Chỉ cần Trần Viễn mở mang tầm mắt cho bọn họ, sau này tiến bộ của họ sẽ vượt bậc.
“Đến đây, tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện” Trần Viễn nói với mọi người.
Phù Tô quấn quít một hồi sau đó chần chừ nói: “vị tiên sinh này tôi có một câu không biết có nên hỏi hay không.”
Trần Viễn hết sức kinh ngạc nhìn Phù Tô và nói: “ồ, có vấn đề gì vậy cậu thử nói ta nghe nào.”
“ Tiên sinh, ngài cho rằng Đại Tần chúng tôi tương lai có cần phải cải cách gì không?” Phù Tô cắn cắn răng.
“Đại Tần có lẽ vẫn nên tiếp tục kiên trì quan niệm Pháp gia hay đi theo con đường của Nho gia đây?”
Câu này vừa nói ra đã khiến sắc mặt của Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn thay đổi. Đặc biệt là Tần Thủy Hoàng từ lúc đó sắc mặt khó coi đến cùng cực, cổ tay nắm chặt lấy cạnh ghế, chiếc đũa như sắp phi ra ngoài.
“Phụ hoàng trách tội, nhi thần chỉ là to gan muốn hỏi tiên sinh, mong tiên sinh giúp Phù Tô giải quyết vấn đề này.” Phù Tô cắn răng nói lớn.
“ Đồ ngu xuẩn nhà ngươi, những loại câu hỏi này mà ngươi cũng nói được à?”
“Giờ Trẫm vẫn chưa chết đâu, Đại Tần bây giờ vẫn đang là của Trẫm, từ bao giờ đến lượt ngươi quan tâm đến vấn đề này vậy hả?”
Tần Thủy Hoàng càng nói càng tức giận, chỉ muốn xông qua phía Phù Tô cho hắn ta một bạt tai.
Vương Bôn lúc đó cũng không thấy kỳ quái bởi vì đây chính là tình trạng bình thường của cha con họ. Tại sao trước đây Tần Thủy Hoàng lại không thích Phù Tô, là bởi vì quan niệm của hai người không giống nhau.
Đại Tần là do thay đổi pháp luật khiến cho đất nước càng lớn mạnh, Pháp gia chính là nền móng của Đại Tần.
Tần Thuỷ Hoàng chính là người trung thành ủng hộ Pháp gia, nhưng Phù Tô lại là người mềm yếu, thích phương pháp Nho gia hơn, chú trọng quân tử yêu dân.
Điều này khiến cho Tần Thuỷ Hoàng rất không vừa lòng, cha con vì chuyện này mà thường xuyên cãi nhau, vì thế Phù Tô không gặp mặt cha là do vậy. Bây giờ Phù Tô lại dám to gan đứng trước mặt Tần Thuỷ Hoàng hỏi tiên nhân vấn đề cải cách này, làm sao mà không khiến Tần Thuỷ Hoàng tức điên lên được đây?
“ Hay cho câu nói của ngươi, Đại Tần nói thay đổi thì có thể thay đổi được sao?”
“ Thay đổi cái gì? Đại Tần cần phải sử dụng thủ đoạn của Nho gia sao? Ngươi đúng là ngu không ai bằng”
Tần Thuỷ Hoàng mở miệng chính là một tràng mắng thậm tệ.
Phù Tô không dám chặn miệng chỉ đành quỳ xuống đất, trong lòng cảm thấy rất không phục.
Trần Viễn nhìn tình trạng này một hồi, lắc đầu nói: “ Ngài đứng dậy ngồi đi “
“ Đa tạ tiên sinh “
Phù Tô vừa lúc đó ho một tiếng, Tần Thuỷ Hoàng cũng thở hắt ra một hơi sau đó thì ngồi xuống ghế. Dù gì thì Trần Viễn cũng đã lên tiếng rồi cũng phải cho hắn ta thể diện, đây cũng là địa bàn của hắn.
Trần Viễn vừa gắp miếng thịt dê vừa nói “ Phù Tô ngài muốn trở thành một vị hoàng đế hay vị quân thần bình thường?”
“ Chuyện này “
Phù Tô run rẩy một chặp, không dám tin nhìn Trần Viễn, hồi lâu không biết phải trả lời như thế nào.
Những câu hỏi như này thực tế sao dám trả lời, từ xưa đến nay người nhà đế vương đều rất vô tình, nếu dã tâm quá lớn sẽ khiến Tần Thuỷ Hoàng tìm cách diệt hắn.
“ Ngài không cần phải sợ hãi, ta biết tại sao hai người lại cãi nhau, bởi vì cha của ngài muốn bồi dưỡng ngài trở thành một vị đế vương nhưng tâm trí của ngài lại chỉ là một quân thần bình thường.”
Phù Tô lo lắng nói
“ Không phải như vậy đâu “
“ Ước mơ của ta chính là làm một vị đế vương giàu có một phương “
Trần Viễn khinh thường cười Phù Tô “ Nếu ngài suy nghĩ vậy thì tại sao lại hỏi ta câu hỏi ngây ngô như thế? Muốn trở thành một vị đế vương ngài phải thống lĩnh muôn phương, các nhà triết gia đều không ngoại lệ “
“ Đại Tần chính là lấy Pháp gia làm gốc để phát triển, nhưng đến ngày nay chỉ dựa vào Pháp gia đã không còn đủ để dùng nữa rồi, cha ngài cũng đã nhận ra điểm này cho nên bao nhiêu năm qua đã không ngừng học hỏi “
“ Nhưng ngài thì sao, ngài đã bị Nho gia tẩy não rồi, hoàn toàn trở thành người một lòng phát triển bản thân trở lên nhân nghĩa, đây chính là điểm cha ngài tức giận”
“ Nếu như ngài chỉ muốn trở thành quân thần bình thường vậy suy nghĩ của ngài không sai nhưng nếu ngài muốn ngồi lên vị trí đế vương vậy thì không phải lúc nào cũng nói đạo đức nhân nghĩa, ngài hiểu không?”
“ Trên con đường trở thành đế vương yêu cầu phải học được cách điều khiển hàng trăm nhà tư tưởng chứ không phải đầu hàng trước một trường phái nào và trở thành con rối của họ.
Những điều Trần Viễn nói khiến Phù Tô hiểu ra rất nhiều điều. Cũng khiến cho Tần Thuỷ Hoàng và Vương Bôn nhìn ngây người, không ngờ với con mắt nhìn xa trông rộng của Trần Viễn có thể nói ra được điểm mâu thuẫn giữa hai cha con Tần Thuỷ Hoàng.
“ Vẫn là tiên sinh hiểu Trẫm “
Tần Thuỷ Hoàng thở dài, trong tâm cảm thấy rất hài lòng.
Mọi người cho rằng hắn là bạo quân, cho rằng hắn ngu xuẩn, chỉ cùng những vị pháp gia sống qua ngày nhưng bọn họ lại không biết trên triều đường của Đại Tần đã có rất nhiều tiếng nói của các nhà tư tưởng khác nhau rồi.
Đây cũng chính là kết quả mà bao năm nay Tần Thuỷ Hoàng không ngừng cố gắng. Hắn muốn lấy hết các tinh hoa của cả hai bên nhưng hiệu quả lại không được như mong muốn.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn đang đi sai đường.
Trong lòng Tần Thuỷ Hoàng biết bất kể một học thuyết nào đều chỉ là công cụ của họ.
Họ tuyệt đối không để công cụ kìm hãm, nhưng tên tiểu tử Phù Tô này tuổi còn trẻ bị tư tưởng Nho gia ăn sâu vào nên trở thành một người ngoan ngoãn, trên miệng chỉ toàn là học thuyết Nho gia, tư tưởng sớm đã bị phủi sạch.
Những người như này nếu làm đế vương thì sớm muộn cũng sẽ bị Nho gia khống chế. Tần Thuỷ Hoàng đã sớm nhận ra điều này nên rất ghét cách làm của Phù Tô.
“ Nhưng thưa tiên sinh chẳng lẽ Nho gia thật sự không tốt sao?”
Phù Tô không phục nói “Thánh nhân thường nói nhân nghĩa yêu dân, chẳng lẽ điều này là sai sao?”
Trần Viễn nói với Phù Tô “ ngài đúng là một người chân chất mộc mạc, thánh nhân nói không sai mà sai ở chỗ ngài, không ai là hoàn hảo cả cũng không có ai vừa dẹp loạn xong lại bình thiên hạ đều làm tốt. “
“ Chẳng lẽ ngài muốn lấy lẽ nhân nghĩa đạo đức của ngài để nói chuyện với địch sao? Hay là có thể khiến lương thực sinh sản, thảm hoạ thiên nhiên bớt đi? “
“"Học thuyết thực chất là một công cụ. Mỗi trường phái tư tưởng đều có những đặc điểm riêng. Đó chắc chắn không phải là sự lựa chọn đơn giản, mà phải lựa chọn bản chất của chúng, sau đó áp dụng nó vào các trận chiến của chính mình. Đây là cách của bậc đế vương làm như vậy mới khiến cho nhân dân có cuộc sống tốt, ngài hiểu không?”
Bài học của Trần Viễn khiến Phù Tô rơi vào trầm mặc.
Trong đầu Phù Tô như ngộ ra điều gì đó, hắn cảm thấy đầu óc như có một cú hích lớn vậy.
“ Đối với sự nghèo khó của nhân dân thì ngài nên dùng học thuyết Nho gia, yêu dân như con “ Đối với những người vi phạm pháp luật thì ngài nên sử dụng Pháp gia để trừng phạt rõ ràng “
“ Như vậy đối với nông nghiệp thì ngài nên dùng Nông gia để trị “