Ngã Tuyệt Thế Cao Nhân Bị Tần Thủy Hoàng Bộc Quang

Chương 16: Tại sao gọi là giấy vì nó mỏng như cánh ve sầu




Sau khi bọn Tần Thủy Hoàng rời đi, Trần Nguyên đứng dậy mới phát hiện, xung quanh sân trong đều là sương mù dày đặc, liền nhìn vô cùng tò mò.

“Thì ra đây chính là phương pháp bảo vệ hệ thống nông trường sao?”

Sau đó Trần Viễn cười cười nhìn về hướng bàn mạt chược, nụ cười trên mặt ngay tức khắc đông cứng lại.

“Chết tiệt, thuốc của ta đâu? Còn có bật lửa của ta nữa sao lại không thấy nữa rồi?”

“Chết tiệt, cái tẩu thuốc của ta lớn như thế này, còn có bật lửa đặc chế của ta nữa?”

“ Tướng Quân, có phải con chó chết bằm nhà ngươi mang đi giấu rồi đúng không?”

Đối mặt với lời chất vấn của Trần Viễn, Tướng Quân tỏ vẻ oan ức vô cùng, lắc đầu không ngừng.

Nó ra sức khoa tay múa chân, giống như đang muốn nói điều gì đó.

Trần Viễn sau khi nghe xong, ngay tức khắc một bụng tức giận: “Chết tiệt, ngươi nói là Lão Vương chính tên khốn nạn đó đã lấy đồ của ta đi mất? Được lắm Lão Vương, quả là thổ phỉ, hôm qua thì lấy khoai tây của ta đi, hôm nay còn tiện tay lấy cả bật lửa của ta, xem lần sau ta làm sao dạy giỗ ngươi.”

“Đao của ta đâu, ta phải băm chết tên khốn Lão Vương kia, cái gì? Chết tiệt, dao làm bếp của ta cũng bị lão ta lấy luôn sao? Đây thật là, Tướng Quân ngươi xem lão già đó có ngu xuẩn không, ngươi còn không xem chừng hắn ta.”

Vùng trời của nông trường khi ấy liền truyền ra tiếng hét thê thảm của Trần Viễn.

Tốc độ dòng chảy thời gian của hai thế giới thật sự là không giống nhau.

Khi Tần Thủy Hoàng bọn họ về đến Đại Tần, trời dường như đã sáng rồi.

Văn võ bá quan đều đang đứng đợi trong đau khổ, nhìn thấy sự xuất hiện của bọn họ, ngay tức khắc hưng phấn.

“Bệ hạ cuối cùng cũng trở về rồi, không sao rồi, không sao rồi.”

“Chúc mừng Bệ hạ, bình an trở về, chúng thần thật sự rất lo lắng cho người.”

“Thông Vũ Hầu, bọn ngươi tại sao lại đi cả một đêm, lẽ nào tiên nhân có chỉ thị gì sao.”

Tất cả mọi người đều hào hứng hỏi.

Tần Thủy Hoàng ngay lập tức bừng tỉnh, giống như suy đoán của bọn họ, cõi tiên không hổ là cõi tiên, bọn họ rõ ràng mới đi vài canh giờ, thế mà bên này dường như đã qua cả một đêm.

Cũng không mấy làm lạ khi văn võ bá quan lo lắng.

“Các vị ái khanh, không cần lo lắng, có cái gọi là một ngày trên trời bằng một năm dưới nhân gian, hơi nữa với tình huống này, bọn ta đến được cõi tiên chỉ tốn vài giờ, ấy mà bên này đã qua cả một đêm, vì vậy các ái khanh không cần lo lắng.”

“Truyền thuyết này hoá ra lại là thật.”

“ Cõi tiên này thật sự là một nơi huyền diệu.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thì lúc này Vương Bôn lại bật cười ha hả.

“Soạt!”

Một âm thanh trong trẻo vang lên, chỉ thấy hắn lắc lư chiếc bật lửa trong tay đầy đắc ý, sau đó một ngọn lửa bốc lên, hắn ngậm cái tẩu thuốc bắt đầu tỏ vẻ.

Hít một hơi lớn rồi nhả một làn khói, sau đó nhìn mọi người mặt đầy đắc ý: “Các người có gì phải lo lắng chứ, tiên nhân tính cách nhã nhặn, đối đãi với Đại Tần chúng ta hữu hảo vô cùng, như thế nào sẽ làm hại chúng ta?”

“Đúng vậy đúng vậy, Thông Vũ Hầu nói rất đúng, vật này của ngươi là gì, tại sao có thể sinh lửa trên đất phẳng, còn có thể nhả khói nghi ngút?”

“Đây, đây lẽ nào là vật của cõi tiên sao?”

Văn võ bá quan đều nhìn Vương Bôn một cách hiếu kỳ.

Nhìn thấy ánh mắt của bọn họ Vương Bôn thoải mái vô cùng, nói với vẻ đắc ý: “Các ngươi đây là cái tẩu, chính là pháp khí của tiên nhân, còn đây là khói, cũng chỉ tiên nhân mới có thứ hưởng thụ này, hút xong còn có thể kéo dài tuổi thọ, các ngươi có hiểu không?”

“Còn có, các ngươi đã nhìn thấy cây đao này chưa, đây chính là thần binh lợi khí mà tiên nhân đã ban cho bản hầu, chính là thần đao, trên chém yêu ma, dưới trấn Hoa Hạ.”

Vương Bôn múa vài đường, khiến tất cả mọi người hoa cả mắt.

Tần Thủy Hoàng cùng Phù Tô nhìn lão già này đồng chính là không nói ra lời.

Lão Vương, ngươi có cần thể diện nữa không, ngươi chắc những thứ này là tiên nhân ban cho ngươi không?

Dao làm bếp này miễn cưỡng có thể coi như là ngươi nhặt được trên đất đi, thế nhưng cái tẩu thuốc, còn có cái bật lửa này nữa, rõ ràng là ngươi từ nhà người ta tiện tay lấy từ trên bàn mạt chược của nhà người ta a.

Nếu như sau khi tiên nhân biết được, nhất định sẽ đánh gãy chân chó của ngươi.

“Ối ối, Bệ hạ a, người không cần nhìn thần như thế đâu, tiên nhân không gì là không biết, vì vậy thần có lấy những thứ này thì nhất định là ngài ấy cũng biết thôi, ngài ấy cũng sẽ không ngăn cản thần đâu, như vậy có thể nói được rằng những đồ này chính là ban cho bản hầu rồi.”

“Chết tiệt!”

Tần Thủy Hoàng cùng Phù Tô ngay tức khắc học được bộ dạng của Trần Viễn, quăng cho Vương Bôn ánh nhìn đầy hung tợn, da mặt của cái lão này cứ tưởng mặt dày có mức độ chứ, so với Vạn Lý Trường Thành đang xây có khi dày hơn ấy chứ.

“Nếu như đã nói như vậy, vậy thì cũng đưa Trẫm hai gói đi.”

“Đúng vậy, Thông Vũ Hầu, ngươi cũng đưa ta hai bao đi.”

Tần Thủy Hoàng cùng Phù Tô ra tay dứt khoát, mỗi người trực tiếp cầm hai gói thuốc đi mất.

Các văn võ bá quan khác sau khi thấy vậy, dồn dập đi đến bao quanh hắn.

“Cái này Thông Vũ Hầu a, ta xem quan hệ của chúng ta không tệ, có phải cũng nên cho bản quan một bao không?”

“Đúng a Thông Vũ Hầu, ngươi cũng biếu bản quan một bao,nếm thử.”

“Cái này, ta đến thử là được rồi, để ta đến nếm thử mùi vị của đồ của tiên nhân.”

Tất cả mọi người đều tranh giành kịch liệt, Lý Tín càng lớn tiếng kêu la: “Thông Vũ Hầu a, ngươi vẫn là nên đưa bản quân một bao a, chúng ta vẫn là có giao tình hoạn nạn a, ngươi sẽ không keo kiệt đó chứ?”

“Chết tiệt, rốt cuột ai mới là thổ phỉ chứ.”

Vương Bôn lúc này đầy căng thẳng, trông như khóc không ra nước mắt nhìn bọn thổ phỉ mang thuốc của hắn  tự bản thân phân chia sạch ngươi một cái ta một cái.

Sau đó, bên trong hoàng cung của Đại Tân xuất hiện một màn kịch khiến người ta khóc không được mà cười cũng không xong, tất cả các thị vệ cùng cung nữ trông hết sức kinh ngạc khi các đại lão , nhả ra khói từng chút từng chút, vẻ mặt thật là sảng khoái vô cùng.

“Các vị đại nhân đây lẽ nào là đang tu tiên sao?”

“Nhất định là bộ dạng như vậy rồi, đây nhất định là tiên pháp mà tiên nhân truyền thụ lại.”

“Quá tốt rồi, thật là ông trời phù hộ cho Đại Tần chúng ta a.”

Tất cả mọi người trong lòng thầm chúc mừng, văn võ bá quan dưới sự kích thích của ni-cô-tin, cảm thấy vô cùng lâng lâng.

“Thứ đồ này của tiên nhân thật không tầm thường, còn có thể giúp đầu óc tỉnh táo,thật sự không tồi a.”

“Không biết là vì sao, hút thứ này đột nhiên còn có thể cảm nhận một phần khí thế, không tồi không tồi, bản hầu thích vô cùng.”

“Nhả khói nghi ngút, không ngờ đến chúng ta cũng có ngày có thể làm được như này.”

Tất cả mọi người trong lòng đều kích động, tâm tình mỗi người đều trở nên tốt vô cùng.

Tần Thủy Hoàng cười nói với Phù Tô: “Chuyến đi cõi tiên lần này, thu hoạch cũng  không tồi, ngươi đến cùng các vị ái khanh nói chuyện một chút, để bọn họ trong lòng còn biết tính toán.”

“Tuân mệnh!”

Phù Tô chắp tay đi đến, đối mặt với văn võ bá quan nói: “ Các vị đại nhân, chuyến đi cõi tiên lần này, thu hoạch của chúng ta vô cùng phong phú, không chỉ có thể thưởng thức thức ăn của tiên nhân, còn có nhận được bảo vật mà tiên nhân ban cho.”

“ Có một vật gọi là xe chở nước cổ, toàn thân được làm từ gỗ,  không cần dùng sức người mà cũng có thể tưới tiêu cho cả trăm thửa ruộng, còn có thể bảo đảm được mùa cho bách tính Đại Tần chúng ta.”

“ Còn có một vật gọi là giấy, tại sao lại gọi là giấy, vì mỏng như cánh ve sầu, trắng tinh như tuyết, trên một tờ giấy trắng có thể dễ dàng viết cả ngàn chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.