Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 109: Não anh không tốt




Trước khi về, Trương Ý Nhi chần chừ vài giây rồi lặng yên tiến vài bước đến gần mấy người Lạc gia đang chuẩn bị lên xe: “Lạc đương gia, tôi nói chuyện cùng anh vài câu được không?” Thật ra vấn đề cô muốn nói đã xuất hiện từ lần gặp trước rồi, cũng suy nghĩ vài lần có nên tìm cách nói bóng nói gió với Lạc Quý Nhân không, sau đó lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn thế là cô quên mất, hôm nay ngay từ thời khắc nhìn thấy người đàn ông mang vẻ đẹp nhẹ nhàng tại biệt thự họ Hứa, cái mùi ẩm mốc quen thuộc lần nữa đi vào khoang mũi, dường như nó đã đậm hơn so với trước đây. Cô biết không nên quá bao đồng xen vào chuyện người khác, nhưng liên quan đến mạng người cô không thể thấy chết mà không cứu. Cắn răng do dự rốt cuộc quyết tâm nói riêng với y là phương án tốt nhất cũng hợp lý nhất.

Ba anh em Lạc gia đều cùng bộ dạng kinh ngạc ngó cô nhóc xinh đẹp trước mắt, cả Tiểu Trì còn chưa kịp lên xe cũng giật giật thái dương nhìn chằm chằm cô Trương. Sao lại muốn nói riêng với Lạc Hồ Ưng? Y không phải người dễ trêu chọc vào. Tiểu Trì xoay quần bộ não hai giây, nghĩ có nên báo với ngài Fred không, tiếc rằng ngay sau đó đã bị cái nhìn sắc bén của Trương Ý Nhi bắn tới liền thức thời thu hồi toàn bộ suy nghĩ kia. Luôn luôn đẩy anh ta vào tình thế khó xử, đương nhiên anh ta cũng nhiều lần phản bội cô, ai bảo anh ta là người của ngài Fred chứ. Thở dài một hơi đứng yên nhìn Trương Ý Nhi và Lạc Hồ Ưng đang sánh vai đi xa một đoạn.

Lạc Hồ Ưng nghiêng đầu ngó sườn mặt cô gái bên cạnh, da dẻ trắng mịn, dưới ánh mặt trời càng điểm xuyết thêm vẻ đẹp tinh tế, tựa như một nàng thiên sứ bé nhỏ đang ngay cạnh y mà không phải người của trần thế. Y thật tò mò muốn biết lý do cô quang minh chính đại tỏ ý muốn trò chuyện riêng với mình, điều này rất gây sự hứng thú.

“Lạc đương gia.” Rốt cuộc cả hai cũng dừng chân cách những người đang hóng chuyện một khoảng cách đủ ổn, có bóng cây bạch quả nên không bị ánh nắng làm khó chịu.

Lạc Hồ Ưng đảo mắt phát hiện vài tia nắng rơi trên người cô gái, y như vô tình mà cố ý dịch thân người cao lớn của mình sang bên trái, theo đó những tia nắng kia ngay tức thì biến mất. Cách gọi này của cô khiến hắn không được thoải mái: “Cứ gọi tên tôi là được.” Trở lại khuôn mặt hơi ửng hồng của người đối diện y lên tiếng: “Em muốn nói gì với tôi?” Trong lời nói và con ngươi màu hổ phách đều chứa ý hứng thú và mong chờ.

Trương Ý Nhi nghiêng mặt nhìn Tiểu Trì vẫn luôn găm chặt cái nhìn sang đây, như chẳng có gì trở về người trước mặt: “Anh có khám bệnh định kỳ không?” Dứt lời liền muốn cắn luôn lưỡi mình, mở đầu thế này hình như… hơi ngốc rồi. Vừa há miệng đã bị ý cười đầy ý tứ nơi đáy mắt y làm cho nghẹn họng.

Lạc Hồ Ưng quả thật cực kỳ ngạc nhiên, y như cây bạch dương ung dung đứng đó không chút che giấu sự hứng thú đang ngập tràn đối với cô gái vừa hỏi y một câu thật khiến người ta hiểu nhầm.

Trương Ý Nhi vô cùng muốn khóc, biết mình đã lỡ lời, sợ lòng vòng một lúc nữa y sẽ hiểu lầm sâu nặng thêm vội đi vào chuyện chính: “Anh đừng nghĩ lung tung, là thế này…” Cô gái nhỏ cắn môi, hiện tại y đứng gần như vậy mùi ẩm mốc kia càng rõ hơn, cô chắc chắn không sai: “Tôi… tôi không biết nói sao để anh tin nhưng mà tôi nghĩ anh nên đến bệnh viện kiểm tra thân thể một lượt…có thể anh đang không khỏe.”

Người đàn ông híp mắt nhìn cô, có chút kinh ngạc vì những lời cô nói, đúng là thời gian này y không ổn lắm, trước đây cũng thỉnh thoảng đau đầu nhưng không thường xuyên như hiện tại, y luôn cho rằng vì mình hoạt động não nhiều, lại có nhiều chuyện không tốt xảy đến trong thời gian này mới dẫn đến tình trạng nhức mỏi. Nhưng sao cô biết?

Và lời tiếp theo của cô chứng thực cho những gì cô nói đều nghiêm túc: “Có phải anh thường xuyên đau đầu không?” Nhìn nét mặt y biến đổi Trương Ý Nhi liền biết mình đoán không sai, đương nhiên cô chắc chắn nhưng mà tận tai nghe người trong cuộc chứng thực vẫn đảm bảo hơn.

Lạc Hồ Ưng thu lại nụ cười trên môi, y nhìn cô cực kỳ chăm chú, cũng không giấu diếm mà gật đầu: “Đúng vậy, Frederick tiểu thư làm sao biết? Em xem bói được à?” Y như đùa như thật thấp giọng.

Trương Ý Nhi không thể nói thật rằng vì cô ngửi được mùi kỳ lạ trên thân thể y, đành phải qua loa giải thích: “Cứ xem như vậy đi, tôi chỉ có thể đoán được tới đó, nhưng tôi không rãnh rỗi để đùa, tôi chắc 99% não của anh đang không tốt.”

Não không tốt… Nghe đi nghe lại cứ cảm giác kỳ kỳ. Có khác nào đầu óc có vấn đề đâu nhưng mà cô nói thật.

Sau khi nhận được cái gật đầu tin tưởng mình của Lạc Hồ Ưng, Trương Ý Nhi thở ra một hơi nhẹ nhàng, thấy thời gian không còn sớm cũng không muốn có tiếp xúc nhiều với người đàn ông bí ẩn này, cô ra ý muốn rời đi: “Vậy… tạm biệt anh.” Thành thật chuyện này còn là xuất phát từ sự áy náy đối với người phụ nữ trong bệnh viện ngày ấy. Bà bị bệnh liên quan đến não, còn là trong giai đoạn không thể cứu vãn. Biết là không liên quan đến mình nhưng nghĩ đến vẻ mặt mang đầy sự tiếc nuối và bất hạnh trên khuôn mặt người phụ nữ đó cùng với mùi ẩm mốc xuất phát từ Lạc Hồ Ưng. Nếu có thể cô nguyện nhìn thấy y sống, như để rũ bỏ đi một phần tiếc thương dành cho bà ấy, khi chứng kiến một người cứ thế dần dần chết đi.

Lạc Hồ Ưng không ngăn cản người lại, chớp mắt ra hiệu rồi trầm tư theo sau cô gái.

Trên xe là một khoảng im lặng đến ngột ngạt, Lạc Quý Nhân không nhịn nỗi nữa: “Anh… Ý Ý tìm anh có chuyện gì sao?”

Lạc Hồ Nhuận đang lái xe cũng vểnh tai lắng nghe, có trời mới biết hắn nhịn lâu lắm rồi, tiểu thiên sứ kia có quan hệ gì với anh cả? Sao có thể nói chuyện liền nói chuyện với anh cả vậy chứ? Anh của hắn bình thường chả khi nào cho bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội tiếp cận, thế mà lần này lại có một ngoại lệ? Không phải anh có ý tứ với Trương Ý Nhi chứ? Chuyện này rõ ràng rất kỳ lạ mà.

Người đàn ông không trả lời chỉ nhàn nhạt ra lệnh: “Tới bệnh viện Trung tâm X.”

Hai vị nào đó hoảng sợ: “Sao tới bệnh viện ạ?”

“Anh không khỏe sao?”

Đúng lúc này bọn họ đều chú ý đến anh cả nâng tay bóp bóp thái dương, mày y cau chặt, sắc mặt không được tươi tắn lắm. Bình thường da dẻ của y không phải kiểu trắng bình thường mà là trắng tái, lúc này càng tái hơn.

Lạc Quý Nhân lo lắng đến quên luôn cả chuyện Trương Ý Nhi với anh cả mình nói gì mà Lạc Hồ Nhuận cũng tương tự, sức khỏe của anh cả luôn là ưu tiên hàng đầu.

Trên một chiếc xe màu đen nào đó cũng là một mảnh yên lặng và lặng yên.

Trương Ý Nhi bị Tiểu Trì thỉnh thoảng ngó đến phiền, giọng nâng lên: “Có chuyện gì?”

Cơ hội tốt như vậy đương nhiên Tiểu Trì phải nắm bắt nhanh lẹ, hắng giọng hỏi: “Cô và Lạc đương gia quen biết sao?”

Nói là quen cũng không sai, Trương Ý Nhi nhàn nhã dựa vào ghế khẽ giọng ừ một tiếng: “Không có chuyện gì lớn đâu, tôi mách với anh ta vài tật xấu của Lạc Quý Nhân thôi.”

Lừa con nít ba tuổi chắc? Tiểu Trì mím chặt môi liếc liếc cô nàng mặt mày không thay đổi lừa anh ta, đến cùng vẫn là tự mình dập tắc tò mò, anh ta cũng không quá hiếu kỳ, chẳng qua là lo cho Tiểu Ý thôi, ngẫm nghĩ có nên nói với ngài Fred chuyện hôm nay không. Vẫn nên nói đi, đây là trách nhiệm của mình mà, anh ta không hề làm sai. Ừm, chính là như vậy.

Trương Ý Nhi cũng chẳng có tâm trí đâu đi dặn Tiểu Trì, anh ta vốn dĩ là người của ngài Fred, chuyện cô gặp Lạc Hồ Ưng cũng không cần thiết phải giấu hắn làm gì. Dù sao bí mật về cái mũi nhạy cảm của cô, hắn cũng biến từ sớm rồi.

Bênh viện Trung tâm X…

Là Lạc đương gia nên rất nhanh đã có kết quả khám bệnh. Vừa nghe bác sĩ nhăn mặt thao thao bất tuyệt vừa nhìn bệnh án trong tay, không những Lạc Hồ Ưng mà hai anh em Lạc Hồ Nhuận và Lạc Quý Nhân cũng không kìm được hoảng sợ.

“Lạc đương gia, trong não ngài có một khối u, đó là nguyên nhân khiến ngài hay đau đầu chứ không phải là hoạt động não nhiều dẫn đến mệt mỏi. Khối u này còn nhỏ, cũng chưa lan rộng. Thật may mắn ngài đã đến bệnh viện khám kịp thời, nếu chậm thêm một thời gian nữa khối u sẽ lớn dần, độc tính từ nó một khi đã lan rộng sẽ hủy hoại từng tế bào não, lúc ấy sẽ chuyển thành ung thư. Hiện tại sức khỏe của Lạc đương gia còn tốt, tôi khuyến nghị nên làm phẫu thuật cắt bỏ khối u trước, sau đó dùng thuốc điều trì tránh cho việc còn tàn dư để lại di chứng.”

Đương nhiên không ai phản đối, còn có thể chữa trị thật quá may mắn, hai bạn trẻ thở phào, vẻ mặt tái méc lúc này mới có chút sắc hồng.

“Suýt thì em sợ muốn chết.”

“Huhu cảm ơn thượng đế.”

Nên cảm ơn cô gái nhỏ kia, thượng đế cái gì chứ. Lạc Hồ Ưng thầm nghĩ, sau đó cùng bác sĩ bàn bạc thời gian phẫu thuật cắt bỏ u. Chuyện gì quan trọng cũng không bằng mạng sống của mình. Hắn đã bỏ ra một nửa đời người chém chém giết giết, không ngừng tranh đấu mới có địa vị như ngày hôm nay, nếu chỉ vì bị bệnh mà chết thì hắn không can tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.