới hắn đang ở gần mình.
Lạc Hồ Ưng vuốt nhẹ tóc cô, y không lắc đầu cũng không gật đầu, y chầm chậm nói: “Dù có là kẻ xấu thì em đã cứu bọn anh.”
Trương Ý Nhi tám tuổi hiểu ý của y, cũng không định hỏi danh tính của bọn họ, cô ghi nhận những lời căn dặn của y xong toang đứng dậy rời khỏi thì người đàn ông kỳ quái, đáng sợ kia bỗng gọi lại.
“Tên gì?” Hắn hỏi, ánh mắt vô cảm đặt trên khuôn mặt bé nhỏ.
Lạc Hồ Ưng liếc Lạc Hồ Vận, trở lại nhìn cô bé như tinh linh, y cười: “Đúng vậy, em tên gì? Khi trở về bọn anh nhất định trả ơn em.”
Không liên quan đến việc muốn hai người trả ơn gì đó, cô chỉ đơn thuần, ngây ngô báo rõ tên tuổi của mình: “Em tên Trương Linh, là tiểu thiên thần mà thượng đế đã thả xuống nhân gian.” Để lại câu đó, cô bé cười tít cả mắt rồi vẫy vẫy tay với cả hai, một đường chạy đi.
Đến cả vầng sáng rực cháy cả trái đất này cũng chẳng đẹp đẽ như nụ cười khi ấy của cô bé, nhưng họ đã cướp đi cuộc đời mà cô đang sống, cướp tất thảy những gì giản đơn nhất, cướp đi tự do, biến cô trở thành một công cụ cho trò chơi của Lạc Hồ Vận, mà y lại không cách nào cứu rỗi cô thoát khỏi bàn tay của tên ác ma ấy.
Từ đó một thiên thần thật sự đã bị gãy cánh. Nhưng y và hắn rõ hơn bất cứ ai, cô mãi mãi giữ cho mình thiện tâm thuở ban sơ.
Những chuyện sau đó không cần phải suy đoán, Lạc Hồ Vận và Lạc Hồ Ưng trở về Lạc gia thâu tóm toàn bộ Lạc gia, cũng từ đây mở ra một niên đại hưng thịnh mới cho gia tộc.
Chỉ là Lạc Hồ Ưng không biết rằng chính mình đã bị Lạc Hồ Vận tính toán. Y nào có hay thù hận trong lòng Lạc Hồ Vận lớn đến mức hắn chỉ có một mục đích trong quãng đời còn lại đó là làm Lạc Hồ Linh sống lại. Mà trước tiên hắn muốn bắt từng kẻ liên quan đến cái chết của Lạc Hồ Linh phải bị hành hạ đến sống dở chết dở, một cái giá đắt đỏ mà hắn cho rằng chúng xứng đáng phải nhận. Bao gồm cả Lạc Hồ Ưng y.
Đến cả Trương Linh, cô bé là ân nhân của hắn. Có điều thời khắc biết cô cũng có một chữ “Linh” trong tên, hắn tựa như thấy bóng hình cô gái mình yêu phảng phất hiện lên trên người Trương Linh.
Một sự gắn kết kỳ lạ giữa cả hai lại hủy hoại cả cuộc đời cô bé như tiểu tinh linh ấy.
Trong hai năm đó, Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận thỉnh thoảng sẽ bỏ ra ít thời gian về miền thôn quê ấy thăm cô bé.
Trương Linh hiển nhiên có hai người bạn trưởng thành, hoặc nói cô coi bọn họ là những người anh trai của mình thì chính xác hơn.
Cho đến một ngày Lạc Hồ Ưng phát hiện cô bé và cả gia đình nhà họ Trương đều biến mất không tung tích, lần đó y trở về thăm cô, y không biết rằng cuộc gặp gỡ của hai tháng trước cũng là lần cuối nhìn thấy cô.
Y ra sức tìm kiếm nhưng cái tên “Trương Linh” tựa như bốc khói khỏi thế gian, cả ba mẹ nuôi và bà ngoại của cô cũng vậy. Truyện Lịch Sử
Cuối cùng khi rõ tường tận chuyện gì đã xảy đến với gia đình cô lại là từ Lạc Hồ Vận. Cũng vào lúc ấy y biết hắn đã bị thù hận che mù mắt.
Y nhớ mãi đêm mưa của năm đó, Lạc Hồ Vận đang cùng một thiếu nữ không chắc đã thành niên chưa làm tình cuồng nhiệt trong căn phòng tối tăm của hắn tại Lạc gia.
Dù có người đang chứng kiến cảnh tượng hoang *** của mình hắn cũng không mảy may dừng lại, thậm chí càng ra sức mà làm, còn có hai thiếu nữ khác đã bị hắn cường bạo mà quăng khỏi giường. Trên người các cô ấy không mảnh vải, dưới thân đã bị tàn phá mạnh bạo, máu trinh tiết hoặc là máu vì bị rách âm hộ chảy dài trên đùi. Hơi thở của các cô ấy thoi thóp, nằm co quắp trên sàn, chừng như chỉ cần động mạnh liền ngừng thở.
“Cậu điên rồi.” Lạc Hồ Ưng tàn nhẫn cũng không bao giờ hãm hại người vô tội, lúc này nhìn đứa em trai mà mình thật sự yêu thương làm ra chuyện bại hoại, y thở phập phồng nghiến răng nghiến lợi muốn lôi hắn xuống cho một viên đạn vào đầu hắn nhưng y biết y không thể. Y không thể ra tay với hắn, không phải chỉ vì Trương Linh mà còn vì hắn là người thân của y.