Ngài Fred! Tại Sao Là Em

Chương 133: 133: Quá Khứ Của Một Người Đàn Ông Nguy Hiểm




Người đàn ông đang nằm trên chiếc ghế đế vương, hai mắt nhắm nghiền, như ngủ lại cũng không hẳn, chuông điện thoại reo lên đồng thời đánh thức hắn khỏi cơn ác mộng đầy máu tanh.

Ánh mắt đảo đến màn hình cảm ứng, nhìn tên người gọi hiện trên đó, Frederick Nhược Đông nhíu mày, có dự cảm không ổn lắm, hắn cầm điện thoại đặt bên tai: “Chuyện gì?”

Người bên kia như sắp khóc đến nơi, anh ta gào lên: “Fred thân ái, tôi nghĩ anh phải trở lại London một chuyến rồi.”

“Nói rõ.” Hắn hạ giọng, ngồi thẳng người, và như hắn dự đoán, bên London đã xảy ra chuyện không tốt.

“Đám họ hàng của anh đang ngày càng làm càn, anh còn không về xử lý chúng sẽ thả quả bom lớn đấy.” Henry chỉ mong ngay tức thì có thể chào đón ngài Frederick tại London tiếc rằng cái người này thật chẳng một ai có thể đả động tới hắn nổi.

Mà cái đám họ hàng kia luôn tâm niệm băm hắn ra thành trăm mảnh rồi vứt cho cá ăn, hắn đã rời khỏi London khá lâu rồi, nếu còn không về thị uy e là đám người kia sẽ lấy oán báo ân thôi.

Người đời lên án Frederick Nhược Đông năm xưa tắm máu toàn bộ người của gia tộc Frederick, nhưng không ai hay rằng tất cả đều là lời đồn.

Hắn vẫn luôn cho những con người cùng dòng máu đó một con đường sống - những con người máu lạnh, vô tình đã biến hắn thành một kẻ nguy hiểm trong con mắt của thế gian.

Lại chẳng có ai thấu hiểu những cảm tình mà hắn đã dành cho chúng.

Chẳng có ai hay rằng hắn cũng chỉ là một con người, khác là hắn sinh ra từ sự sai lầm của bậc bề trên, nhưng hắn lại là người phải chịu đựng tất thảy bất hạnh.

Cơn ác mộng đeo bám mỗi giờ phút hắn tồn tại trên cuộc đời này.

“Mày chỉ là thứ rác rưỡi.”

“Mày là nghiệt chủng.”

“Con của gái điếm mà cũng đòi bước chân vào dòng tộc Frederick.”

“Haha đánh chết nó đi.”

“Lớn lên chắc chắn không khác gì con mẹ của nó đâu.”

“Ghê tởm.”

Những câu chửi ấy như từng lời quyền rủa lôi dậy con ác quỷ, chúng nung nấu từng chút, tùng chút tàn nhẫn trong dáng hình bé nhỏ đáng thương.

Ác mộng bỗng chuyển cảnh… Một đứa bé trai khoảng bảy tuổi bị anh em đuổi rượt đánh đập khắp biệt thự Frederick, cuối cùng nhờ sự nhanh nhạy và nhỏ nhắn, cậu tìm được một chỗ trốn kín đáo.

Và vẫn luôn là nơi ấy - ống thông gió dạng tròn nối dài được gắn trên trần.

Leo trèo xưa nay luôn là điểm mạnh của cậu, chui lọt vào ống thông gió này cũng chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc, quan trọng là biết cách tận dụng nó.

Những lần trước cậu đợi khi nguy hiểm qua đi mới chui ra, trong ống thông gió này rất ngạt, ở quá lâu sẽ không thở nổi.

Chỉ là lần này cậu không cẩn thận đã chui quá sâu, chẳng hiểu sao hôm nay ống thông gió của biệt thự lại ngừng hoạt động, không lẽ bị hỏng sao? Trẻ nhỏ thì luôn tò mò, lại cố tình đi sâu vào trong hơn, dẫu sao nó ngừng hoạt động sẽ không nguy hại gì.

Càng đến gần cuối đường ống cậu càng nghe được những âm thanh xa lạ, cho đến khi âm thanh đó rõ dần, rõ dần và nhận ra tiếng động xa lạ là gì.

Âm thanh non nớt phát ra từ con người, cụ thể là của bé gái, vị trí không còn phải nghi ngờ gì nữa chính là từ căn phòng bên dưới.

Mà căn phòng này…

Có một khung quạt kết nối với ống thông gió, xuyên qua những kẽ hở, khi thấy được rõ ràng cảnh tượng đang diễn ra, hai tay cậu ôm chặt lấy miệng của mình, tròng mắt giãn hết cỡ.

Cha của cậu Fredrick Trí Nham - chủ nhân hiện thời của gia tộc Frederick đang cưỡng ép một bé gái làm chuyện đồi bại, đứa bé đó còn là… Frederick Nhược Đông sợ hãi đến mức thở hổn hển, âm thanh non nớt không ngừng vọng vào màng nhĩ của cậu như khắc sâu vào tâm trí.

Mặt mày cậu tái nhợt, chợt một con chuột từ đâu đó chạy lướt qua hại cậu kinh sợ kêu một tiếng, ngay tức thì bên dưới truyền tới giọng nói của đàn ông: “Ai?”

Frederick Nhược Đông bóp chặt trái tim đang đập dồn dập của mình, cậu biết chắc nếu bị ông ta tóm được thì cậu sẽ không còn cơ hội ngắm nhìn ánh mặt trời lúc bình mình lên và mặt trời khi hoàng hôn xuống nữa.

Bé gái ấy… là chị gái cùng cha khác mẹ của cậu.

Thoát khỏi ống thông gió, hai tay cậu vẫn còn run rẩy, rồi cậu chạy một mạch khỏi biệt thự, bước lang thang giữa chiều London xinh đẹp và cổ kính, tâm hồn đứa trẻ kể từ giây phút ấy đã cạn kiệt tuổi thơ.

Tình phụ tử mà cậu luôn chừa một sự “thứ tha” như một đường lui trong mối quan hệ phức tạp giữa cậu và ông ta đến đây chấm dứt.

Cậu đã nghĩ dù ông ta khinh thường cậu, không coi cậu là con trai thì ít ra ông ta đã chấp nhận cho cậu “một mái nhà”, một mái nhà với hệ thống ống thông gió mà cậu yêu mến.

Thế rồi đường lui ấy rốt cuộc cũng đến hồi kết, là khung quạt dừng quay với những kẽ hở để cậu chứng kiến toàn bộ cảnh tượng bại hoại, vô nhân tính.

Hóa ra ông ta chưa từng có tình người.

Hóa ra… dù cậu có là con của một tiểu thư quý tộc Anh chính gốc cũng chẳng thể chiến thắng nổi nhân tính hết thuốc chữa của ông ta.

Một người cha còn tàn ác hơn ma quỷ, một gia tộc không coi trọng tình thân như vậy… cậu phải làm gì để ngăn chặn tất thảy?

Cho đến một ngày cậu bị thả trôi nơi biển rộng không hy vọng sống, cậu cũng có được đáp án.

Là trở thành kẻ đứng đầu.

Ác mộng lần nữa chuyển cảnh…

Một ngày đáng nhớ, ngày đáng nhớ nhất với Frederick Nhược Đông.

Là hắn biến thành kẻ tay nhuốm đầy máu của người thân, hắn dùng sự tàn ác đã được nuôi nấng nhiều năm nay để thanh tẩy toàn bộ chúng.

Kể cả người cha đã từng có lúc hắn biết ơn.

“Ông biết không… Frederick Trí Nham, tôi hận cái họ tôi mang, càng hận cái tên ông đặt cho.

Nhưng trên hết là hận ông, hận các người đã ép chết mẹ của tôi, biến tôi trở thành đứa trẻ hoang.

Dù các người có chết trăm vạn lần cũng không trả hết nợ mà các người đã gây ra với những người vô tội.” Hắn cười lớn, trên mặt hắn dính vài vệt máu, trong cặp mắt màu xanh lục xinh đẹp là tầng nước cuối cùng hắn dành cho ông ta.

Cuộc đời hắn trong 20 năm qua chẳng tồn tại bất cứ một tín ngưỡng nào, nhưng hắn thừa nhận từng có khoảnh khắc hắn cảm thấy tự hào về người cha đầy quyền uy của mình.

Trở thành kẻ đứng đầu gia tộc chẳng phải là tín ngưỡng của hắn, hắn khinh thường cái gọi là “tín ngưỡng không thực”, hắn chỉ tin vào chính bản thân mình, chỉ có hắn mới cứu rỗi được hắn và những người vô tội.

Giây phút đôi bàn tay đẫm máu tanh siết chặt con dao, không chút do dự găm thẳng vào hai đùi của ông ta, một giọt lệ từ mặt hồ xanh lục đẹp đẽ rốt cuộc cũng không khống chế nổi mà rơi xuống, như là sự thứ tha hắn dành cho ông ta dù chưa một lần ông ta gọi hắn bằng chính cái tên mà ông ta đã đặt “Nhược Đông”.

“Chết thì dễ quá.” Và trong phần đời còn lại, Frederick Nhược Đông bắt ông ta phải sống, sống để trả giá cho từng chuyện xấu xa đã làm trong quá khứ và cho người mẹ bất hạnh của hắn cũng như tất cả những người phụ nữ hèn mọn bị ông ta đối xử tệ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.