Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 253: Tồi khô lạp hủ (20)




Lý Mạn ở bên trong đại doanh dưới chân núi suốt ngày uống rượu mua vui, tiêu phí thời gian.

Hơn một tháng, Lý Mạn ăn đến béo ra một vòng, khóe miệng cũng hư thối, túm lấy quân sư tới hỏi: "Người trên núi hẳn đã chết sạch rồi chứ?"

Quân sư nói: "Phái người lên núi thăm dò liền biết."

Lý Mạn suy nghĩ, Trưởng Tôn Nhiên kia tinh kỳ cổ quái luôn có thể làm ra những loại vũ khí vượt ngoài dự đoán của mọi người, lúc trước hắn theo bọn lính cùng đi lên núi, thiếu chút nữa bị đồ vật từ trong đất bật ra đóng xuyên qua người. Lâu như vậy Trưởng Tôn Nhiên chắc chắn lại ở trong núi mai phục rất nhiều ám khí, lần này lên núi ắt sẽ tổn thất nặng nề.

Nhưng không thể không đi.

Lý Mạn để cho hai ngàn binh lính vũ trang đầy đủ, mặc vào loại áo giáp cứng cáp nhất, đầu cũng được bọc lá sắt, chỉ lộ ra hai cái khe hẹp đến không thể hẹp hơn cho bọn họ nhìn đường. Lý Mạn tự mình dùng đinh sắt so sánh, khe hở vừa vặn có thể ngăn chặn được đinh sắt. Tuy rằng áo giáp vạn phần cồng kềnh, cồng kềnh đến mức bước đi cũng khó khăn, nhưng ít nhất có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ.

"Được rồi, đi thôi!"

Lý Mạn ra lệnh một tiếng, hai ngàn binh lính kinh hồn táng đảm tiến lên núi thăm dò.

Quả nhiên "Cuồng phong" lại nổi lên, vô số đinh sắt bị áo giáp cản lại, bọn lính xông thẳng lên tới đỉnh núi tiến vào cửa thôn.

Trong thôn chỉ có một con đường thông đến dưới chân núi, cửa thôn được tạo thành từ một dãy hàng rào gỗ vây quanh, lúc này đang mở vào trong một nửa, tựa hồ đang mời bọn họ đẩy cửa tiến vào.

Tất cả các binh lính đều nhìn về phía Giáo úy, Giáo úy dẫn theo ba người đi tới trước hàng rào gỗ, thoáng nhìn vào bên trong rồi lui về phía sau.

"Tất cả đều là thi thể."

"Thi thể?"

"Thi thể gầy trơ xương, hẳn là đám thôn dân đã chết đói."

"Giáo úy, chúng ta đi vào chứ?"

Giáo úy không có lập tức đưa ra quyết định, mấy cái đinh sắt từ trong đất bật ra đã làm cho hắn hãi hùng khiếp vía, chung quy vẫn cảm thấy lần này leo lên đỉnh núi quá thuận lợi, cứ thấp thỏm trong lòng, tựa hồ còn có chuyện kinh khủng hơn đang ở phía sau chờ bọn họ.

Hắn để cho một đội hai trăm người tiên phong đi vào trong thôn lục soát, mang theo một ống khói đi vào, nếu phát hiện ra bất cứ dị thường nào thì đốt ống khói lên, phóng ra tín hiệu, ngàn vạn lần cũng không được liều mạng.

Đội tiên phong đi vào thôn, không tới nửa canh giờ đã đi ra, nói trong thôn khắp nơi đều là thôn dân chết đói còn có các binh lính bị trọng thương không được chữa trị, thôn này không lớn bọn họ đều đã lục soát từng nhà, không hề tìm thấy Trưởng Tôn Nhiên.

"Phỏng chừng đã trốn đi rồi." Giáo úy yên tâm hơn một chút, cho người trở lại bẩm báo Vương gia, nói ám khí trên sơn đạo đã bị giẫm qua gần sạch rồi, chỉ cần dọc theo dấu chân bọn họ lên núi thì sẽ không có nguy hiểm gì.

Lý Mạn nhận được tin tức, vẫn là cẩn thận để cho bọn hồ tử của Cập Tích quốc lên núi trước, sau khi xác định thật sự không có việc gì hắn mới để cho người của mình đuổi theo sau, khi hắn cùng với quân sư sắp sửa lên núi thì trong quân có một nam tử trẻ tuổi khuyên hắn tạm thời không nên đi, Trưởng Tôn thị kia phi thường giảo hoạt, sợ là cạm bẫy.

Lý Mạn liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi là ai hả?"

Nam tử trẻ tuổi quỳ xuống đất hành lễ: "Thảo dân họ Lưu tên Triều, người Quyền Vũ huyện."

"Nga, là ngươi. Lần này ngươi đã lập công lớn a." Lý Mạn vỗ vỗ chiếc quạt trong tay, "Muốn bổn vương ban thưởng cho ngươi thế nào đây?"

Lưu Triều chính là họ hàng của quân sư, hắn trộm liếc mắt nhìn quân sư một cái, quân sư khẽ lắc lắc đầu, hắn liền nói: "Thảo dân vì Vương gia làm việc cũng không phải muốn được ban thưởng! Chỉ nguyện sau này có thể đi theo Vương gia, trợ giúp Vương gia dẹp yên loạn lạc bình định tứ hải!"

Lý Mạn ha ha cười: "Bổn vương là người muốn bình định tứ hải, nếu như e ngại một Trưởng Tôn Nhiên nho nhỏ, trốn ở sau lưng chúng tướng sĩ, sau này phải làm thế nào phục chúng?"

Lưu Triều: ". . . . . . Vương gia anh minh."

Lý Mạn chỉnh lại kim quan vung hất trường bào, chuẩn bị lên núi.

Người Cập Tích lục tục lên núi, tiến vào trong thôn.

A Liêu nằm ở trên cây nhìn xuống. Cầm trong tay một hỏa chiết tử chưa đốt.

Nàng khép hờ hai mắt, không có khí lực, cũng chướng mắt đám hỗn tạp này.

Cập Tích hồ tử là nhất định phải chết, nhưng càng khiến cho nàng ghê tởm hơn chính là người Đại Duật đã mở ra biên cảnh thả cho hồ tặc tiến vào Trung Nguyên. Nàng ngược lại muốn nhìn một chút xem kẻ đứng phía sau màn mưu đồ hết thảy rốt cuộc là thần thánh phương nào.

"Bất quá." Lý Mạn vừa muốn tiến tới một bước, lại lui trở về, "Bổn vương cảm thấy ngươi nói cũng có đạo lý nhất định. Trưởng Tôn Nhiên cổ quái khó lường, không biết nàng sẽ lại đùa bỡn giở ra quỷ kế gì. Nếu bổn vương có mệnh hệ gì thì ai tới bình định thiên hạ? Ngươi nói đúng, bổn vương nên ban thưởng thật lớn cho ngươi."

Lưu Triều niềm nở tán dương Lý Mạn một phen, lại dập đầu thật mạnh mấy cái.

Trong thôn tụ tập càng ngày càng nhiều người, nhưng A Liêu trước sau cũng không đợi được người nàng muốn gặp.

Chẳng lẽ nàng đã đoán sai rồi? Thật sự chỉ có người Cập Tích?

Bọn lính đem toàn bộ các thi thể trong thôn thu gom lại, kiểm kê nhân số, cũng đang tiếp tục tìm kiếm. Rất nhanh bọn họ sẽ nhận ra được nhân số không trùng khớp, mà hỏa dược do A Liêu bí mật bố trí cũng rất có khả năng sẽ bị phát hiện.

Thời gian kéo dài thêm một phần, thì lại càng nguy hiểm thêm một phần.

Trong lòng bàn tay đang nắm hỏa chiết tử của A Liêu đều là mồ hôi.

Khi Lưu Triều ngẩng đầu lên thì Lý Mạn đã tiến lên hơn mười bước, đi hướng đến trên núi.

"Vương gia?" Lưu Triều chẳng hiểu gì cả, hắn không phải là sẽ không đi sao?

Lý Mạn không để ý tới hắn, hỏi quân sư ở bên cạnh: "Có bức họa không?"

Quân sư lắc đầu: "Bất quá Thanh Viên nương tử gần ba mươi người, ai từng gặp qua đều khen không dứt miệng, tất cả đều là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một. Trưởng Tôn Nhiên này ngược lại thật là biết hưởng thụ. Hơn nữa Vương gia, nghe nói bản thân Trưởng Tôn Nhiên kia dáng dấp cũng cực đẹp, bất luận nam nữ vừa gặp đã yêu."

Lý Mạn cười lạnh: "Khoa trương."

"Khoa trương hay không khoa trương Vương gia đích thân nhìn thấy liền biết."

Lý Mạn càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, Thanh Viên. . . . . . Lại còn có người có thể sống tiêu sái đến như vậy, so với một Vương gia như hắn đây cũng không có gì khác biệt. Các Thanh Viên nương tử lại còn có Trưởng Tôn Nhiên này có bao nhiêu xinh đẹp, hắn muốn đích thân mở mang kiến thức một chút.

Lưu Triều vội vàng theo sát ở phía sau cùng đi lên núi, khi Lý Mạn được tiền hô hậu ủng bình an vô sự đi đến giữa sườn núi, binh lính truyền tin hồng hộc chạy tới, đầu gối chạm đất trượt tới trước hai bước, hướng về phía hắn bẩm báo, dưới chân Minh huyện thành có đại quân vây đánh.

"Tới rồi, tới rồi!" Quân sư hưng phấn nói, "Nhất định là viện quân của Vệ gia đã tới!"

Lý Mạn hỏi: "Có bao nhiêu binh mã?"

"Ước đoán sơ bộ có tám vạn người."

"Chỉ tám vạn."

Quân sư nói: "Là Vệ thị không sai, các nàng ở Quỷ Thủy mới vừa cùng Diêu gia đánh xong một trận binh mã còn lại nhất định không nhiều lắm, lại có Hồng Liên Giáo ở phía sau vây chắn, nếu không phải vì bảo trụ Động Xuân và Bình Thương thì cũng sẽ không bất chấp hậu quả tiến tới đây."

Lý Mạn dùng chiếc quạt gõ lên vai, vui sướng không thôi: "Tới thì tốt, tới thì rất tốt a. Ngày đêm gấp rút chạy tới đây đại quân đã sớm mệt lả rồi, vì để giành lấy một hơi thở cuối cùng này chỉ có thể gắng gượng chống đỡ. Chậc chậc chậc, tám vạn người đáng thương."

Quân sư nói: "Vương gia không thể khinh địch. Tuy rằng số lượng binh mã của chúng ta so với đối phương nhiều hơn mười hai vạn, nhưng Chân Văn Quân kia có thể cũng ở trong đó. Chân Văn Quân tuổi còn trẻ đã có thể đánh đuổi được Trùng Tấn mà hơn mười năm qua không một người nào làm được, khinh thường người này sợ là sẽ chịu thua thiệt lớn."

"Yên tâm, ngươi cũng nghĩ tới, bổn vương như thế nào lại không thể nghĩ tới?" Lý Mạn tiếp tục đi hướng lên núi, "Người bổn vương chờ đợi không phải là các nàng sao? Đưa tin tức đi Minh huyện, để cho Minh huyện bên kia nương tay một chút, cố tình bại trận bỏ thành mà đi, dẫn dụ Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân tiến đến vùng núi này. Trên núi và dưới chân núi chia nhau mai phục, chỉ cần các nàng vừa lên núi, trên dưới giáp công, để bổn vương nhìn xem các nàng làm thế nào có thể thoát được."

Quân sư cùng Lưu Triều đi theo phía sau không ngừng đón ý nói hùa theo lời của hắn, Lý Mạn trong lòng đã có dự liệu tiến bước nhẹ nhàng, chợt nghe phía trước có người hô một tiếng "Ai đó!". Hắn vội vàng kiễng chân nhìn về phía xa, chỉ thấy phía sau đám cỏ dại bên suối có một nữ tử da trắng như tuyết mắt hạnh ẩn tình chợt lóe lên, cùng hắn vội vàng chạm mắt nhau, khiến hắn trong lòng đại loạn, giống như gặp được tiên nữ trên chín tầng mây hạ xuống nhân gian.

"Này, đây rồi!" Lý Mạn nắm chặt chiếc quạt, thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng. Nữ tử kia hiển nhiên đã bị kinh sợ, lập tức chạy hướng vào trong thôn. Cung tiễn thủ định bắn chết nàng, Lý Mạn kêu to:

"Dừng tay! Ai dám động đến nàng, bổn vương chém đầu cả nhà hắn! Vân Thâm, Vân Thâm!" Lý Mạn gọi quân sư, "Tiên nữ muội muội kia có phải chính là Thanh Viên nương tử không?"

Quân sư căn bản không hề nhìn thấy người, đáp lại chậm nửa nhịp, Lý Mạn đã dẫn theo trường bào giống như bay tiến vào trong thôn.

A Liêu mí mắt càng ngày càng nặng, ngay lập tức sẽ hôn mê, nhưng vẫn chưa đợi được người mà nàng muốn đợi.

Dùng đao cắt qua cánh tay, cảm giác đau đớn sâu sắc khiến cho nàng lấy lại chút tinh thần. Nàng biết chính mình phải duy trì thanh tỉnh, một khi thiếp đi thì có thể sẽ cứ như vậy mà chết. Nàng còn không thể chết, trước khi làm xong chuyện cuối cùng này phải duy trì thanh tỉnh.

"Ngươi đoán xem, chúng ta tặng một lễ vật gì cho ngươi?" Có người ở bên tai A Liêu nói khẽ.

A Liêu toàn thân run lên, suýt nữa thì từ trên cây ngã xuống. Nàng thật sự rất đói rất mệt mỏi, ngồi ở trên cây có cành lá che chắn trong lòng kiên định, căn bản không hề để ý có người đã lén lút leo lên cây, đi tới phía sau nàng.

Thân hình của A Liêu đã nghiêng ra ngoài nhánh cây, phía dưới tất cả đều là người Cập Tích tộc, may mà người ở sau lưng nhanh tay túm nàng trở lại, ấn nàng vào trên thân cây đồng thời che miệng nàng lại, để phòng ngừa nàng kêu lên thành tiếng.

"Ưm ưm?!" A Liêu trợn to hai mắt, khó có thể tin được là mình đang nhìn thấy ai.

A Tranh rưng rưng nước mắt cười nhìn nàng, dùng thanh âm chỉ có hai người các nàng nghe được nói: "Làm sao vậy, thật đúng là không muốn gặp lại ta sao?"

A Liêu lập tức nắm chặt tay nàng, kéo hai bàn tay của nàng ra, vội nói: "Ngươi sao vẫn còn ở nơi này! Không phải đã bảo ngươi đi rồi sao!"

"Ngươi nói đi là đi a." A Hạc ngồi xổm trên nhánh cây ở phía trên các nàng bực dọc "Hừ" một tiếng, "Cũng thật là quá coi thường tỷ muội chúng ta rồi. A Liêu, diễn xuất vụng về kia của ngươi, ta sẽ không phê bình ngươi, nhưng có rất nhiều người phê bình."

A Liêu kinh ngạc: "Các ngươi. . . . . ."

A Hỷ cùng tất cả các Thanh Viên nương tử khác từ bốn phía nhô đầu ra cười với nàng, các nàng vậy mà lại không hề đi!

A Liêu lập tức mang theo các nàng từ trên cây rút lui, dọc theo cầu treo tiến vào bên trong một gác xép cũ nát, gác xép chỉ có một khung cửa sổ nho nhỏ, mọi người sau khi đi vào đóng cửa sổ lại, ngoài tường phủ đầy rêu xanh, liếc mắt nhìn qua rất khó phát hiện được nơi này còn có thể giấu người.

"Thật sự quá hồ nháo rồi, các ngươi có biết ta muốn làm cái gì hay không!" A Liêu giơ hỏa chiết tử trong tay lên chất vấn các nàng, sự lo lắng khiến nàng toát mồ hôi khắp người.

Các nương tử vây quanh nàng, ôn nhu lại kiên định nói: "Đương nhiên là biết, nếu không phải như vậy, chúng ta cũng sẽ không trở lại."

"A Liêu." A Tranh nắm tay nàng, "Chúng ta đã từng hứa hẹn tuyên thề, đồng sinh cộng tử tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đối phương, vì sao vào thời khắc trọng yếu nhất lại chỉ có một người ngây ngốc đi chịu chết? Ngươi sao có thể nhẫn tâm bảo chúng ta cứ thế qua loa mà sống?"

"Chúng ta mặc dù đã từng thề ước, nhưng ta há có thể ích kỷ như thế bảo các ngươi phụng bồi ta cùng nhau xuống địa ngục? Ta cũng muốn cùng đi với các ngươi, nhưng ta không có biện pháp nào rời khỏi nơi này. Đây là một cái bẫy, một cái bẫy dẫn dụ Đình Húc các nàng tới, một khi các nàng. . . . . ."

"Ta biết, chúng ta đều biết. Còn nhớ không? Thanh Viên vĩnh viễn không tiêu tan, đây là lời hứa hẹn của chúng ta với nhau. Nếu như ngươi không còn nữa, ta sống thì có ý nghĩa gì? Sinh mệnh là của chính chúng ta, ngươi không nên quyết định thay chúng ta." Mỗi một câu nói của A Tranh đều giống như một cây châm, đâm vào trong lòng A Liêu, làm cho nàng khó chịu. Sau khi khó chịu trong đáy lòng lại lan ra chút ngọt ngào.

Một người ngẩng mặt nhìn lên ngân hà cũng tịch mịch như vậy, huống chi là một mình bước trên con đường hoàng tuyền.

"Chúng ta sẽ không rời đi." A Hỷ chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, "A Liêu, chúng ta sẽ không rời xa ngươi."

"A Liêu, từ ngày ta và ngươi gặp nhau ta đã hạ quyết định, nếu như có một ngày chết đi, ta cũng muốn được chôn cùng một chỗ với ngươi."

"Ngươi là lý do duy nhất để ta sống, nếu không có ngươi ta đã chết từ lâu rồi."

"Nếu thế gian không có A Liêu, sống và chết có cái gì khác nhau kia chứ? Ngươi đã nói vĩnh viễn sẽ không rời xa chúng ta, làm sao có thể nuốt lời."

Cửa sổ bị mở ra, A Thấm lưu loát tiến vào, phủi sạch lá cây trên người.

"Tên ngốc Vương gia kia rốt cục cũng lên núi tới nơi rồi." A Thấm nói.

"Vất vả A Thấm muội muội." A Tranh xoay người lại nói với A Liêu, "Vương gia kia chính là lễ vật chúng ta tặng cho ngươi. Ngươi không phải vẫn một mực khốn khổ chờ đợi hắn lên núi sao?"

Trên khuôn mặt vẫn đều là nước mắt, sau khi nghe xong lời nói của các nương tử A Liêu bật cười ha ha.

"Trưởng Tôn Nhiên ta đời này tuy ngắn ngủi nhưng sống không uổng phí, có thể cùng chư vị gặp nhau bầu bạn không uổng phí cuộc đời này!" Nàng cầm nửa chén nước không tính là trong trẻo còn lại ở trên bàn, nói: "Nguyện cùng chư vị bầu bạn trên đường hoàng tuyền, kiếp sau lại gặp nhau! Kính chư vị!"

Các nương tử thay phiên nhau từng người tiếp nhận chén nước, lại nhìn A Liêu nở nụ cười.

A Liêu lau sạch nước mắt đọng trên khóe mắt nói, "Ta đã chôn hỏa dược cùng dầu hỏa ở chung quanh thôn, trên thân cây lúc nãy có cất giấu hỏa tuyến. Chỉ cần hỏa chiết tử vừa ném xuống, cả ngọn núi trong chớp mắt sẽ nổ tung thành bình địa."

A Thấm nói: "Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất!"

A Liêu đi đến bên cửa sổ, hỏa tuyến đang ở ngay trước mắt.

Lý Mạn sốt ruột đi khắp trong thôn tìm kiếm tiên nữ vừa rồi đã nhìn thấy, bảo tất cả binh lính đều đi lục soát.

"Các ngươi có sợ không?" A Liêu quay đầu lại hỏi.

"Không sợ."

Mọi người cùng ôm nhau, nhắm mắt lại, không biết là ai chợt ngâm xướng khúc hát mà Thanh Viên thích nhất.

"Lan hữu tú hề cúc hữu phương, hoài giai nhân hề bất năng vong.

Phiếm lâu thuyền hề tế Phần hà, hoành trung lưu hề dương tố ba*."

(*) 兰有秀兮菊有芳, 怀佳人兮不能忘; 泛楼船兮济汾河, 横中流兮扬素波: Đây là bốn câu thơ trong bài thơ "Thu phong từ" của Vũ Đế. Dịch nghĩa: Lan nở hoa, cúc nhả hương; Nhớ người giai nhân, chẳng thể quên; Ngồi thuyền lầu vượt sông Phần, Ngang qua dòng sông, sóng trắng nổi (Nguồn bản dịch: https://www.thivien.net/L%C6%B0u-Tri%E1%BB%87t/Thu-phong-t%E1%BB%AB/poem-Xo0awO6iO9ukTpQ2tXGnWA)

A Liêu buông xuống hỏa chiết tử trong tay.

Đình Húc, để cho ngọn lửa cháy lan đồng cỏ này của ta, trợ giúp ngươi đăng đế.

Minh huyện rất nhanh đã bị công phá, Chân Văn Quân tận mắt nhìn thấy đào binh chạy đến ngọn núi ở phía nam.

"A mẫu chớ truy đuổi, đây là cạm bẫy." Tiểu Kiêu thu mã đao lại, "Trên núi chắc chắn có bố trí trọng binh!"

"Nhưng mà, A Liêu cũng ở trên núi."

"Hả?"

Chân Văn Quân đem bức thư trong tay đưa cho nàng xem.

Đây là thư cầu cứu mà hôm qua một binh lính truyền tin đã đưa tới, trong thư là chữ viết tay của A Liêu, bảo các nàng ngàn vạn lần cũng đừng lên núi.

"A Liêu di di bị nhốt ở trên núi sao?" Tiểu Kiêu nói, "Cho nên đám hồ tử này là muốn dẫn dụ chúng ta cùng nhau lên núi, ở trong núi diệt sạch chúng ta."

Chân Văn Quân nhấc mũ giáp lên, không nói gì.

"Vậy, a mẫu, có đi hay không?"

Nhưng vào lúc này, ánh sáng dữ dội nổ bùng ở phía chân trời, tiếp theo đó chính là tiếng nổ xé trời.

Vệ Đình Húc lập tức từ bên trong xe ngựa chui ra ngoài, đàn ngựa bị cả kinh chạy loạn, các kỵ binh thật vất vả mới khống chế được cục diện hỗn loạn này.

Lúc này Vệ Đình Húc đã được Chân Văn Quân vững vàng ôm lấy, hai người khó có thể tin mà nhìn về hướng nam, trên ngọn núi phía nam lửa cháy rừng rực, mặc dù đang vào giữa ban ngày cũng đặc biệt hùng vĩ. Sóng nhiệt theo gió khuếch tán ra bốn phía, Vệ Đình Húc cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ đó đánh ập tới trước mặt.

"A Liêu. . . . . ." Vệ Đình Húc níu chặt ống tay áo của Chân Văn Quân, thốt ra hai chữ "A Liêu" sau đó đôi môi mím chặt, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch.

Nàng và Chân Văn Quân lập tức đã hiểu.

Người có thể làm rung chuyển trời đất, ngoại trừ A Liêu thì còn ai vào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.