Trong đầu Trần Viễn không ngừng tính toán tìm cách trợ giúp Đại Tần.
Ban đầu anh định đi hiệu thuốc để mua một ít dược liệu có hiệu quả cho lão Tần, nhưng bây giờ đã có sẵn hệ thống thương thành ở trong tay, vậy thì đương nhiên là trực tiếp mua luôn ở trong đây, có dược liệu nào có thể so với nơi này sao?
"Hệ thống,có dược liệu nào mà điều trị để cơ thể khôi phục lại trình độ như khi còn trẻ hay không?"
Trần Viễn hỏi hệ thống, sau đó vài loại đan dược hiện ra ở bên trong đầu anh.
(Tẩy tủy đan) tẩy tinh phạt tủy, đả thông kinh mạch toàn thân, tăng cường thể chất cơ thể, cần ba ngàn đồng tiền vàng.
(Xuân hồi đan) diệu thủ hội xuân, có thể trị liệu tất cả vết thương từ trong ra ngoài, cơ thể sẽ có được khỏe mạnh như lúc ban đầu, cần hai ngàn đồng tiền vàng.
. . . . .
Từng quả đan dược xuất hiện dần dần trong đầu Trần Viễn, Trần Viễn xem xét một lát cảm thấy tẩy tủy đan là ổn nhất.
"Mắc thì mắc đi, nếu lão Tần đã là người làm công cho ta thì ta cũng nên cho hắn nhiều thứ tốt một chút."
Trần Viễn quyết đoán tiêu hết ba ngàn đồng tiền vàng để đổi lấy tẩy tủy đan, sau đó lên trên mạng tìm kiếm một ít bản thiết kế bàn đạp, yên ngựa, móng sắt, cuối cùng là đặt hàng mấy cái kính viễn vọng ở trên thương thành.
Mấy thứ đồ này đều là quà tặng mà anh muốn tặng cho bọn lão Tần, có được mấy thứ này thì kế hoạch quét dọn Hung nô của bọn họ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Bận rộn trong chốc lát, Trần Viễn bắt đầu xoay qua bận rộn với việc bên nông trang của mình, mấy đóa hoa yếu đuối phải chăm chút một tí, chăm sóc mấy cây hoa quả, sau đó làm một cái lều để về sau có thể dùng để đỡ ô mai.
Chiều với sáng hôm nay đều sẽ có khách nhân ghé qua đây, trong đó buổi sáng là một đôi trai gái muốn tới nơi đây du ngoạn, còn buổi chiều là khách hàng muốn tới để ăn liên hoan.
Trần Viễn làm anh nông dân cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ là thích nơi có hoa cỏ chim chóc, khi có khách thì không khí sẽ náo nhiệt vui vẻ hơn một chút.
Vậy nên mỗi khi có khách hàng đến thì Trần Viễn luôn luôn nhiệt tình tiếp đãi.
Cũng nhờ vậy khách hàng tới nơi đây đều vô cùng vui vẻ.
Một ngày bận rộn trôi đi, sương mù lại một lần nữa buông xuống trên nông trang.
Trần Viễn cũng đang quan sát xem biến hóa ở bốn phương.
"Sương mù buông xuống khá dày đặc, chẳng lẽ mấy ngày hôm trước cũng là như vậy sao?"
"Thì ra là vậy, sau khi sương mù xuất hiện, bọn lão Tần cũng sẽ đến được nơi đây."
Phân tích đơn giản một chút là Trần Viễn đã tính toán được quy luật đi về của bọn họ.
Sau đó Trần Viễn đi dạo khoảng một vòng bên trong sương mù thì phát hiện cả nông trang đều bị sương mù vây quanh, chính mình có muốn cũng không có biện pháp đi ra ngoài.
"Không tệ không tệ, về sau cũng không cần lo lắng sẽ có người ngoài đột nhiên đi vào."
Trần Viễn mỉm cười bắt tay vào chuẩn bị bữa tối, hai vị Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn này thật là cái chậu chứa đồ ăn, vậy nên phải chuẩn bị thật nhiều đồ ăn cho dư dả.
Bây giờ thời gian gấp rút, Trần Viễn cũng không có thời gian mà làm mấy món thức ăn cầu kì, vậy thôi làm cái lẩu đi, vừa ngon vừa đơn giản.
. . . . .
Đại Tần, bên trong cung điện, thời gian đã trôi qua bảy ngày.
Lúc này, trong cung điện cũng bắt đầu xuất hiện sương mù, truyền tống trong đầu Tần Thủy Hoàng lại sáng lên một lần nữa.
Tần Thủy Hoàng tâm tình vui sướng mà chờ đợi truyền tống, mấy ngày nay bọn họ thật là sống không giống con người mà.
Sau khi nhấm nháp qua mỹ thực của Trần Viễn, bọn họ nhận ra sơn trân hải vị ở trước mặt bọn họ đã không còn hương vị gì, ngay cả rau xào mà Đại Tần cũng không có, bọn họ nuốt không trôi thứ gì cả.
Hơn nữa thuốc lá cũng không có, đối với dân mới vừa hút thuốc là như bọn họ, cái cảm giác khó chịu trong lòng này, thật là không thể miêu tả được tư vị.
Đặc biệt là Tân Thủy Hoàng, trong thời gian phê tấu chương, ông thường thường hít hai hơi mới vui vẻ mà phê tấu, bây giờ không còn nữa, làm sao ông không khó chịu cho được?
"Vương ái khanh, hôm nay đi qua, ngươi phải lấy nhiều một chút thuốc lào trở về, sau khi quay lại trẫm nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi."
Tần Thủy Hoàng cười khà khà nói với Vương Bôn.
Vương Bôn ngay lập tức bày ra khuôn mặt đau khổ cầu xin:" Thưa bệ hạ, cựu thần thật sự là không dám, nếu thật sự làm như vậy mà nói, tiên nhân nhất định sẽ chém ta."
Tần Thủy Hoàng nhất thời cũng cho là như thế, nói ra cũng thật là, cái tên Vương Bôn này làm người không biết xấu hổ, Trần Viễn không chém hắn cũng có thể nói thành chém.
"Phụ hoàng, nếu chúng ta cứ như vậy lấy đi thì là không tốt, nhưng chúng ta có thể mua được mà, lần trước chúng ta chơi mạt chược không phải đã thua một ít tiền hay sao, bây giờ chúng ta cứ lấy luôn vàng bạc đi qua, ta nghĩ nếu muốn mua một ít thì chắc có lẽ tiên nhân cũng sẽ bán cho chúng ta."
Đôi mắt Tần Thủy Hoàng nháy mắt sáng lên:"Đúng vậy, biện pháp hay, Phù Tô có công giúp đỡ."
"Nhanh nhanh, lấy vạn lượng vàng trong khố phòng ra, chúng ta đi gặp tiên nhân ngay lập tức."
Tần Thủy hoàng vẫy vẫy tay, quyết đoán kêu người đem đến một rương vàng ròng thật to.
Ở thời đại này đa số đều sử dụng đơn vị tiền tệ là tiền, nhưng còn có cả bạc và vàng.
Ở Đại Tần, một cân của bọn họ là một trăm sáu mươi hai lượng vàng.
Ở thời hiện đại, vạn lượng vàng tương đương với sáu trăm cân.
Một ít vàng đều bị đúc thành từng khối vàng nhỏ, mỗi một khối đều có trọng lượng khoảng sáu bảy cân, ước chừng là có hơn một trăm khối đặt ở giữa cái thùng.
Trọng lượng bao nhiêu đó Vương Bôn cũng có thể dễ dàng nâng lên.
Sau khi Tần Thủy Hoàng hô to hiệu lệnh, ba người xuất hiện ở ngoài nông trang của Trần Viễn.
"Tiên sinh, có ở không?"'
"Tiên sinh, buổi tối chúng ta có được ăn cái gì không?"
Vương Bôn người này to con lớn giọng, tự nhiên quen thuộc mà đẩy cửa đi vào, cảm giác này thật giống như là được trở về nhà.
Trần Viễn từ trong phòng bếp đi ra tới, hung hăng trừng mắt Vương Bôn một cái:"Lão Vương ngươi mang theo ý định như vậy tiến đến đây, chẳng lẽ không sợ ta đánh gãy chân chó của ngươi sao."
Vương Bôn cười hì hì nói:"Đừng đừng, tiên sinh, hôm nay ngô đến đây có mang theo quà tặng đến cho ngài."
Trần Viễn cảm thấy kì lạ:"Quà tặng?"
Tần Thủy Hoàng ở phía sau Vương Bí gật gật đầu, Vương Bí cười hì hì mở ra cái rương, từng khối vàng sáng lòe loẹt từ từ lộ ra.
"ĐM, nhiều vàng ròng như vậy?"
Trần Viễn cũng bị hù dọa, nhiều vàng như vậy, anh một cái nông dân có chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Giờ khắc này Phù Tô còn có chút hổ thẹn nói:" Chỉ đưa trước được bao nhiêu đây, lần trước thiếu ngài không ít bạc nên hôm nay chúng ta dẫn theo một ít vàng đến đây, hy vọng tiên sinh không cần ghét bỏ."
Trần Viễn líu lưỡi nói:" Vậy, vậy cũng không cần đưa quá nhiều như vậy."
Mây tên này thật đúng là nhà giàu có khác, một rương vàng to như vậy, tính tính lên cũng phải trên triệu.
Trong lúc nhất thời trái tim Trần Viễn không ngừng thịch thịch mà nhảy lên, mém chút nữa nước miếng cũng chảy xuống.
Nhưng nghĩ đến thân phận tiên nhân của mình anh lập tức hồi phục lại ngay, không đúng, trên triệu thì tính cái gì, mình cũng đâu phải người không có tiền đồ gì, mình là người đàn ông có được hệ thống, là người đàn ông có thể thay đổi thế giới này, về sau còn sẽ trở thành tiên.