Tầng hầm dưới lòng đất…
Người đàn ông như đóa hoa anh túc ngồi bắt tréo chân trên ghế, dù là trong một căn phòng giam dùng để nhốt dữ những phần tử ngoại đạo dám vô lễ mạo phạm đấng tối cao thì vẻ yêu nghiệt và quyến rũ trên người hắn vẫn không thuyên giảm tí nào thậm chí càng tô đậm thêm khí chất chỉ Frederick Nhược Đông hắn mới sở hữu. Lúc này đây, cặp mắt xanh lục hơi nheo lại, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc, làn khói xám như đang khiêu vũ quanh bàn tay ngọc ngà rồi như đã chán chường chúng lại lãng vãng đến những phương hướng không xác định: “Xem ra cô muốn chơi trò cuối cùng với Frederick tôi rồi.” Âm thanh trầm khàn mà ma mỉ lại như lười biếng thốt ra.
Hắn đứng dậy hút một hơi thuốc rồi nhấc chân đến gần con mồi đang bị những sợi dây xích ghim chặt trên giá gỗ hình chữ T. Con mồi vẫn còn thở, ngực ả ta nhấp nhô một cách yếu ớt, không nhìn kỹ còn tưởng là đã chết. Hắn vuốt cằm ngắm cô ả bằng cái nhìn đầy nguy hiểm và khinh khỉnh, tiếng cười trầm đục vang lên như án tử hình đã được phán ra: “Cô có theo Thiên Chúa giáo không nhỉ? Có yêu chúa Jesu không?” Hắn hỏi, ý cười không tình cảm vẫn hiển hiện trên khóe mi, tàn thuốc tự nhiên bay nhẹ xuống sàn gạch đầy máu, có đốm loang còn tươi, có đốm đã sậm đen, chỉ có mùi máu tanh tưởi là luôn quanh quẩn nồng nặc trong không gian nhỏ hẹp và u tối.
Cô ả không trả lời, mà dường như cũng không còn sức lực để mở miệng. Ngoại trừ tiếng thở dần yếu ớt thoảng qua bên tai thì không còn cử động nào khác từ ả phát ra.
Hắn lại rít một hơi thuốc, chậc chậc hai tiếng, nụ cười trước đó cũng biến mất tăm: “Đóng đinh lên hai bàn chân cô ta.” Bỏ lại câu đó, hắn vứt điếu thuốc đã cháy xém xuống sàn, bàn chân mang đôi giày da đen bóng, trên mũi giày có vài vết sậm màu thấy rõ. Hắn nghiền nát tàn thuốc dưới chân, chúng nhòe ra rồi hòa vào đốm loang máu tươi thành một thể rắn sền sệt mang hương vị ghê tởm.
Vốn định trở về phòng riêng thì tâm trí chợt hiện lên bóng hình mảnh mai yếu ớt đã lâu không nhìn thấy, khóe miệng cong lên một nụ cười sâu xa: “Đến bệnh viện trung tâm.” Hắn ra lệnh.
Khai Tâm đi đằng sau có hơi kinh ngạc nhưng chỉ một giây lại như không có gì xảy ra đáp. “Vâng.”
Lion đã tự nhận phạt nhốt mình trong một phòng giam khác vì tội không bảo vệ tốt ngài Fred, ngài ấy không cần lên tiếng thì hắn ta hay mỗi một thuộc hạ của ngài đều tự nhận thức được sai lầm của bản thân mà chủ động đi chịu phạt. Một khi để ngài ấy ra tay thì dù không chết cũng nằm la liệt một thời gian dài, thậm chí là đến cả bản thân là ai còn chẳng nhận ra. Đương nhiên đã từng có vài tên khốn trong quá khứ đã ném trải. Thành ra hắn và mọi người phải làm luôn phần công việc của Lion. . Truyện Kiếm Hiệp
Bệnh viện trung tâm X…
Trương Ý Nhi ủ rủ cả ngày nay vì câu nói hôm qua của Đan Đan, đến giờ tâm tình cũng chẳng tốt lên tí nào, chán chường chờ đợi con chim mập mạp tới cùng mình trò chuyện nhưng nó không xuất hiện nữa. Cảm giác như toàn bộ thế gian đều đang ruồng bỏ mình, đến cả bụng đói kêu ồn ào mà cô cũng chẳng có khẩu vị để ăn.
Tại sao ngài ấy không đến thăm mình?
Hàng mi cong dài mềm mại cụp xuống như che giấu những tâm tư sầu muộn trong cặp mắt quá mức đơn thuần, bàn tay kéo một lọn tóc về phía trước chơi đùa, chợt Trương Ý Nhi thấy có chút là lạ, cô đưa lọn tóc ra trước mắt ngắm nghía. Sao cứ thấy nó ngắn hơn trước nhỉ? Còn có… đuôi tóc không bị cháy nắng chút nào. Rõ ràng… đang rơi vào những ngờ vực mang xu hướng quái dị thì cửa lại mở. Còn tưởng là Đan Đan, vừa nâng mắt lên đã ngẩn ra, cả thân người không nhúc nhích nổi mà nhìn chằm chằm người đàn ông mới cách đây vài phút đã nghĩ tới. Có khi nào bệnh đến sinh ra ảo giác rồi không, Trương Ý Nhi vội nhắm nghiền mắt vậy mà chính vì thị giác dừng nên thính giác và khứu giác càng nhạy bén. Cô nhớ rất rõ mùi hương của gỗ trầm quyến rũ cùng với bạch đấu khấu cay nồng của ngài Fred. Có những thứ người ta gọi là tài năng bẩm sinh. Như một khứu giác sắc bén có thể ngửi ra vô số mùi hương trên đời này và đó là thứ mà Trương Ý Nhi sở hữu.
“Ngài Fred.” Khi đã xác định được là mơ hay thực Trương Ý Nhi cuối cùng cũng lên tiếng, ngay sau đó trên má trái được một hơi ấm bao bọc. Từng ngón tay lướt trên da thịt mịn màng dù vẫn còn tái nhợt, dừng lại rồi lại lướt, cứ như vậy cho đến khi nơi non mịn ấy hiện lên một tầng hồng hồng.
Hắn hài lòng với thành phẩm, rút tay về ngồi xuống bên giường bệnh ngắm cô: “Em không làm gì sai.” Đó là những chữ đầu tiên hắn nói sau khi gặp lại cô gái ngốc ngếch. Đương nhiên ban đầu hắn cũng thắc mắc vấn đề liên quan đến phản ứng nhanh nhạy của Trương Ý Nhi, nhưng ngẫm đi ngẫm lại chắc chắn cô không có ý đồ xấu hay có cấu kết gì với cô ả đang bị tra tấn dưới tầng hầm. Dù tin Trương Ý Nhi nhưng hắn là người ghét những thứ mập mờ, vì vậy mục đích đến đây vào giờ khuya thế này ngoài việc đi theo tiếng gọi ngớ ngẩn của trái tim, hắn còn muốn biết rõ vì sao cô nhận ra sự khác thường của sát thủ.
Trương Ý Nhi cắn cắn môi, cặp mắt mông lung mà đối diện với sự dịu dàng hiếm thấy từ hắn, cô hiểu. Có lẽ Đan Đan đã khai báo toàn bộ cuộc đối thoại hôm qua giữa bọn họ với hắn, nên hiện tại hắn mới ở đây và an ủi cô cũng là muốn có một câu trả lời thành thật từ cô. Chung quy hắn vẫn không tin tưởng hoàn toàn Trương Ý Nhi cô.
Biết hắn là người đa nghi, đa nghi đến mức không tin bất cứ một ai, mà cô chỉ là một người phụ nữ mới ở bên hắn không tới nửa tháng thì lấy đâu ra tự tin mà bảo hắn tin tưởng mi chứ. Cánh môi bị những chiếc răng nhỏ xinh cắn đến rướm máu rồi trong vô thức không để ý đến một xúc cảm khô ráp đè mạnh lên đó.
Giọng người đàn ông không hài lòng gần trong gang tấc thổi nhẹ bên tai: “Đừng cắn môi.”
Giây phút ấy những rung động đầu đời của thiếu lại lần nữa trỗi dậy, dù biết là ngu ngốc vẫn nguyện bất chấp mà đắm chìm. Trương Ý Nhi nắm lấy bàn tay hắn, con ngươi trong suốt thuần chất nhìn hắn mà nói: “Là vì khứu giác của em rất tốt. Mùi hương trên người cô ta rất lạ và em đã từng ngửi qua nó ở nơi nào đó, vì vậy mà em mới theo hướng mùi nó lan tỏa muốn xem thử là ai rồi… em vô tình phát hiện ánh mắt đầy hận thù của cô ta găm vào ngài. Em… em không có ý đồ gì cả.” Đầu cô gái nhỏ hơi gục xuống, lọn tóc hai bên theo đó mà đổ về phía trước che khuất đi sườn mặt tinh tế cũng sơ ý cào nhẹ mu bàn tay người đàn ông. Cô thì thầm: “Em đỡ cho ngài đều là theo phản xạ tự nhiên.”
Nghĩ nát óc cuối cùng chỉ nhờ vào khứu giác nhạy bén của cô nhóc ngây thơ này, Frederick Nhược Đông bật cười thành tiếng, âm thanh ấy như một sự ngọt ngào truyền vào trái tim cô độc của Trương Ý Nhi, còn chưa kịp ngẩng đầu cằm đã được hắn nhẹ nhàng nâng lên bằng hai ngón tay tinh xảo, cô và hắn gần sát đến nỗi có thể cảm nhận được rõ hơi thở từ đối phương đang phả vào mặt mình.