Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 134: Tôi phải rời khỏi Trung Quốc




Thoát khỏi những cơn ác mộng hằng đêm đều kéo đến, người đàn ông cầm theo thuốc lá bước chậm đến khung cửa kính. Áo choàng ngủ khoác lỏng lẻo, nửa khuôn ngực lồ lộ ra không khí như tỏa sáng giữa màn đêm với ánh trăng không tỏ.

Hắn ngậm hờ điếu thuốc rồi châm lửa, dải khói xám bay tán loạn xung quanh mang mùi hương quen thuộc nhưng tâm tình của hắn không sao được xoa dịu. Như thể thiếu gì đó, hoặc là hắn muốn ngửi được hương vị thanh mát gì đó.

Đồng hồ điểm 1 giờ đêm, hắn dụi nửa điếu thuốc vào gạt tàn, thay một bộ đồ thể thao rộng rãi, thoải mái, sau đó đi theo tiếng gọi của trái tim đến nơi chất chứa điều hắn đang thiếu thốn, nơi ngâm sâu mùi vị hắn đê mê.

Hắn đã cho thuộc hạ canh giữ, bảo vệ Trương Ý Nhi 24/24 từ ngoài vào trong bệnh viện trung tâm X, đảm bảo cô tuyệt đối an toàn.

Hai thuộc hạ đang trực đêm trước cửa phòng bệnh vừa nhìn thấy chủ nhân, dù ngạc nhiên vì sự xuất hiện của ngài Fred vào lúc giữa đêm khuya thanh vắng thế này nhưng là thuộc hạ đã trải qua sự đào tạo khắc nghiệt, lúc này chỉ thẳng lưng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cúi đầu thành kính nghênh đón Frederick Nhược Đông.

“Ngài Fred.”

Hắn gật đầu rồi nâng tay ra hiệu, thuộc hạ hiểu ý toang vặn cửa nhưng Frederick đã lắc đầu ngăn cản: “Để tôi.”

“Vâng.”

Cô bé đó đã chìm sâu vào mộng mị, mùi hương mà hắn nhớ nhung, hắn khao khát chính là từ cô. Chẳng còn là “gì đó” nữa.

Hắn đứng lặng người khoảng vài giây, vầng trăng khuyết từ ô cửa kính xuyên qua khe hở loáng thoáng của rèm cửa phủ nhàn nhạt một lớp hư thực trên thân thể thiếu nữ.

Hàng mi cô hơi động, hắn cũng theo đó mà di chuyển bước chân. Từng bước đến gần như người đi mải trên hoang mạc khô khan cuối cùng cũng đến gần với hồ nước trong mơ.

Không muốn làm phiền đến giấc ngủ của cô, hắn chỉ yên ắng ngồi đó, ánh mắt chưa có giây nào rời khỏi khuôn mặt láng mịn.

Trong không gian tĩnh mịch, người đàn ông chầm chậm duỗi bàn tay, khi chạm vào cánh mũi của cô, trái tim hắn lần nữa động.

Mu bàn tay ve vuốt một bên má mịn màng, ngón cái khẽ ma sát cánh môi nhỏ nhắn, hồng hào, bờ môi mà hắn đã vô số lần hôn, vô số lần day dưa và lúc này đây hắn càng ham muốn được chiếm hữu nó.

Đương nhiên hắn đã hành động theo những gì hắn muốn, khi hai bờ môi chạm vào nhau, hắn nhận ra thế này là không đủ.

“Nhược Đông?” Khi chuẩn bị cạy mở bờ môi mềm mềm, mát lạnh của cô thì âm thanh hơi khàn, mang vẻ ngái ngủ vang lên làm ngưng trọng toàn bộ những gì đang diễn ra trong căn phòng tĩnh lặng một cách tịch mịch.

Còn tưởng bản thân đang mơ, mi mắt lờ mờ mở ra và hai viên ngọc xanh lục duy mỹ hiện rõ trước mắt mình, Trương Ý Nhi há miệng kinh ngạc: “Anh… sao giờ này anh lại ở đây?” Còn hôn lén khi cô đang ngủ nữa, có điều cô giữ lời đó lại trong bụng.

Bị người ta bắt tại trận hôn lén, người đàn ông không chút ngại ngùng đáp như chuyện rất đỗi bình thường: “Tôi khó ngủ nên đi loanh quanh.” Cái gì gọi là đi loanh quanh? Đi dạo giữa đêm khuya? Lừa con nít chắc.

Cô nàng nào đó chớp chớp mắt vài cái, câu trả lời của hắn cũng đánh tỉnh cơn buồn ngủ của cô luôn rồi, sau đó cô cong môi nở một nụ cười trêu chọc: “Không thể nói là nhớ em à.” Người này chẳng bao giờ nói lời ngọt ngào, nếu cô không sớm hiểu được tính tình của hắn có khi đã ngày ngày tranh cãi, mối quan hệ của cả hai cũng chẳng tốt đẹp như hiện tại.

Hắn không lên tiếng, chỉ dùng sự im lặng như đang ngầm trả lời rằng “đúng vậy, tôi nhớ em”, sau đó hắn nhẹ nhàng ôm hờ cô vào ngực, sợ động đến vết thương sau lưng, hắn chỉ có thể ôm lấy bờ vai trước đã mảnh khảnh, hiện giờ còn gầy gò hơn.

Giá mà thời gian ngừng quay, dừng tại khoảnh khắc hai con người tưởng chừng sống ở hai thực tại khác nhau đang sửi ấm cho đối phương lúc này, mặc kệ cái gì gọi là bí mật, mặc kệ cái gọi là quyền thế, cũng mặc kệ cái gọi là ngày mai. Hơn ba mươi năm qua, hắn sống như một con người nhưng cũng chẳng phải một con người, lưng chừng giữa quá khứ với những cơn ác mộng kéo dài đến tận hiện tại và thậm chí là tương lai. Giờ phút này, hắn bỗng muốn buông bỏ, buông bỏ thứ mà hắn đã đánh mất cả tình thân mới có được chỉ vì cô gái nhỏ trong lồng ngực.

“Nhược Đông có tâm sự sao?” Dường như đây là lần đầu tiên cô phát hiện từ hắn xuất hiện một nỗi âu sầu giấu kín nào đó, dụi sâu cả khuôn mặt vào lòng hắn: “Chia sẻ em biết được không?” Bờ vai được hắn siết chặt hơn, như người bị đại dương mang cuồng phong nuốt chửng nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh.

Tại sao hắn lại có tâm trạng như vậy?

Trương Ý Nhi thẳng lưng, cô cố gắng tìm tòi trong cặp mắt quá xinh đẹp nhưng cũng quá sâu của hắn, môi mím lại: “Không thể nói sao?”

Hiếm khi người đàn ông nguy hiểm, mưu mô và thâm sâu như Frederick Nhược Đông lại lâm vào hoàn cảnh không thốt thành lời.

Không thúc giục cũng không tiếp tục truy hỏi, cô nguyện đợi, đợi đến khi hắn đã suy nghĩ kỹ càng cho đáp án mình đưa ra.

Và điều cô chờ đợi là những chữ rất đơn giản nhưng cũng là những từ phức tạp nhất: “Tôi phải rời khỏi Trung Quốc.”

Sau một lúc tiếp thu toàn bộ ý tứ trong câu nói ấy, Trương Ý Nhi gượng cười: “Sang Anh sao?” Cô biết “nhà” thật sự của hắn là tại London cổ kính và xinh đẹp.

Người đàn ông khẽ ừ, hắn dùng mu bàn tay chạm vào má của cô, yết hầu lăn nhẹ: “Ngày mai.”

Cô không giữ nổi nụ cười trên môi nữa, nó tắt ngúm như ngọn nến lấp lóe giữa trời đêm đầy gió, và chỉ một giây thoáng qua làn gió không lớn lao đã dập tắt chút ánh sáng còn sót lại, lưu lại làn khói mờ ảo cũng mỏng manh rồi cũng bị cuốn đi, hóa thành chẳng còn gì của vũ trụ.

“Được.” Cô cúi đầu, hai mắt ửng đỏ, đó là tất cả những gì cô có thể bật ra lúc này. Cô sợ càng nói chỉ khiến cô thêm buồn, lại không kiềm chế được nước mắt, mất mặt trước hắn mà thôi.

Frederick Nhược Đông thở một hơi, không báo trước nâng cằm nhỏ lên cao, trao cho cô nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn đó không cuồng nhiệt, không nóng bỏng, nó nhẹ nhàng, da diết, chất chứa những nhung nhớ của hiện tại và của tương lai xa nhau không hạn định, cũng chất chứa vô số khúc mắc vẫn không cách nào gỡ bỏ giữa bọn họ.

“Chăm sóc bản thân thật tốt, dù có chuyện gì xảy đến, em phải nhớ đến mạng của mình đầu tiên, hiểu chưa?”

“Em biết.”

“Tôi không ở bên, nhưng Đan Đan và Lion vẫn ở đây chăm sóc em.”

“Ừm.”

“Không được bỏ bữa.”

“Ò.”

“Không được tháo sợi dây chuyền ra.”

“Vâng.”

“Không được tiếp xúc với bọn người Ám Dạ.”

“Vâng.”

“Đám người Mạc gia nữa.”

“Vâng.”

“Nhớ tôi.”

Người con gái chôn mặt trong hõm cổ người đàn ông khẽ thút thít, câu cuối cùng cô lại im lặng, chỉ dùng tiếng khóc đáp trả khiến trái tim hắn nhói đau.

“Tôi sẽ nhớ em…” Hắn dừng lại, hai tay bưng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên, bốn mắt xoáy sâu vào đối phương, hắn nhếch miệng: “Sẽ rất nhớ.”

Trương Ý Nhi “vâng” một tiếng nghẹn ngào rồi òa khóc tức tưởi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.