Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 162: Dạ Huyền xin lỗi




Đến thăm?

Mọi người đang ăn uống, nhảy nhót cũng dừng lại khi điệu nhạc tắt. Nghe tin tức này, ai cũng chấn động.

Trương Ý Nhi cũng sững sốt, cô khoác lấy tay Frederick Nhược Đông, ngón tay khẽ siết.

Người đàn ông híp mắt, vài giây sau hắn trở lại nhìn thuộc hạ đang chờ lệnh, miệng nhếch lên: “Mời vào sảnh chính.” Cũng là nơi đang tổ chức tiệc.

Thuộc hạ chạy đi rồi hắn lại gọi Henry đến: “Cho người tiếp đón họ chu đáo.”

“Sao anh lại dính dán tới Ám Dạ?”

Cái nhìn của Frederick nhàn nhạt dừng trên khuôn mặt Henry, cười khẩy: “Là chúng cứ không buông tha tôi.”

“Nhược Đông…” Trương Ý Nhi ghé gần hắn lên tiếng, cô có chút lo lắng: “Sẽ không phải Dạ Huyền vì em mà muốn phá đám chứ?”

Hắn như trầm tư suy nghĩ, bàn tay di chuyển từ cổ tay của cô đi dần lên cuối cùng mạnh mẽ siết eo cô lại sát người mình, hắn cụp mi nhìn cô chăm chú: “Có thể… nhưng hắn sẽ hối hận nếu muốn động đến em lần nữa.”

Đương nhiên Frederick Nhược Đông không nghĩ lần này Dạ Huyền đích thân chạy tới tận Anh Quốc chỉ để cướp Trương Ý Nhi, thậm chí là có khả năng y đã từ bỏ việc truy tìm kho báu trên lưng cô rồi. Vậy thì lý do chính là gì… có lẽ liên quan đến chuyện hắn đã ban hành rộng rãi việc ngừng hợp tác làm ăn với Ám Dạ trên mọi mặt trận?

Điều đó đồng nghĩa hắn không bao giờ cung cấp vũ khí, súng ống cho Ám Dạ nữa, thậm chí là các thương vụ ngầm khác.

Frederick không phải một tay có thể che trời nhưng sự quan trọng của hắn, quyền lực hắn sở hữu có thể nuốt trọn bất cứ một tổ chức nào nếu hắn lên kế hoạch tỉ mỉ, bao gồm cả Ám Dạ lớn mạnh.

Ám Dạ cố tình trở mặt với Frederick thì những hậu quả sau đó đều đã nằm trong dự đoán, quan trọng là Dạ Huyền tìm ra cách nào để vẹn cả đôi đường.

Dạ Huyền thế mà không mang theo nhiều thuộc hạ, chỉ có năm người bao gồm y.

Ban đầu Huyền Nhân, Huyền Nhạn ra sức ngăn cản nhưng y không nghe lọt tai, nhất định muốn đích thân đến lâu đài Frederick gặp Trương Ý Nhi và cả Frederick Nhược Đông.

Còn vì sao y biết Trương Ý Nhi đang ở London, cũng chỉ vô tình nhận được tin thông qua Titus tại Mỹ, bọn y là từ Mỹ bay thẳng đến London, trước đó muốn bàn bạc vài thương vụ hợp tác với William Eric, đến nơi thì nghe thông cáo hắn ta đã bị ám sát, Titus trở thành tân quốc chủ.

Bọn y cũng không bài xích việc này, đã tiếp xúc với William Eric và cả Titus, Dạ Huyền cũng nhận ra Titus rất có tiếng nói tại Đế quốc Quỷ, thậm chí là người đứng sau tiến hành, đưa ra những cải cách, những kế hoạch giúp Đế quốc Quỷ vững bền như ngày hôm nay. Titus là người có năng lực, và việc William Eric ngã ngựa cũng chẳng đả động lớn đến đế quốc của bọn chúng, bởi vì át chủ bài vẫn còn đó, chính là quốc sư Titus.

Cũng từ đây biết được chuyện “người phụ nữ của Frederick Nhược Đông”, ban đầu y chỉ phỏng đoán, cho đến khi nghe Huyền Bạch báo Trương Ý Nhi thật sự đã rời khỏi Trung Quốc, mọi suy đoán dường như đã có đáp án.

Lúc này, khi bọn họ đứng trước mắt cô gái nhỏ mà đã kha khá lâu rồi không gặp nhau, kể từ cái ngày gây tổn thương cho cô thì Frederick Nhược Đông hoàn toàn phong tỏa bức tường thành bảo vệ Trương Ý Nhi một cách chặt chẽ, không cho bất cứ một ai là người của Ám Dạ đến gần cô.

Ngày hôm nay, khi còn đứng ở trước cổng lớn của lâu đài Frederick, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng Frederick Nhược Đông sẽ phản đối nhưng không ngờ rất nhanh sau đó thuộc hạ của hắn lại xuất hiện còn cung kính mời họ vào trong.

Huyền Bạch và Huyền Dụ vẫn là hai người lo lắng và căng thẳng nhất.

Lúc này bị cặp mắt trong trẻo của cô nhìn chằm chằm, bọn họ chớp mắt, chột dạ cụp mi, như những đứa trẻ phạm phải lỗi, giờ đây không dám ngó phụ huynh.

Trương Ý Nhi có chút buồn cười, thật ra về sau cô đã nghĩ thông suốt, lúc đầu vì bị tổn thương cả thể xác lẫn trái tim nên cô ôm uất hận đối với bọn họ, nhưng ngẫm lại, Huyền Bạch và Huyền Dụ đúng là vô tội, nếu để nói lỗi lầm của hai người đó… có lẽ là họ quá vô tâm vô tư.

Frederick Nhược Đông nhíu mày trừng mắt dọa cho hai bạn nhỏ nào đó sợ đến rụt vai, không dám ngẩng mặt lên lần nào nữa.

Trở lại mặt đối mặt với Dạ Huyền, hắn khẽ cười: “Ngài Dạ ngự giá quang lâm là có chuyện gì đây? Tới chúc mừng chủ mẫu tương lai của Frederick sao?” Lời lẽ đầy ý châm biếm, xen lẫn trong đó là hắn đang muốn khoe khoang, thông báo thẳng thắn cho Dạ Huyền biết Trương Ý Nhi đã là người của hắn, từ nay về sau chớ có đánh chủ ý mờ ám gì với cô.

Không những Dạ Huyền mà những bạn còn lại cũng kinh ngạc, Huyền Nhạn mím môi quan sát Trương Ý Nhi đang được Frederick Nhược Đông ôm eo, cô như một chú thiên nga đen cao quý, cô ta chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, khí chất đã khác biệt, chỉ duy sự tinh khôi, trong veo trong cặp mắt là vẹn nguyên. Hóa ra… trên cõi đời này cũng sẽ tồn tại một người dù sống trong hoàn cảnh toàn cảnh máu me, bạo lực vẫn giữ được sơ tâm ban đầu của mình. Huyền Nhạn trầm ngâm, cảm thấy chính mình đã từng quá đáng với cô gái ấy, có lẽ chính cô ta cũng phải nói một lời xin lỗi.

Dạ Huyền chỉ thoáng thay đổi cảm xúc một hai giây, sau đó như chẳng có việc gì, lạnh nhạt dừng trên khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn của cô: “Chúc mừng cô Frederick.” Cũng không muốn kéo dài thời gian, y đi vào chuyện chính, có điều ở đây không thích hợp lắm: “Tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài Frederick và cô Frederick, có thể tìm một nơi yên tĩnh chứ.”

Dù là đang đến cầu hòa y vẫn giữ một thái độ ngạo mạn như vậy, lại không khiến người ta chán ghét.

Frederick Nhược Đông ra hiệu với Henry, trở lại nhìn Dạ Huyền, môi cong lên: “Được.”

Năm người bên Ám Dạ cùng Frederick Nhược Đông, Trương Ý Nhi rời khỏi sảnh lớn, đến văn phòng hành chính lớn của lâu đài.

Khi đã an vị, Frederick Nhược Đông nhàn nhã bắt tréo chân, tay chưa khi nào buông bàn tay bé nhỏ của người con gái, hắn tự nhiên mà đặt tay cô giữ trên đùi mình, nâng mắt ngó Dạ Huyền: “Được rồi, nói đi, anh muốn thương lượng chuyện gì?”

Huyền Nhạn định mở miệng lên tiếng trước nhưng bị Dạ Huyền ngăn cản, y lắc đầu.

“Tôi biết chuyện lần trước đã tổn thương đến cô Frederick, dù là nguyên nhân gì thì tôi và Ám Dạ đã tổn hại đến cô ấy. Hôm nay tôi muốn tại đây xin lỗi cô Frederick và ngài Frederick.”

Dứt lời không chờ hai vị kia phản ứng thì y ra hiệu cho Huyền Nhân.

Huyền Nhân liếm môi, có chút miễn cưỡng nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Boss nhà mình.

Dạ Huyền đẩy tập tài liệu mà Huyền Nhân vừa đưa, đẩy đến trước mặt hai người đối diện. Y nghiêm giọng, mang theo sự chân thành: “Chia phần trăm có lẽ các vị sẽ không muốn, vì tôi nghĩ là cô Frederick không muốn dính líu vào tôi, vì vậy tôi đã tách ra 30 khách sạn nằm trong chuỗi khách sạn Ám Tình, dùng nó để bù đắp cho cô Frederick vì những gì tôi và Ám Dạ đã gây hại đến cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.