Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 107: Chỉ là kho chứa máu




Khai Tâm rối rắm, mái tóc vàng chói hơi rối vì bị hắn vò loạn nãy giờ, tròng kính lần nữa trượt xuống sống mũi, hắn cảm thấy phiền ghê gớm, lại không biết nên nói thế nào cho cô nhóc này hiểu, hắn vẫn chưa nhận được chỉ thị mới của ngài Fred, tự tiện tiết lộ bí mật cho Trương Ý Nhi là đi ngược với nguyên tắc.

Nhìn cánh môi hết mở rồi đóng vài lần của Khai Tâm, cô nghiến răng trừng trừng hắn, cuối cùng không kiềm chế được quát lên: “Cút.”

Khai Tâm áy náy quá thể, muốn an ủi cô một chút nhưng lực bất tòng tâm, cái cảm giác muốn nói lại không thể này thật mẹ nó khiến người ta muốn điên đầu điên óc như người bị cắt mất lưỡi, ôm tâm tình uể oải chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài thì giọng điệu lạnh hơn cả băng tuyết của Trương Ý Nhi vang lên phía sau: “Cầm thứ đó đi xét nghiệm đi.”

Đau khổ quá, hắn không muốn chọc giận cô nhóc chút nào, cong chân chạy tới quơ cái túi ni lông, còn chẳng dám nhìn một cái mà chạy nhanh.

“Tôi sẽ giải thích sau.” Bỏ lại câu nói không đầu không đuôi rồi mất dạng, thà đừng lên tiếng, mở miệng lại thốt ra cái câu mập mờ, mơ hồ kia càng chọc tức cô nhóc đang bực bội muốn đánh người.

Khai Tâm vừa rời khỏi phòng công chúa đã gọi ngay cho Boss đại nhân thân yêu, trái tim của hắn sắp không chống đỡ được tiểu thiên sứ tức giận rồi. Huhu ta không có lỗi mà, tất cả đều tại Boss, tại Boss. Đương nhiên chỉ dám gào thét trong lòng.

“Chuyện gì?” Frederick Nhược Đông đang ở công xưởng xử lý công chuyện, giọng điệu vẫn không tình cảm như thường ngày, thậm chí còn tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn khiến Khai Tâm đau lòng muốn chết.

Khai Tâm nhăn mặt khai báo: “Tiểu Ý tự nhiên thông minh lên một tầm cao mới ạ, chuyện của bà ngoại La thế mà cô ấy chỉ một chuyến ghé thăm nhà cũ đã tìm ra chứng cứ. Tôi… lý ra tôi cũng sẽ tìm ra thôi nhưng ngài đã giao nhiệm vụ khác cho tôi, tôi.. còn chưa kịp…”

Người đàn ông bên kia cuối cùng cũng phản ứng, cô bé của hắn vốn rất thông minh, cái gì mà tự nhiên thông minh chứ, tên nhóc này đang nhảm nhí à: “Chuyện này tối về tôi sẽ nói với Tiểu Ý, cậu lo làm chuyện của mình đi, gần đây cậu hơi lười biếng lại tham ăn rồi thì phải.”

Khai Tâm còn chưa kịp cười vì ngài ra mặt giải quyết chuyện của bà ngoại La với Trương Ý Nhi thì câu cuối cùng kia đã dập tắt luôn nụ cười chưa kịp thành hình, mặt mày tái méc, lại không dám phản bác, tự hắn cũng nhận ra gần đây mình có chút tham ăn nhưng hắn không lười biếng mà, cuối cùng chỉ có thể cắn răng buồn tủi đáp: “Tôi biết lỗi rồi. Tạm biệt Boss, tôi sẽ tự trừng phạt mình.”

Người đàn ông tựa đóa hoa anh túc lạnh lùng ừ một tiếng rồi cúp điện thoại. Khai Tâm nhìn màn hình tối thui, hai mắt giật giật, tay chân hơi nhũn. Hắn lủi thủi tự động xuống tầng hầm, bóng lưng sầu đời như thể hôm nay là ngày tận thế.

Lion làm nhiệm vụ vừa trở về đã thấy ngay hình ảnh này, thái dương hắn giật giật, mắt chớp một cái rồi nhếch miệng cười trên nỗi đau của người khác. Truyện Dị Năng

Canh giải rượu Lucia Grace đúng là không có độc, nhưng có thành phần thuốc gây hưng phấn. Hưng phấn này không giống với xuân dược hay kích dục. Nó khiến cho người uống vào trở nên sung sướng, hưng phấn một cách điên dại, khao khát được khoe thân thể của mình cho mọi người thấy.

Sau hôm Noel, Frederick Nhược Đông đã tiến hành điều tra thành phần có trong canh giải rượu của Trương Ý Nhi, hôm qua cô hỏi hắn có độc không, hắn không lừa cô. Chẳng qua hắn không định nói chuyện cô suýt bị hạ loại thuốc này, hắn sợ nếu cô biết tâm tình sẽ ôm sự khó chịu, thậm chí là xấu hổ dù cô không trúng bẩy của Lucia Grace.

Ngay sau đó Frederick Nhược Đông gọi Khai Tâm trở về xử lý chuyện của cô ả không biết điều, chuyện của bà ngoại La quan trọng nhưng hắn đã dời lại để thu thập Lucia Grace trước, cô ả này rất đáng lo ngại, càng kéo dài không biết một ngày nào đó cô ta sẽ gây ra chuyện gì ghê gớm tại tứ hợp viện Frederick.

Hắn tức giận, căm phẫn việc cô ả dám đụng đến người phụ nữ của hắn, đó mới là nguyên nhân chính khiến hắn đẩy chuyện của bà ngoại La lại phía sau.

Sau khi Khai Tâm dùng những thủ thuật tra tấn, Lucia Grace rốt cuộc cũng không mạnh mẽ được như Mẫu Đơn, cô ả đầu hàng tự thú nhận mình chính là công chúa Lely của Đế quốc Quỷ.

Mọi chuyện dường như đã có đáp án chính xác, Frederick Nhược Đông nhếch môi cười lạnh: “Chuyện lô vũ khí cũng là cô?”

Lucia Grace phờ phạc nằm rạp dưới sàn nhà đầy máu, cô ta lắc đầu một cách yếu ớt nhưng tâm trí vẫn còn tỉnh táo, chuyện cô ta không làm cô ta sẽ không nhận, cô ta có sự kiêu ngạo của một công chúa, dù cho cuối cùng đã phản bội anh mình nhưng cô ta không làm sai, tính mạng của cô ta bắt buộc phải được bảo toàn: “Không phải tôi.”

“Cô đã giở những trò gì đừng nghĩ qua mắt được tôi. Công chúa Lely à… giờ thì cô xác định ở mãi nơi này đi.”

Cô ta la hét om sòm: “Không… thả tôi về với anh Eric đi, cầu xin.”

Frederick Nhược Đông lắc đầu, nụ cười khinh bạc vẫn treo trên môi: “Làm sao có thể thả cô đi, cô quên rằng mục đích ban đầu tôi thu thập cô à.” Dứt lời, đôi chân thon dài có lực nện từng bước rời khỏi tầng hầm không ánh mặt trời.

Rh Null chính là bùa hộ mệnh của Lucia Grace, nhờ nó cô ta mới có thể vẹn toàn mà hít thở bầu không khí của thế gian khi bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn. Cô ta đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Trương Ý Nhi trong lòng Frederick Nhược Đông, cũng quá đần độn vì để cảm xúc chi phối mà ảnh hưởng đến mục đích chính. Vốn làm theo sai bảo của anh trai, tiếp cận Frederick Nhược Đông, trở thành nội gián cho anh trai, tiếc rằng còn chưa được bao lâu đã bại lộ thân phận, đã vậy còn bị hắn nhốt giữ. Nếu cô ta tự chủ và lý trí trí thì đã không nhất thời mê muội Frederick Nhược Đông mà đánh chủ ý với Trương Ý Nhi. Cô ta không thể tin nỗi, làm sao bọn họ có thể phát hiện thuốc hưng phấn mà cô ta cho vào canh giải rượu. Chuyện này cực kỳ đáng ngờ. Cô ta lại không hay rằng mọi sự tính toán đến cùng lại không thể thoát được cái mũi thiên tài của Trương Ý Nhi, cuối cùng là thua một cách thảm hại, chỉ còn một tác dụng làm kho chứa máu cho Trương Ý Nhi dùng bất cứ lúc nào.

Fredrick Nhược Đông ôm cô gái nhỏ đặt trên đùi mình cẩn thận giải thích từng khúc mắc trong lòng cô, một hành động mà từ xưa đến giờ hắn chưa làm bao giờ. Hắn không nỡ nhìn thấy cô giận, càng không nỡ để cô hiểu lầm mình và Lucia Grace có quan hệ không trong sáng.

Lần này hình như hắn đã không tính toán tốt, hắn chỉ đinh ninh với quyết đoán của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của cô nhóc, không đứng trên lập trường của cô để xem xét chuyện gì mới là quan trọng cần ưu tiên. Và với Trương Ý Nhi, bà ngoại La chính là ưu tiên hàng đầu.

Làn môi mỏng mang chút hơi lạnh chạm vào một bên má phính: “Là tôi không suy nghĩ chu toàn.” Ngó ngó cô nhóc đang cúi đầu, mi mắt chẳng thèm nhấc lên nhìn hắn một giây, Frederick Nhược Đông chợt sinh ra chút rầu, thật tình hắn không biết phải dỗ dành con gái ra sao, chuyện này xưa nay hắn đều chưa trải qua. Thật đau đầu, thử hạ người cố tình ngắm cô, phát hiện cả khuôn mặt cô nàng chẳng bày ra thái độ gì, vậy rốt cuộc là sao? Cô đã tha thứ cho hắn chưa? Còn giận?

Người đàn ông mà người người đều kính sợ, luôn là bộ dáng cao cao tại thượng khiến người ta không dám khinh nhờn dù là trong suy nghĩ, lúc này lại lộ ra vẻ khó xử, loáng thoáng còn có vẻ bất đắc dĩ không biết phải làm sao. Hắn sẽ không biết làm sao? Đúng là không thể tin nổi.

Trương Ý Nhi dù cho định lực chống đỡ cao cỡ nào cũng bị hắn nhìn chằm chằm đến choáng, cô ho khan cuối cùng cũng nâng mi mắt chạm vào tròng mắt xanh lục trong suốt, cô thở dài: “Đi ngủ thôi.”

Vị nào đó chớp mắt, biểu cảm khó hiểu ngó người trong ngực: “Mới 9 giờ.” Bình thường cô nhóc ngủ sớm cũng không sớm thế này, bộ dáng của cô hiện tại cũng không giống như buồn ngủ lắm. Chỉ có thể giải thích cô lười nói chuyện với Frederick Nhược Đông hắn.

Ngài Fred vuốt cằm, bỗng khóe môi hắn cong lên, cưỡng chế không cho cô thoát khỏi vòng tay mình, đỡ lấy khuôn mặt trắng nõn, mịn màng ngẩng lên, rồi không do dự mút mát đôi môi hồng hào đang chờ hắn chiếm lấy.

Trương Ý Nhi tròn mắt, chân mày mảnh mai cau lại, bàn tay nhỏ đẩy ngực hắn vài lần nhưng chẳng có tác dụng. Cô còn giận đấy. Chân co lên muốn đá nhưng rất tiếc chẳng có tác dụng, bị bàn tay thon dài trong chớp mắt bắt lấy giữ chặt.

Cuối cùng bất lực mà mặc hắn làm càng.

Phát hiện cô không phản kháng nữa, Frederick Nhược Đông vô cùng hài lòng hôn càng sâu hơn.

Giận hờn gì đó trong phút chốc đã biến thành đôi nam nữ quấn lấy nhau trên chiếc giường rộng lớn, bóng đèn mờ nhạt phát họa bóng hình tuấn nam mỹ nữ đang không ngừng nhấp nhô in thành bóng đen kiều diễm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.