Ngã Tuyệt Thế Cao Nhân Bị Tần Thủy Hoàng Bộc Quang

Chương 9: Kế hoạch chinh chiến tộc hung nô




Lúc đó tâm trạng Tần Thủy Hoàng vô cùng thoải mái, nhìn xuống văn võ bá quan bên dưới, hắn ta cười nói: “Bây giờ quyết định dựa theo lời tiên nhân nói, dùng ba chiêu để bình định Đại Tần”

“Ba chiêu? Ba chiêu nào!”

“Vẫn xin bệ hạ nói rõ với chúng thần”

Ánh mắt của bá quan bắt đầu sáng lên, mọi người đều trở nên hứng thú. Thật ra người thông minh đều đã nhìn ra, Đại Tần vẫn còn nhiều nhược điểm. Tần Thủy Hoảng đột nhiên xuất trận chiến lớn như vậy, quan trọng hơn là tiên nhân chỉ bảo. Bây giờ bọn họ muốn xem xem rốt cuộc tiên nhân này có bản lĩnh đến đâu.

Tần Thủy Hoàng không hề nghi ngờ mà trực tiếp ra lệnh: “Ta chuẩn bị tạm dừng kế hoạch của chiến dịch Bách Việt trước. Điều tất cả lương thảo còn có binh mã, toàn bộ tập trung đến phía Bắc. Đồng thời chuẩn bị chiến dịch Hung Nô trong thời gian ba tháng. Triệt để đuổi bọn Hung Nô ra khỏi khu vực Hà Sáo.”

“Bệ hạ, chúng ta phải tạm dừng chiến dịch Bách Việt sao? Còn chiến dịch Hung Nô nữa ạ?”

“Bệ hạ không thể được, Bách Việt chỉ có hơn năm vạn người, nhưng Hung Nô toàn bộ đều là binh lính, sao chúng ta phải bỏ qua không đánh Bách Việt yếu ớt, đi công đánh Hung Nô lớn mạnh làm gì?”

“Trận này chúng thần đã đợi ba năm rồi, sao có thể tùy tiện buông tay chứ?’

Văn võ bá quan đều náo động, Đồ Thư tức đến giâm chân.

“Đúng vậy, bệ hạ, vi thận cũng không tán thành, chiến dịch Bách Việt chúng thần đã chuẩn bị ba năm rồi, tiêu hao biết bao nhiêu tâm huyết, sao có thể nói đổi là đổi được?”

“Huống hồ, binh tướng Hung Nô hùng mạnh, Đại Tần chúng ta vẫn nên đánh tốt chiến dịch Bách Việt trước đã.”

Lúc đó Đồ Thư vô cùng gấp gáp muốn biết chiến dịch Bách Việt, hắn ta cũng là chủ tướng, thời thời khắc khắc đều muốn vì Đại Tần mà khai hoang lập quốc, đồng thời vì trận chiến này mà hắn ta đã chuẩn bị một thời gian dài.

Bây giờ Tần Thủy Hoàng nói muốn đổi kế hoạch, vậy những nỗ lực của hắn ta đều đổ xuống biển hết à?

Lại nói, Hung Nô dễ đánh thế sao? Nếu tiến công vào Hung nô, hắn ta có phải chủ tướng hay không thì chưa biết. Bên Hồng Điềm đã nhìn chằm chằm như hổ đói từ lâu rồi.

Lúc này đương nhiên Đồ Thư không đồng ý rồi.

Vương Bôn nhất thời bật cười: “Tiên nhân đã nói rồi, Bách Việt đa phần đều ở rừng núi, đồng thời khí hậu nóng ẩm, chướng khí bộc phát, tuy binh mã Đại Tần ta lớn mạnh, nhưng trời đất lại không phục, đến Bách Việt một bộ phận lớn binh sĩ sẽ không thể ra trận, đồng thời lương thảo này vận chuyển cũng lớn.”

“Các vị đừng nhìn tuy binh sĩ Bách Việt ít, nhưng bọn chúng đã quen với cách đánh trong rừng. Nếu chúng ngày ngày nằm trong rừng, sau đó tìm thời cơ hạ độc hoặc bất ngờ tập kích thì chúng ta làm cách nào để ứng phó đây?’

Lời của Vương Bôn nhất thời khiến Đồ Thư trầm mặc, hắn ta đỏ mặt cắn răng nói: ‘Đại Tần ta có đến năm mươi vạn binh sĩ, Bách Việt chỉ có năm vạn, chẳng lẽ chúng ta có nhiều binh mã vậy còn không diệt nổi chúng sao?”

“Binh mã Đại Tần phần lớn đều đánh chiếm thành trì, vốn không quen đánh rừng núi.” Vương Bôn tiếp tục nói.

“Tiên nhân nói với chúng ta nếu trận này Đại Tần kiên quyết đánh, vậy thì sẽ hao tổn ba mươi vạn binh sĩ. Ngươi thấy nơi nhỏ bé như Bách Việt đáng để tổn thất nhiều người vậy à?’’

Đồ Thư tức khắc á khẩu, nửa ngày không lên tiếng.

Lúc này Vương Bôn mới hướng về phía Tần Thủy Hoàng chắp tay nói: “ Bệ hạ, hôm qua sau khi về cả đêm vi thần không ngủ, tái hiện trên bàn đá nhiều lần, cuối cùng kiểm chứng lời tiên nhân nói.”

“Chúng ta nhìn Hung Nô, mặc dù toàn dân đều là binh, đồng thời ai ai cũng bắn tốt, nhưng Đại Tần vừa hay nỏ mạnh có thể khắc chế chúng, có thể dễ dàng đuổi chúng ra khỏi khu vực Hà Sáo.”

 “Một khi có thể lấy về Hà Sáo, vậy chúng ta cũng giành được thảo nguyên phì nhiêu, vô số đàn ngựa. Như thế không phải so với đánh Bách Việt càng mạnh hơn sao?”

“Vì vậy giờ vi thần vẫn ủng hộ công đánh Hung Nô.”

Sau khi tất cả văn võ bá quan chứng kiến, đều đồng thanh hô: “Vi thần ủng hộ công đánh Hung Nô.”

Lý Tín lập tức nhảy ra nói: “Vi thần nguyện ý lãnh đạo quân sĩ xuất trận.”

Đồ Thư gấp gáp nhanh chóng lớn tiếng hô: “Hay cho ngươi Lý Tín, vậy mà ngươi lại cướp với ta. Bệ hạ, trận đánh Hung Nô này vẫn nên để vi thần lên đi.”

Tần Thủy Hoàng nhìn hài lòng cười ha ha, kết quả này là điều hắn ta muốn.

“Được được được, vậy chúng ta nói đến chiêu thứ hai của tiên nhân, đó là thu phục binh sĩ, chiêu thứ ba là bình định dân sinh.”

Tần Thủy Hoàng tiếp tục nói: ‘Vì vậy giờ quyết định tạm dừng xây dựng Trường Thành và Hoàng Lăng Li San, đồng thời hạ lệnh để nhân dân sáu nước và dân Đại Tần đối đãi như một, cắt giảm các loại sưu thuế và khổ lao. Sau đó để những binh sĩ sót lại đến chiến trường hung nô, cho phép bọn họ trở thành binh sĩ Đại Tần, chỉ cần bọn họ lập được công lao, vậy thì có thể được tự do, thậm chí là ban thưởng.”

“Sau khi chiến thắng Hung Nô, để những binh sĩ đó đến vùng Hà Sáo, vì Đại Tần mà trấn giữ biên cương.”

Một loạt các kế hoạch của Tần Thủy Hoàng khiến văn võ bá quan kinh ngạc không thôi.

Chiến dịch Bách Việt đổi thành chiến dịch Hung Nô, tất cả mọi người nghĩ kĩ đều cảm thấy được.

Nhưng chuyện giảm thuế, lại còn đối đãi tốt với nhân dân sáu nước, sắp xếp thả lính sáu nước khiến bọn họ nhất thời không cách nào tiếp nhận nổi.

“Bệ hạ, chuyện này vạn lần không thể, tàn dư của Lục Quốc rục rịch ngóc đầu dậy, Đại Tần chúng ta bắt buộc phải kiên định đàn áp bọn chúng, như vậy mới có thể khiến thiên hạ an định được.”

“Đúng vậy bệ hạ, ai mà không biết dân gian ẩn giấu rất nhiều kẻ phản nghịch, không thể không phòng.”

“Mười vạn binh bính được đặc xá này nếu có được vũ khí, vậy là chín mươi vạn quân sĩ, nếu phản lại ta, vậy Đại Tần càng thêm nguy hiểm.”

“Bệ hạ, việc này quả thực quá mạo hiểm, tuyệt đối không thể như vậy.”

Văn võ bá quan đều vô cùng kinh sợ.

Đến cả thừa tướng Phùng Khứ Tật cũng đứng ra phản đối.

Tần Thủy Hoàng xem đến đây thì nhíu mày, sau đó hắn ta lập tức hiểu ra, cười lạnh nói: ‘Hôm qua ta cũng như các khanh, cho rằng phải phòng Lục Quốc tạo phản, nhưng những lời tiên nhân nói khiến ta hiểu ra.’

“Quân địch của Đại Tần trước giờ không phải là những lão bách tính bình thường, họ cũng là người, họ chỉ muốn ăn đủ no mặc đủ ấm. Kẻ thù thực sự của ta là bọn quan lại quyền quý của Lục Quốc.”

“Nếu Đại Tần luôn trấn áp những bách tính này, vậy thì sớm muộn cũng có một ngày chúng ta không áp chế nổi. Đến lúc đó bọn quan lại quyền quý Lục Quốc liên hợp với họ, vậy Đại Tần mới thực sự rơi vào nguy hiểm.”

Lời của Tần Thủy Hoàng vang dội khắp hoàng cung, chớp mắt văn võ bá quan trong chiều đều há mồm trợn mắt, ai cũng không nói lên lời.

Bọn họ rất muốn phản bác, nhưng lại không tìm ra lý do để phản bác.

Lời Tần Thủy Hoàng nói không sai, một khi những lão bách tính kia bị áp bức đến cùng cực, vậy họ chỉ có thể chọn con đường duy nhất là phản kháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.