Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 111: Anh trở lại với Boss của mình đi




Trong một chiếc xe con cách đó vài trăm mét, người đàn ngồi ghế sau dùng ánh mắt lãnh đạm găm chặt vào cậu trai đang xoa mông đi vào quán bar. Tên nhóc này luôn trốn tránh hắn, thành thử hắn cũng không làm gì quá đáng. Chỉ là vô ý mà chiếm mất lần đầu của tiểu thụ đó mà thôi, thế quái nào cậu trai thanh tú liền hận hắn ước chừng muốn giết chết hắn cho xong, đương nhiên hắn làm sao có thể bỏ qua cho cậu nhóc được. Thứ mà hắn muốn nhất định sẽ chiếm về cho bằng được, dù có phải cướp. Giống như cuộc chiến không thể đặt dấu chấm hết giữa hắn và Dạ Huyền. Trừ khi một trong hai chết, làm sao có thể tồn tại một núi có hai chúa sơn lâm.

Chẳng qua hoàn cảnh hiện tại của hắn đang nguy khốn, đặc biệt là hai cẳng chân không chắc có thể lành lại, nếu không lành tức là đồng nghĩa với việc hắn trở thành kẻ tật nguyền, mà tật nguyền chính là mất một nửa linh hồn của chúa sơn lâm. Dù là vậy, chỉ cần một ngày hắn còn thở thì Dạ Huyền cũng không cách nào ngủ yên.

“Đi.” Hoắc Thiệu Hoa thu hồi tầm mắt ở nơi xa, giọng nói lạnh thấu xương vang lên trong khoang xe ngột ngạt. Đến không một tiếng động, đi cũng chẳng để lại dấu vết, tựa như cách sống ẩn ẩn mơ hồ của hắn bao nhiêu năm nay.

Cả đám là muốn hưởng thụ không khí chộn rộn tại đây nên không đặt phòng riêng mà đặt một gian nhỏ ở tầng một, chẳng che chắn được bao nhiêu, tầm nhìn thông thoáng, có thể theo dõi người đi kẻ lại, thậm chí từng hoạt động đang diễn ra. Sân khấu cách bọn họ chỉ khoảng 20 mét, một nam ca sĩ nghiệp dư trông rất tuấn tú đang ca một bản nhạc tiếng Anh, phát âm khá chuẩn, âm giọng lại trầm khàn, nghe thoáng qua tai đã muốn mang thai.

“Hứa Hâm vẫn chưa đến nữa, không biết có phải kẹt xe không.” Lâm Lục Ngạt hiện tại phải đeo máy trợ thính, có chút bất tiện, ban đầu không quen, giờ thì đã ổn, nhìn qua không khác gì người bình thường.

Lạc Quý Nhân chậc một tiếng ghẹo: “Chưa gì đã mong ngóng người ta.”

Hai má cô gái nào đó hơi ửng hồng, liền ôm ly nước uống vài ngụm, chọc cho cả bọn cười ha hả.

“Ơ ơ… tới rồi kìa. Bên này, Hứa Hâm.” Trương Ý Nhi ngó nghiêng liền bắt gặp anh chàng ăn mặt có chút nghiêm túc đứng ở cửa tìm kiếm bọn vội vẫy tay ra hiệu.

Hứa Hâm ngay lập tức nhận ra giọng nói của cô gái nhỏ, trái tim hơi nóng, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên bước nhanh đến bàn của bọn họ.

“Xin lỗi, gặp chút chuyện nên tới muộn.” Anh ta cười ngại ngùng nhìn cả đám, phát hiện hai bên Trương Ý Nhi đều có người ngồi, kiềm nén sự thất vọng trong lòng đặt mông ngồi xuống cạnh anh chàng xa lạ chưa gặp lần nào.

Lê Thoát dường như đã quên tuốt chuyện không vui với Tiểu Trì, duỗi tay ra cười với Hứa Hâm: “Xin chào, tôi là Lê Thoát.” Vừa nhìn đã có cảm tình với người đàn ông này.

Hứa Hâm khựng lại, không nghĩ đến anh chàng “tiểu bạch kiểm” lại hòa nhã như vậy, bắt lấy tay Lê Thoát cũng tự giới thiệu mình một cách đơn giản: “Chào, Hứa Hâm.”

“Hình như đã gặp anh ở đâu rồi thì phải, thấy anh hơi quen mặt.” Lê Thoát nghiêng đầu nheo mắt quan sát Hứa Hâm một chút, vốn dĩ Hứa Hâm cũng không phải kiểu đàn ông người gặp người nhớ, nhưng kỳ lạ là Lê Thoát lại thấy quen quen, tức là không chỉ thoáng qua một lần đâu. Tiếc là cái trí nhớ ít ỏi của anh ta có giới hạn.

Lạc Quý Nhân lắc lắc đầu tỏ vẻ chán chường: “Hứa Hâm là bảo vệ khu ký xá nữ học viện chúng ta, cậu thấy quen cũng bình thường.”

“Ra vậy.” Thảo nào cảm giác đã gặp qua vài lần, Lê Thoát nghĩ nghĩ sau đó lại vứt chuyện này sang một bên, trò chuyện cùng Trương Ý Nhi.

“Sắp tới là mừng thọ ông nội, tôi không biết nên tặng gì, mọi người có kiến nghị gì hay không?” Tay vân vê quả nho, khuôn mặt có hơi sầu não, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng cười cười, nghịch ngợm khi nãy làm cả bọn không kịp tiếp nhận.

Mỗi người sau đó rất nghiêm túc nghĩ giúp anh ta, nào là nhân sâm, y phục, tranh, mấy món đồ cổ,... chẳng có cái nào là đặc biệt. Lê Thoát quyết định vẫn nên tự mình động não thôi.

Đang nói chuyện vui vẻ thì đám đông bỗng dưng im lặng, bọn họ cũng theo đó ngưng nói, tầm mắt từng người chuyển đến cửa ra vào, cuối cùng cũng biết nguyên nhân khiến đám đông trong quán bar tức khắc không phát ra tiếng động, đến cả ban nhạc đang hùng hổ gào thét cũng dừng lại.

Ám Dạ sao lại tới đây, còn nghênh ngang mang bộ dáng như muốn giết người kia nữa chứ, bảo sao không ai dám nhúc nhích.

“Ơ… tiểu thiên thần.” Huyền Bạch vừa ngó một cái đã bắt được hình bóng cô nhóc đã lâu không gặp, vui sướng muốn chạy đến chào hỏi nhưng đã bị Huyền Nhạn kéo lại cánh tay.

“Gì vậy? Chúng ta tới đây chơi mà.” Anh ta bĩu môi trừng trừng cô nàng đáng ghét luôn chỉnh hắn ta hết cái này lại tới cái khác, phiền chết người.

“Chơi cái đầu anh.” Huyền Nhạn lạnh tanh mắng.

Huyền Bạch tức đến cào tóc, lại nhớ đến mấy móng tay xinh đẹp của mình liền rụt lại, mặt mày bày ra thái độ không phục: “Tôi đến chào cô ấy thôi, mắc cái gì ngăn cản.”

Huyền Nhạn còn đang định thuyết giáo cho hắn vài bài thì Dạ Huyền đã lên tiếng cắt ngang: “Để cậu ta đi đi.”

Dù hơi khó hiểu nhưng lệnh của Boss đương nhiên không ai dám làm trái, bàn tay cứng ngắt dần buông lỏng.

Vừa được Boss phóng thích, Huyền Bạch như một cơn gió lướt qua bọn họ chạy nhanh đến chỗ Trương Ý Nhi.

Huyền Dụ cắn cắn môi cũng muốn đi, chân mới nhấc lên đã bị anh trai thân yêu đá cho một cái: “Chớ có theo Huyền Bạch gây chuyện.”

Bọn hắn cũng có phải con nít đâu, tức quá, nhìn theo Huyền Bạch vô cùng huênh hoang đẩy Tiểu Trì qua một bên chen vào giữa ôm lấy cánh tay Trương Ý Nhi, một cổ buồn bực dâng lên.

“Cậu cũng muốn đi?” Huyền Nhạn lạnh nhạt liếc xéo bạn nhỏ nào đó đang dùng ánh mắt như oán phụ găm chặt vào bàn tròn bên kia liền không nhanh không chậm mỉa mai.

Suýt nữa thì đáp “đúng vậy” tiếc là anh trai song sinh không cho hắn có cơ hội mở miệng.

Uất ức quá đi, hắn cũng muốn ôm tiểu thiên thần.

Người đàn ông bắn ánh mắt sắc nhọn vào khuôn mặt đang tỏ vẻ ghét bỏ Huyền Bạch của Trương Ý Nhi, mi mắt hắn co rút thoáng giây lát rồi như không có gì dẫn đầu tiến vào trong.

Quản lý quán bar sớm đã nhận được thông báo ngài Dạ Huyền sẽ đến đây, lập tức chuẩn bị một gian bàn riêng thật hoành tráng, vốn là chuẩn bị phòng Vip nhưng Ám Dạ đã nói rõ không cần, bọn họ muốn bàn dưới tầng một. Đây chẳng phải là muốn công việc làm ăn của ông ta chấm dứt à, sự xuất hiện của bọn họ tựa như sứ giả thần chết ngự hành nơi trần gian, thấy ai không vừa ý liền hút linh hồn người đó đi, mẹ nó ai còn dám tiếp tục chơi nhảy nữa. Nhưng ông ta lại không dám tỏ ý gì, chí có thể ngậm ngùi làm theo ý của người bên Ám Dạ, mong là khách khứa giữ được trái tim vững vàng không ngại mà tiếp tục ăn chơi.

Trương Ý Nhi phồng má lườm Huyền Bạch không chút xấu hổ ôm chặt tay mình: “Tự trọng chút đi.”

Huyền Bạch chẳng biết xấu hổ là gì vẫn một mực bám riết lấy con gái người ta nói mấy lời sến súa, nổi da gà: “Nhớ cô chết đi được, cứ nghĩ không biết giờ nào tháng nào mới có thể gặp cô, đúng là ông trời có mắt.”

Ông trời không có mắt mới để cô gặp hắn đó, Trương Ý Nhi chống cằm thầm nghĩ, nghiêng đầu nhìn mấy người Ám Dạ đã an tọa một gian gần đó, có chút khó hiểu: “Bọn anh sao không vào phòng Vip?”

Huyền Bạch trả lời như đúng rồi: “Vào phòng Vip rồi nhìn nhau đến chán à, vậy thà ở Ám Dạ còn hơn.” Hắn đương nhiên không thể cho cô biết mục đích thật sự bọn họ xuất hiện tại đây.

Cũng có lý, Trương Ý Nhi rút tay ra khỏi ma chảo của Huyền Bạch: “Anh trở lại với Boss của mình đi.”

“Chưa gì đã đuổi tôi.” Huyền Bạch không thể tin được gào lên, lại vô ý bắt gặp khuôn mặt trắng trẻo của tên nào đó, mày hơi nhíu lại: “Không ngờ anh lại thân thiết với tiểu Ý Ý như vậy. Hừ… tên Hoắc…”

“Câm mồm cho tôi.” Biết chắc gặp lại tên khốn Huyền Bạch sẽ chẳng hay ho gì mà, cái miệng bép xép của hắn coi chừng chẳng giữ nổi bí mật nào, không hiểu sao Dạ Huyền có thể coi trọng hắn ta. Mắt mù chắc.

Huyền Bạch ngậm miệng, tự thấy mình đúng là không giữ mồm giữ miệng, gãi gãi đầu không trêu Lê Thoát nữa.

Đuổi vài lần hắn không chịu đi, Trương Ý Nhi cũng mặc kệ, tiếp tục cùng mọi người trò chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.