Tần Thủy Hoàng và những người khác xuất hiện trong trang viên của Trần Viễn.
Lần này, chắc chắn họ không phải đến bằng tay không.
Mà bọn họ mang đến mười cặp ngọc bích và bốn con bạch hạc.
Tần Thủy Hoàng cho rằng lần trước mình đến thăm mà không chuẩn bị quà, Trần Viễn còn đem loại lúa gạo quý hiếm tặng cho họ, điều này khiến ông ta cảm thấy rất xấu hổ, ông ta bàn bạc với các văn võ bá quan mang một số thứ đến.
Họ ngắm nhìn cảnh đẹp xa hoa lộng lẫy như tiên cảnh ở ngay trước mắt này, hít thở bầu không khí trong lành ở nơi này, cả ba người cảm thấy cả người rất thoải mái dễ chịu.
“Các ngươi đi theo trẫm, đừng đi lung tung.”
“Sương mù ở đây vô cùng kỳ quặc, cho dù các ngươi đi đến đâu thì cuối cùng vẫn quay trở về chỗ ban đầu.”
“Lần trước trẫm đã tự mình trải nghiệm qua rồi, trẫm đoán rằng, nhất định tiên sinh đã thiết lập trận pháp ở nơi này.”
Tần Thủy Hoàng vừa nói chuyện với Phù Tô, vừa cẩn thận đi từng bước tiến về phía trước.
Ông có cảm giác không khí ở đây đã cải thiện hơn rất nhiều, tốt hơn nhiều so với lần trước khi đến đây.
“Không hổ danh là chốn bồng lai tiên cảnh, Vương ái khanh, ngươi đi gõ cửa, chúng ta vào thăm tiên sinh.”
“Thần tuân chỉ!”
Vương Bí gật đầu, sau đó tiến ra phía cửa lớn và gọi to: “ Tiên sinh, chúng ta đến đây đã làm phiền ngài, mong ngài không phiền lòng. ”
“Ô, đây là giọng nói của lão Vương?”
“Chẳng lẽ lão Vương và lão Tần đã đến rồi sao?”
Trần Viễn ngây người, sau đó anh thăm dò màu chữ ở trong óc, quả nhiên nó đã biến thành màu vàng.
Lúc này Trần Viễn đang nấu ăn ở trong bếp, trực tiếp đi ra ngoài, quên mất con dao phay trong tay.
Trần Viễn nhìn thấy ba người nhà Tần Thủy Hoàng ở phía đối diện bước vào trang viên, đồng thời anh nhìn thấy bốn con bạch hạc đẹp mã ở trên tay Vương Bân.
Đám người Tần Thủy Hoàng nhìn thấy con dao phay trên tay của Diệp Tử Văn , ngay lập tức bọn họ trợn tròn mắt.
“Tiên nhân, ngài đang?”
Lúc này Vương Bí có chút chột dạ nói, không biết có phải là do sự việc ngày hôm qua không.
Trần Viễn ngẩn người ra, sau đó anh nhìn con dao phay trên tay mình, cười ha ha rồi ném nó sang một bên: “Ta thành thật xin lỗi, vừa nãy ta đang nấu cơm, mọi người đến nhưng không báo trước, còn mang theo quà tặng gì nữa kia, mau mau để xuống đi.”
Anh nhìn thấy đám người Vương Bí mang món quà đến đây, điều này khiến Trần Viễn có chút vui mừng.
Tần Thủy Hoàng là hoàng đế của Đại Tần, món quà mà họ mang tới đây không phải là vật tầm thường.
Trần Viễn phát hiện bốn con bạch hạc hạc này là vật tốt, hôm nay anh lên mạng đặt mua rất nhiều chim công, gà rừng nhưng không thể mua được bạch hạc, điều này làm Trần Viễn có chút tiếc nuối, Tần Thủy Hoàng gọi nơi ở của anh là chốn thần tiên, nhưng mà ở chỗ này không có dù một con hạc tiên, điều này không phải có chút mất cấp bậc.
Anh không thể ngờ rằng đám người Vương Bí trực tiếp đem bạch hạc đến đây.
Quả nhiên đi mòn giày mà tìm không thấy, đến khi tìm được thì chẳng cần tốn công!
Đừng nói Lão Vương và Lão Tần cũng rất biết tặng quà, thoạt nhìn đã biết anh thích thú với những con thú này.
“Tiên sinh, nhiều ngày không gặp sinh ra nhớ nhung, lần này chúng tôi mang đến mười cặp ngọc bích và bốn con bạch hạc tuyệt đẹp, mong tiên sinh nhận lấy lòng thành.” Trước tiên Tần Thủy Hoàng cười nói.
“Được rồi, để xuống đi, ngươi nói nhiều ngày không gặp sao? Ở bên đó mọi người đã trải qua bao nhiêu ngày rồi?”
Trần Viễn nghe lời nói của Tần Thủy Hoàng, ngay lập tức anh nhíu mày hỏi.
“Tiên sinh, chẳng lẽ ở bên này ngài không trải qua bảy ngày ư? “
“Bảy ngày? Không, ta ở bên này chỉ mới qua một ngày!” Trần Viễn vừa nói vừa lắc đầu.
“Vậy, vậy đây có phải là truyền thuyết một ngày trên trời bằng một năm dưới trần thế không? Quả thực là chốn thần tiên, thật khác xa so với thế giới loài người. ” Tần Thủy Hoàng vô cùng cảm thán nói.
Hóa ra dòng chảy thời gian ở đây khác với Đại Tần, không hổ là nơi sinh sống của tiên sinh.
Lúc này Trần Viễn đang cầm bạch hạc, theo bản năng những con hạc này muốn bay đi, nhưng anh là ngự thú sư ở cấp đại sư , chúng mau chóng trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Hơn nữa, linh khí trong nông trại vô cùng dồi dào, điều đó khiến chúng trở nên thích thú với nơi này.
“Rất ngoan, không tồi, các ngươi tự tìm một nơi để nghỉ ngơi đi,”
Trần Viễn rất hài lòng vẫy tay, bốn con bạch hạc bay đi, đậu xuống bờ ao chơi đùa, điều này khiến ba người Tần Thủy Hoàng sửng sốt thêm lần nữa.
Xứng đáng là tiên nhân, có thể dễ dàng thuần phục những con bạch hạc này.
Lúc này, Tần Thủy Hoàng nói với Phù Tô đứng ở bên cạnh: “Phù Tô, còn không mau đến đây bái kiến tiên nhân.”
Phù Tô vội vàng bước ra ngoài, sau đó trực tiếp cúi đầu cung kính nói: “Tại hạ Phù Tô, xin bái kiến tiên nhân, xin người nhận lấy món quà nhỏ này.”
“Ngươi là Phù Tô sao? Không tồi, các ngươi vào đây ngồi đi, vừa hay đúng lúc là giờ ăn cơm. Tối nay chúng ta sẽ ăn cá.”
Trần Viễn vừa tiếp đón, vừa tiện tay nhận món quà trong tay Phù Tô để lên bàn.
Tu rằng, những ngọc bội xinh đẹp này là vô giá, nhưng bây giờ Trần Viễn không thiếu tiền, anh không có cảm giác vui vẻ như khi nhận được bốn chú bạch hạc.
“Tướng Quân, lấy đồ uống cho khách.”
“Mọi người cứ thoải mái nghỉ ngơi, đồ ăn sẽ được dọn lên ngay.”
Hôm nay Tướng Quân bắt được rất nhiều cá, Trần Viễn trực tiếp dùng nó để nấu bữa ăn, việc này sẽ không lãng phí.
“Gâu gâu!”
Tướng Quân lắc đầu nguầy nguậy, nhưng lấy ra một ít bia và Sprite từ trong tủ lạnh.
Phù Tô nhìn thấy cảnh tượng này, sững sờ không nói nên lời.
“Đây, đây là thú cưng của tiên nhân ? Hay là tọa kỵ?”
Vương Bí thấy vậy mỉm cười nói: "Công tử, người đừng hoảng sợ, đây là thú cưng của tiên nhân, con chó này rất dũng mãnh, trông nó cực kỳ hung dữ, nhưng thực ra vẫn có thông minh, nó sẽ không cắn người bừa bãi."
“Ngồi xuống đi, đừng tỏ vẻ như con chưa nhìn thấy thế giới như vậy. ” Tần Thủy Hoàng khiển trách Phù Tô.
Ba người ngồi xuống bắt đầu uống đồ uống, Phù Tô nhanh chóng thích thú vị loại đồ uống Sprite này, thứ nước ngọt có ga đến từ hơn hai ngàn năm sau, ngay lập tức nó khiến hắn cảm thấy linh hồn của mình lâng lâng bay bổng.
Lúc này, Vương Bí mới để ý thấy con dao làm bếp vừa nãy bị Trần Viễn ném sang một bên, đột nhiên hai mắt lóe sáng lên.
Con dao làm bếp được làm bằng thép và trông rất tinh xảo. Sau khi cầm lên, ngay lập tức Vương Bí yêu thích không buông tay.
“Đây, đây dường như là dao làm bếp của tiên nhân? Không biết nó được chế tạo như thế nào.”
Vương Bí rất tò mò, không nhịn được mà lấy vũ khí của mình ra chém thử vào con dao.
“Leng keng.”
Con dao thì không mệnh hệ gì, nhưng thanh kiếm đồng trong tay Vương Bí xuất hiện vết nứt rất to.
Thật khó để tưởng tượng rằng nếu như lúc hai người đang chiến đấu, thanh kiếm đồng này có thể trực tiếp bị cắt đứt hay không?
“Một con dao thật đáng sợ, những vũ khí sắc bén này ở trong tay của tiên nhân là những con dao làm bếp, thật là phí phạm của trời mà.”
Đám người Tần Thủy Hoàng không nhịn được cảm thán nói.
“Làm sao chúng ta có thể hiểu thủ đoạn của tiên nhân đây?” Phù Tô vô cùng rung động.
“Một con dao tốt, đúng là một con dao tốt mà.”
“Một con dao tốt như vậy mà tiên nhân lại tiện tay vứt, thật sự đáng tiếc, nếu như tiên nhân không lấy thì ta sẽ mang nó về nhà.”
Vương Bí giả vờ thở dài, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Thủy Hoàng và Phù Tô, trực tiếp giấu con dao làm bếp vào trong ngực.