Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 230: Thất lộc cộng trục (26)




Nữ nhân ở trước mắt A Hương đây rất kỳ quái, mặc áo choàng màu thủy lam cùng váy trắng tao nhã, nhưng trên đỉnh đầu lại đoan đoan chính chính đội một chiếc mũ tử kim mà chỉ nam tử mới có thể đội, hai hàng lông mày dày đậm chạm đến tóc mai, dưới làn gió xuân lất phất tựa hồ có chút hơi nước vỗ vào trên khuôn mặt nàng, làm cho ngũ quan như mặc như họa của nàng được tôn lên càng thêm đậm nét.

"Cho nên, tất cả những chuyện này đều là mưu kế của Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc?" Cổ họng của A Hương bất chợt siết chặt, hai chân sắp chống đỡ không nổi thân thể của nàng nữa rồi, cả người lung lay sắp đổ.

Hai mắt của A Liêu không hề dời khỏi món đồ chơi với hình dáng càng lúc càng rõ ràng đang cầm trong tay: "Quá trình cụ thể tại hạ không rõ lắm, chỉ biết là các nàng đã từng trắng đêm thương nghị, làm thế nào mới có thể đập tan Diêu thị từ bên trong. Đình Húc nói Văn Quân có thể làm mồi nhử, dụ địch mắc câu. Ngay từ đầu ta và Văn Quân cũng không tin, không ngờ thật đúng là thành công."

"Dụ địch. . . . . . mắc câu?"

"Đúng vậy, lại nói tiếp, A Hương xem như là ta làm cho ngươi phái tới." Chân Văn Quân đứng ở trước mặt Diêu Chiếu Nghi, sừng sững bất động, ngăn chặn lối đi duy nhất mà Diêu Chiếu Nghi có thể thoát đi.

Phía sau và bên trái của Diêu Chiếu Nghi là vực thẳm, bên phải là vách đá, đối mặt ngay phía trước chính là Chân Văn Quân.

"Ở Phong huyện ngươi để cho ta chạy thoát, cũng là diễn trò." Diêu Chiếu Nghi mỗi một lần hô hấp đều cảm giác được cơn đau rát bỏng, cảm giác đau đớn ở sau gáy cùng toàn bộ chân tướng đều càng lúc càng rõ ràng.

Chân Văn Quân nói: "Trận chiến Yên Hàng Vệ gia đã chết nhiều người như vậy, chúng ta sao có thể không hiểu rõ thân phận của địch nhân? Mặc dù bộ mặt thật của địch nhân rất khó tra, nhưng là nam hay nữ ta đương nhiên phải sớm đoán được. Diêu Chiếu Nghi, nữ nhi của Diêu Lâm đích trưởng tử của Diêu gia, sở trường bắn cung, có năng lực thiện xạ bách phát bách trúng. Đáng tiếc ngoại trừ điểm đó, công phu quyền cước bình thường cũng không có kinh nghiệm lãnh binh tác chiến, ở Yên Hàng sau khi đại hoạch thành công chắc chắn sẽ có chút lơi lỏng, tự mãn tự đại. Ở Phong huyện ta hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết ngươi, nhưng vì kế hoạch lâu dài hơn, ta đã tha cho ngươi một mạng. Ngươi cho rằng ta ôm ngươi một cái như vậy bởi vì ngươi là thân phận nữ tử mà mềm lòng, lại biết được quá khứ giữa ta và Tử Trác có rất nhiều vướng mắc, bước kế hoạch tiếp theo khả thi nhất chính gây chia rẽ quan hệ giữa ta và Tử Trác. Suy cho cùng kế ly gián chính là sách lược tốt nhất phổ biến nhất có thể áp dụng lâu dài trên chiến trường, vốn tưởng rằng ngươi sẽ đích thân tới, không ngờ lại phái một người khác tới. Cũng đúng, A Hương, so với ngươi càng thích hợp phản gián* hơn."

(*) Phản gián (反间): chống địch bằng kế ly gián

A Hương nghe xong lời nói của A Liêu, trong đầu vang lên ong ong.

"Vì cái gì, vì cái gì ta lại thích hợp hơn?"

A Liêu nói: "Ngươi chính là nữ nhi của tiểu thiếp? Từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Diêu Chiếu Nghi, giống như một gia nô?"

A Hương sắc mặt trắng nhợt.

"Nghe nói lần này ngươi ngàn dặm xa xôi không sợ hiểm nguy đi theo Diêu Chiếu Nghi tiến đến Cự Lộc, chắc hẳn đối với nàng cũng là tình thâm nghĩa trọng." Nói đến chỗ này A Liêu ngẩng đầu, nhìn nàng thật sâu, giận dữ nói, "Tuổi trẻ mạo mỹ, lại si tình như vậy, Đình Húc ngươi vì sao luôn bắt ta phải làm loại sự tình này. Ai. . . . . ."

"Ngươi, ngươi tiếp tục nói! Ta đối với tỷ tỷ tình thâm nghĩa trọng thì thế nào chứ!"

"Đã nói đến nước này rồi mà A Hương cô nương còn không hiểu sao? Chính bởi vì ngươi vẫn luôn không được Diêu gia coi trọng, lại rất muốn biểu hiện ở trước mặt Diêu Chiếu Nghi, mới có thể chỉ vì cái trước mắt mà mất đi sự phán đoán, để cho chúng ta có cơ hội lợi dụng thôi."

A Hương vẫn luôn cho rằng chính mình không hề liều lĩnh, khoảng thời gian trăm ngày không tính là ngắn, nàng chính là đang chậm rãi ly gián Chân Vệ hai người.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nhiệm vụ lần này của nàng xác thực quá mức thuận lợi. Nếu không phải do bị tâm tư muốn vì tỷ tỷ làm tốt chuyện quan trọng này quấy nhiễu, nàng quả thực sẽ nhận thấy được nhiều điều dị thường hơn.

"Vậy hiện tại, Chân Văn Quân là đi, là đi. . . . . ."

A Liêu cười cười, biểu tình này tựa hồ muốn nói "Ngươi rõ thật là một đứa ngốc": "Đương nhiên rồi, Văn Quân muội muội nghẹn nín lâu như vậy, chỉ chờ đợi một ngày này thôi đấy. Văn Quân muội muội ngoại trừ là một kỳ tài lãnh binh tác chiến, còn có một điểm chắc chắn các ngươi không hề điều tra ra được. Nàng là một cao thủ dụng độc. Đêm qua sau khi nàng uống giải dược vào liền ở bên trong lều trại cắm xuống một cây đào nguyên hương, ngửi được đào nguyên hương sẽ muốn đi vào thế ngoại đào nguyên nếm trải một chút. A Hương cô nương đã nếm trải được đào nguyên trong lòng chưa? Còn Văn Quân muội muội thì thừa dịp đêm tối mang binh chạy trở về, lúc này hẳn là đã cùng Đình Húc hội hợp rồi. Diêu thị a, sợ là không gặp may rồi."

Khi đại quân do Lâm Mộc cùng Hoàng Bộ dẫn đầu từ trên rừng núi xông ra Tào Phỉ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lòng dâng lên bốn chữ —— đại nạn đã tới.

Hoàng Bộ cưỡi chiến mã hùng tráng cầm trường mâu trong tay, tả xung hữu đột đâm chết vô số quân địch, áo giáp bạc khi sát nhập trận địa vẫn còn phát ra màu bạc sáng lóa, nhưng khi lao tới thì đã biến thành màu đỏ tươi chói mắt.

Lâm Mộc nhẹ nhàng phóng xuống ngựa, hai thanh khảm đao trong tay, chém đến chỗ nào quân địch cánh tay đều rơi đầy đất, tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng. Lúc Lâm Mộc nhảy trở lên lưng ngựa lại thu hoạch được hai cái đầu người, hung hãn không hề thua kém Hoàng Bộ.

Hai người đều là tướng lĩnh trẻ tuổi có dũng có mưu, kinh nghiệm không sánh bằng Chân Văn Quân, nhưng Chân Văn Quân đem đại quân giao cho bọn họ cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Diêu Chiếu Nghi hỏi: "Cho nên ngay từ đầu, các ngươi chính là đang diễn trò."

Chân Văn Quân: "Cũng không tính toàn bộ là diễn trò, những lời ta đã nói với A Hương đa phần đều là sự thật, giữa ta và Tử Trác quả thực có rất nhiều mâu thuẫn không hóa giải được, chẳng qua chúng ta đều hiểu rõ chuyện gì trọng yếu hơn. . . . . ." Nói đến chỗ này thần sắc của nàng tối sầm lại, chợt nở nụ cười, "Cũng không cần phải nói với ngươi quá nhiều, Diêu Chiếu Nghi, biết được những chuyện này ngươi có thể an tâm ra đi rồi."

Hoàng Bộ xông vào bên trong phương trận đang bảo hộ Tào Phỉ, một kiếm đâm xuyên qua vai Tào Phỉ. Tào Phỉ hét lớn một tiếng ngã xuống đất, Diêu gia tướng sĩ liều chết bảo hộ hắn, đỡ hắn đứng lên chạy trốn.

"Viện quân. . . . . ." Tào Phỉ dùng chút khí lực cuối cùng hét lên, "Viện quân đang ở đâu! Ta đã phân ra một đội để ngừa vạn nhất!"

"Hồi bẩm quân sư! Không có viện quân! Toàn bộ đều bị giết cả rồi!"

Ngay khi Tào Phỉ sắc mặt tựa như tro tàn, một vệt máu ấm nóng chợt bắn lên trên mặt hắn, máu này đến từ người trước mặt, người này mới một khắc trước vẫn còn đang cùng hắn nói chuyện, một khắc sau đầu đã rơi xuống đất.

Máu tươi ba thước.

Bọn lính ngã vào bên người Tào Phỉ, thi thể giống như một gian nhà lao, bao vây hắn ở trong đó.

Vệ Đình Húc cưỡi trên lưng bạch mã cùng một mảnh đông nghịt mấy ngàn kỵ binh đang ở ngay phía trước, khóa chặt tầm nhìn của hắn.

Vệ Đình Húc từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc, miếng ngọc này là năm xưa khi Tiểu Hoa tiến vào Vệ gia, nàng đã tặng cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa lúc còn sống vẫn luôn đeo ở trên người, chưa bao giờ tháo xuống.

Tiểu Hoa chết ở Yên Hàng, thi thể khó tìm.

Sau khi Chân Văn Quân các nàng đánh hạ được Yên Hàng thương thế của Vệ Đình Húc còn chưa lành lại hoàn toàn, đã bất chấp sự phản đối của mọi người đi vào trong thành đào bới từng tấc đất, lật hết tất cả các thi thể tìm kiếm, tìm suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng tìm được thi thể của Tiểu Hoa.

Người kia đã cùng nàng trưởng thành, ngày ngày đêm đêm đều bảo hộ ở bên người nàng không một câu oán hận cứ như vậy mà chết ở nơi tha hương xa lạ, Vệ Đình Húc mấy tháng sau mới tìm được nàng, đem nàng đi chôn cất, loại đau đớn cùng tổn thương do bất lực này đã khắc vào trong lòng nàng, không có khả năng xóa đi. Nàng đã từng đối với miếng ngọc của Tiểu Hoa tuyên thề, đối với mấy ngàn anh linh của Vệ gia đã chết ở Yên Hàng tuyên thề, nàng nhất định sẽ nhổ tận gốc Diêu thị.

Hôm nay, chỉ là bước đầu tiên.

Vệ Đình Húc nắm chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay: "Tiểu Hoa, ta biết ngươi đang nhìn, nhìn xem ta như thế nào phong cương vạn lý*."

(*) Phong cương vạn lý (封疆万里): thống trị một phương vạn dặm

Tào Phỉ bị đại quân giẫm thành thịt nát, diện mạo hoàn toàn thay đổi.

A Liêu vừa nói xong, A Hương đã gần như sụp đổ.

Vốn tưởng rằng đã ly gián thành công, không ngờ đây mới là cạm bẫy của địch nhân.

Chân Văn Quân và Vệ Đình Húc đúng là đem thanh đao lặng lẽ đưa tới trong tay nàng, che mờ hai mắt nàng, một tay đẩy nàng về phía trước, khiến cho nàng dùng thanh đao trong tay đâm thủng lồng ngực của Diêu thị.

A Hương cười ha ha sau đó lại ô ô khóc rống: "Tỷ tỷ! Là ta vô năng! Ta có lỗi với ngươi, có lỗi với Diêu thị! Ta không còn mặt mũi nào gặp lại ngươi. . . . . . Ân tình của ngươi đối với ta chỉ có thể để kiếp sau báo đáp!" Nói xong rút chủy thủ ra, thanh chủy thủ đã không thể đâm thủng yết hầu của Chân Văn Quân kia cuối cùng cắt đứt lại là yết hầu của chính mình.

Ngay trong khoảnh khắc máu nóng cuồng phun, A Thấm đúng lúc xông lên xòe mở tán dù, bảo hộ A Liêu chặt chẽ ở đằng sau tán dù, không để cho nàng dính phải một giọt máu bẩn nào. A tranh vẫn một mực ở bên cạnh bảo hộ cũng muốn tiến tới che chắn cho A Liêu, lại chậm hơn A Thấm nửa nhịp. Thấy A Liêu ở trong lòng A Thấm thập phần thích ý, nàng cũng không tiến tới nữa.

"Đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc."

Thấy A Hương mở to đôi mắt ngã trên mặt đất, A Liêu than tiếc không thôi.

A Thấm cầm khăn tay giúp nàng lau nước mắt: "Mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn quả thực đáng tiếc, nhưng nếu như hoa đẹp không tàn, thì thời điểm nở rộ lại không được trân quý như vậy rồi."

Một câu nói của A Thấm liền khiến cho A Liêu ngừng khóc.

A Thấm vuốt ve gương mặt A Liêu, quay đầu lại đưa mắt nhìn A Hương một cái nói: "Hiện giờ, mới là thời khắc đẹp nhất của nàng."

Tào Phỉ tử trận Tướng quân lại bị giết, Diêu gia quân bị cuộc tấn công bất ngờ này đánh cho lòng người đại loạn quân lính tan rã, vị trí mà Diêu Chiếu Nghi tuyển chọn vô cùng tốt, ban đầu là muốn nhìn xem thật rõ hướng đi của quân địch, có thể một tiễn chế địch. Hiện tại nàng vẫn như trước có thể thấy rõ toàn cảnh, binh lính của nàng là như thế nào bị chặt đứt bị chém giết, liếc qua thấy ngay.

Mà mạng sống của nàng cũng đang ở giữa khoảnh khắc đó.

Vai trái của Chân Văn Quân hơi nâng lên, đây là tín hiệu nàng muốn tấn công.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ có hai bước, với thân thủ của Chân Văn Quân có lẽ cũng không cần đến một cái chớp mắt, liền có thể làm cho khoảng cách hai bước này biến mất.

Diêu Chiếu Nghi đứng thẳng không xong, một bàn tay bám vào vách đá.

Núi đá ở phương nam không chỉ là tảng đá cứng rắn, mùa xuân ẩm ướt, có thể móc xuống một khối rêu xanh mang theo bùn đất.

Ngay tại khoảnh khắc Chân Văn Quân giống như sấm chớp nhanh chóng tấn công, Diêu Chiếu Nghi đem khối rêu xanh trong tay ném về phía hai mắt của nàng.

Trong lúc tầm nhìn bị mơ hồ Chân Văn Quân cũng không có lui về phía sau, mà càng nhanh chóng công kích, giơ tay ra nện một phát nhưng lại nện vào trên vách đá, Diêu Chiếu Nghi phi thân giẫm lên vai Chân Văn Quân, lợi dụng bả vai của nàng làm bàn đạp cực kỳ nhẹ nhàng bay lên rồi đạp nhẹ vào trên vách đá, chỉ hai bước liền kéo dài khoảng cách với Chân Văn Quân.

Chân Văn Quân thân cao tay dài, vươn người túm lấy chân nàng.

Diêu Chiếu Nghi trong lòng chợt động, cảm giác như toàn bộ hồn phách đã bị Chân Văn Quân túm xuống, may mắn là Chân Văn Quân đã không thể thành công.

Chỉ kém một chút.

Diêu Chiếu Nghi từ trên không trung trở xuống mặt đất, lăn một vòng, căn bản không hề liếc mắt nhìn về phía sau, lập tức lao về phía rừng cây cách đó không xa. Nàng lớn lên ở Nam Nhai, Diêu gia sở hữu cả một mảnh núi rừng rậm rạp, lúc còn nhỏ nàng cùng A Hương thường đi vào trong núi chơi đùa, toàn bộ khinh công của nàng đều là học được ở trên ngọn cây. Chỉ cần tiến vào trong rừng cây cho dù một chân đã không thể sử dụng được nữa, nhưng nàng vẫn tự tin có thể dùng sức mạnh của hai bàn tay ở trong rừng tự do lao đi bỏ xa Chân Văn Quân.

Sinh tử chỉ trong chớp mắt, Diêu Chiếu Nghi chẳng những không có thời gian để quay đầu lại, thậm chí cả ánh mắt cũng không dám chớp. Lá cây cùng cành cây quét vào trên mặt, trên người, toàn bộ thế giới nàng chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc dồn dập của chính mình.

Nàng không muốn chết, không thể chết được. Cho dù cả người toát đầy mồ hôi đã không còn khí lực gì nữa, nhưng mỗi một lần từ trên một nhánh cây nhảy đến một nhánh cây khác, từ một thân cây bay đến một thân cây khác, nàng đều cảm thấy ngay sau đó sẽ phải sức cùng lực kiệt mà chết. Nhưng mỗi một lần nghe được thanh âm của Chân Văn Quân ở phía sau đuổi theo không bỏ đều khiến cho trái tim nàng kinh hãi.

Cảm giác sợ hãi cùng cực chống đỡ cho nàng khiến nàng tiếp tục chịu đựng, mỗi một lần nhảy lên đều thống khổ giống như lột đi một tầng da.

Hướng Nguyệt Thăng, đang ở ngay phía trước cách đây hai mươi bước!

"Nữ lang!"

Diêu Chiếu Nghi sắp đến được địa điểm bí mật mà Tào Phỉ đặt Hướng Nguyệt Thăng, khi chỉ còn hơn mười bước thì thấy Hướng Nguyệt Thăng đã rời khỏi mặt đất, trên đó có hai người của Diêu gia toàn thân đầy máu. Bọn họ cũng nhìn thấy Diêu Chiếu Nghi, hướng về phía nàng kêu to.

Cách đó không xa là tiếng hô giết mãnh liệt vang dội, đại quân của Chân Vệ gia đã phát hiện ra chỗ này, đang sắp sửa xông tới.

Diêu Chiếu Nghi nương theo nhánh cây đung đưa hai lần, phóng người vào bên trong Hướng Nguyệt Thăng.

Hướng Nguyệt Thăng này là bản sao từ sáng chế của A Liêu, nhỏ hơn rất nhiều, tối đa chỉ có thể chứa được bốn người bay lên, không gian cực kỳ có hạn. Diêu Chiếu Nghi vừa mới thở hồng hộc được người khác nâng đỡ đứng lên, bỗng nhiên một bàn tay túm lấy tay áo của nàng, toàn bộ Hướng Nguyệt Thăng đều nghiêng về một phía.

"Đừng hòng trốn!" Lại vẫn là Chân Văn Quân âm hồn bất tán!

Binh lính vung một đao cắt đứt tay áo của Diêu Chiếu Nghi, Chân Văn Quân hét lớn một tiếng ngã trở lại mặt đất. May mà Hướng Nguyệt Thăng còn chưa bay lên quá cao, Chân Văn Quân kịp thời điều chỉnh tư thế, nếu không thì cũng ngã đến nguy hiểm tính mạng.

Hoàng Bộ dẫn binh đuổi tới nơi này, đang muốn hô lên "Bắn tên", bỗng thấy mu bàn tay của Chân Văn Quân ở sau người hướng về phía hắn lắc lắc, ý bảo không cần bắn tên, mệnh lệnh này của Hoàng Bộ vừa đến bên miệng lại không nói ra thành lời, khó hiểu nhìn Chân Văn Quân.

Mãi cho đến khi Hướng Nguyệt Thăng càng bay càng cao, bay ra khỏi tầm nhìn, Hoàng Bộ mới nghi hoặc hỏi Chân Văn Quân: "Tướng quân, ngươi đây là. . . . . ."

Chân Văn Quân nói: "Lát nữa sẽ nói với ngươi sau, người này còn chưa thể chết được."

Chân Văn Quân vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng nổ vang rền, khối cầu Hướng Nguyệt Thăng kia vậy mà lại nổ tung, chiếc giỏ treo ở phía dưới rơi xuống rất nhanh.

Mọi người đều kinh hãi, Chân Văn Quân lại càng trợn mắt há hốc mồm.

"Chuyện gì xảy ra!"

Chân Văn Quân túm lấy một con ngựa chạy về hướng điểm rơi, một con sông chảy xiết đã ngăn chặn đường đi của nàng.

Lúc này Vệ Đình Húc cũng đuổi tới, hai người nhìn dòng nước chảy ào ào, lộ ra vẻ mặt mờ mịt đồng lòng hiếm thấy.

"Sao lại đột nhiên nổ tung rồi." Vệ Đình Húc nói, "A Liêu cũng đã nghiên cứu ra sẵn một cái để cho nàng bắt chước, lại còn có thể bắt chước đến mức bay lên cao nổ tung, thật sự là làm cho người ta thất vọng rồi."

Trong lúc Chân Văn Quân cũng đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhìn về hướng rơi của Diêu Chiếu Nghi, A Hạc cùng A Tự xuất hiện.

A Thấm nhìn thấy A Liêu cầm trong tay một món đồ chơi mới, liền hỏi nàng đây là cái gì.

"Nó hả, tên còn chưa có nghĩ ra, nhưng là một bảo bối khá lợi hại. Diêu thị lại có thể bắt chước trang phục cánh dơi của ta, chắc hẳn bắt chước theo Hướng Nguyệt Thăng của ta cũng không xa. Vật này đừng thấy nó nhỏ, nhưng uy lực lại kinh người, có thể lần theo dấu vết Hướng Nguyệt Thăng. Chỉ cần có Hướng Nguyệt Thăng bay lên không trung, đem nó thả ra, nhất định có thể trong thời gian một nén nhang truy tìm được dấu vết đồng thời làm cho nó nổ tung!"

"Lợi hại như vậy?"

"Đúng vậy, ta đã để cho A Hạc cùng A Tự mang đi trợ giúp Đình Húc. Làm cho Diêu thị kia có mọc cánh cũng khó thoát, hừ hừ."

Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân hướng đến A Hạc và A Tự vẻ mặt sáng rực tươi cười, nói: "Cho nên vừa rồi là do các ngươi làm?"

A Hạc vẫn như trước cực kỳ cao hứng: "Đúng vậy!"

Vệ Đình Húc hít sâu một hơi: "Hiếm thấy Văn Quân toàn bộ quá trình đều nhập vai vô cùng tốt, ngay cả thời điểm cuối cùng cũng dốc toàn lực đuổi giết. A Liêu người này, ta đã quen với việc nàng lần nào cũng khoan thai đến muộn, không ngờ lần này đã tính toán được hết tất cả chỉ tính sót duy nhất một mình nàng."

Chân Văn Quân: "Cái gì gọi là hiếm thấy. . . . . ."

Vẻ tươi cười của A Hạc dần dần cứng ngắc: "Có ý tứ gì? Chẳng lẽ nhị vị nữ lang không muốn để cho Diêu thị kia chết?"

Chân Văn Quân cười ha ha một tiếng: "Bỏ đi Tử Trác, nàng nếu mạng lớn nói không chừng đã rơi vào trong nước nhặt về được cái mạng nhỏ rồi, hiện tại cũng chỉ có thể xem ý trời."

Vệ Đình Húc gật gật đầu: "Cũng đúng, hiện giờ chỉ có thể ngóng trông ông trời chiếu cố. Phần tiếp theo vẫn theo kế hoạch hành sự. Trước lúc đi thăm dò về sự sống chết của Diêu thị." Nàng quay đầu lại nhìn khuôn mặt đã béo ra một vòng của Chân Văn Quân, "Chúng ta còn có một món nợ cần phải tính."

Chân Văn Quân lộ ra vẻ mặt khó tin: "Việc này từ đầu tới cuối đều là dựa theo kế hoạch của ngươi hành sự! Như thế nào sau khi chuyện thành công rồi lại muốn tìm ta tính sổ?!"

"Trong kế hoạch cũng không có bảo ngươi thật sự thích ăn thức ăn do nàng làm."

". . . . . . Chuyện này quả thực là ngoài ý liệu." Chân Văn Quân cúi đầu khẽ hắng giọng, cảm thán thế sự lại vô thường như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.