Đêm đó, thiếu gia kể tôi nghe rất nhiều chuyện về Lí Hiểu. Lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia đối với người mới gặp một lần có nhiều hứng thú như vậy, nhìn thấy thiếu gia tươi cươi, tôi nghĩ, chuyện gì cũng không sao. Tới khoảng tám giờ, thiếu gia nói phải giúp tôi học tập, tôi vội vã gật đầu. Thiếu gia thường nói với tôi, “Cậu thường bảo có học hay không cũng không sao, điều đó không đúng. Tri thức có thể giúp người ta đạt được mục đích.” Tôi không sao hiểu được, trong lòng âm thầm kêu khổ. Tôi chỉ hy vọng thiếu gia mỗi lần đều dạy lại cho ta ít thôi, nhưng không thể nói ra, cả biểu tình ủy khất cũng phải che dấu rồi đứng lên.
Cao gia là thế gia, rất giàu có, nên cũng có rất nhiều quy củ. Chúng tôi là hạ nhân, tuyệt đối không được ở trước mặt chủ nhân biểu hiện cảm xúc, một chút cũng không được phép. Cho nên, mỗi lần tôi vui vẻ, kích động, hưng phấn, hoặc khổ sở, uể oải, bất an, khiếp đảm, trước mặt Cao Suất thiếu gia, tôi đều che dấu gần như hoàn mỹ. Tôi nghĩ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà thiếu gia bảo tôi vô cảm.
Thiếu gia học giỏi lắm. Không phải ngày nào cũng học nhưng mỗi lần học thì hiệu suất rất cao, khó trách thiếu gia là người được xem nhất trong hàng con cháu Cao gia. Tôi trong lòng rất bội phúc thiếu gia. Lúc cao hứng, thiếu gia còn mang tôi đi sân thể dục đá bóng. Tôi làm thủ môn. Lúc sút bóng, tư thế hùng dũng, mang theo chút thành thật của thiếu niên và ẩn chứa nhiều tình cảm mãnh liệt. Mỗi lần đá xong, tôi và thiếu gia cũng nằm trên cỏ, thấy trời sắp tối, thở hổn hển, nói không nên lời.
Đó là thời điểm hạnh phúc nhất của tôi.
Bầu trời, bãi cỏ, thiếu gia bên cạnh tôi. Với tôi, hạnh phúc chỉ đơn giản như thế.
Nghỉ ngơi đủ, chúng tôi chậm rãi đi bộ về nhà. Trên đường, thiếu gia nói với tôi, gần đây có toà nhà mới mở bán cái gì đấy, trong thành phố mới mở cửa hàng ăn vặt, quần áo; còn hứa với tôi, nếu có cơ hội sẽ dẫn tôi đi xem. Tuy rằng thiếu gia chỉ thuận miệng nói ra, nhưng với mỗi lời thiếu gia hứa với tôi, tôi đều nhớ rất kĩ, rất kĩ.
Sau lễ khai giảng không lâu, cô giáo thiếu gia đến thăm hỏi gia đình. Đó là cô giáo vừa tốt nghiệp, vừa nhìn là biết người có học hiểu lễ nghĩa. Tôi tôn kính cô giáo nhất, chỉ sau thiếu gia, hơn nữa, cô giáo và thiếu gia đều là người có văn hóa. Ngày đó, tôi mới xấu hổ phát hiện, những từ tôi thường dùng như “lão gia”, “phu nhân”, “thiếu gia” rất kì lạ đối với người ngoài. Cô giáo nghe tôi gọi Cao Suất là “thiếu gia”, cha mẹ Cao Suất là “lão gia”, “phu nhân” thì nhìn tôi khó hiểu, giống như nghe cái gì lạ lùng lắm. Cô giáo đi rồi, thiếu gia mới nói với tôi, hiện nay không còn dùng từ kiểu đó. Tôi không biết, vì xã giao quá ít, đọc sách lại càng ít, căn bản không biết thế giới bên ngoài thay đổi thế nào.
Tôi khó xử khi nhận ra trong giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của thiếu gia có kiểu đối với kẻ hèn mọn. Chính là thế, tôi vẫn thấy trong giọng nói thiếu gia đôi lúc vô tình trào phúng, cười nhạo vô ý, so với dì Triệu, dì Trương, chú Lý hay bác Chu lạnh nhạt với tôi, càng làm tôi khó chấp nhận. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thân phận đáng xấu hổ của mình. Bất quá, tôi chỉ là một người hầu bên cạnh thiếu gia, ngoài trừ Tiểu Tứ, không ai muốn làm bạn tôi. Trước đây thiếu gia quan tâm tôi, chỉ là bố thí, là thương hại, đồng tình, lại ẩn chứa chút châm chọc. Tôi đột nhiên nhớ tới câu nói của bác Chu, đừng tưởng chủ nhân tôi là Cao Suất thì có thể ra dáng, tôi chỉ là con của một dâm phụ, đây là sự thật không thể thay đổi.
Trong lòng suy nghĩ, tôi không biểu hiện ra ngoài chút gì. Đây là chuẩn tắc cơ bản nhất của người hầu Cao gia. Tôi như trước đây, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của thiếu gia, mặc quần áo, ăn cơm, dọn phòng. Tôi vẫn cùng thiếu gia đá bóng, hơn nữa còn cố sức bắt được quả bóng thiếu gia sút ra. Tôi vẫn cùng thiếu gia nằm trên cỏ, nhìn bầu trời, không nói. Tôi vẫn vô cùng cảm ơn thiếu gia dạy học, tuy rằng càng ngày càng ít. Tôi vẫn nghe thiếu gia thường xuyên nhắc đến cái tên “Lí Hiểu”, xem di động thiếu gia càng ngày càng nhiều ảnh chụp “Lí Hiểu”, nơi đó có mặt trời, nụ cười, hạnh phúc và thỏa mãn.
Chính là, tôi bây giờ cảm thấy hơi sợ hãi. Tôi không như trước kia chờ mỗi ngày đến lúc thiếu gia đi học về. Tôi không còn tâm tình mong thiếu gia ăn nhiều hơn một chút mỗi bữa cơm. Tôi không còn cảm giác nhìn thấy thiếu gia tươi cười liền quên hết mệt mỏi. Bởi vì những nụ cười đó, đều là lúc thiếu gia nhắc đến “Lí Hiểu”. Vì thế, tôi dần dần cũng không hiểu rõ, chỉ là hận một người chưa biết mặt.
Tôi lần đầu tiên ghét lúc thiếu gia cười. Tôi bị chuyện này làm choáng váng. Trước kia, đó là nguồn suối động lực của tôi. Hiện giờ lại vô cùng chán ghét. Tôi không thích nụ cười thiếu gia khi xem ảnh Lí Hiểu, tuyệt đối không thích. Chuyện đó làm tôi sợ hãi, phẫn nộ, cùng bất an. Chính là tôi vẫn như cũ, biểu hiện không hề sơ hở. Đối với mỗi câu hỏi của thiếu gia tôi đều cười đáp lại. Chỉ là trong lòng, tôi có một suy nghĩ buồn cười: nếu tôi là Lí Hiểu thì tốt rồi, nếu thân phận tôi không phải thế này thì tốt rồi, nếu cha mẹ không bỏ rơi tôi thì tốt rồi, nếu…
Đáng tiếc, đó đều là giả thiết.
Tôi càng ngày càng trầm mặc. Chỉ có Tiểu Tứ nhìn ra được, vì trừ thiếu gia, chỉ có Tiểu Tứ là có thể cùng tôi nói chuyện mỗi ngày quá ba câu. Thiếu gia giờ bận lắm. Có khi đi học về thì nhìn chằm chằm điện thoại nói gì đó. Có khi tập luyện quyền đạo. Có khi là vũ hội Giáng sinh. Bề ngoài, thiếu gia nói chuyện cho tôi nghe. Nhưng thực tế, mỗi lần thế, tôi đều lén rời khỏi phòng, chờ thiếu gia ngủ, lại lặng lẽ vào đắp chăn rồi lại đi ra.
Tiếu Tứ cố gắng ép hỏi tôi, có phải lại bị ủy khuất gì không. Nếu là người ngoài, hắn sẽ là người đầu tiên thay tôi trút giận. Nghe Tiểu Tứ nói xong, tôi chợt hiểu. Kỳ thật, thiếu gia hoàn toàn không sai, phạm vi xã giao của tôi nhỏ đến không thể nhỏ hơn, chỉ có Tiểu Tứ là bạn duy nhất. Vậy thì những lời nói thiếu gia ngày đó, tôi có tư cách gì mà không cam lòng?
Để chuyển đề tài của Tiểu Tứ, tôi hỏi về bạn gái hắn, Tiểu Ny. Mỗi lần nói tới Tiểu Ny, hắn lại rất hưng phấn, kể rất nhiều chuyện của Tiểu Ny, bộ dáng cô rửa chén, động tác trải giường. Ánh mắt hắn như máy ghi hình, đem mỗi việc của Tiêu Ny ghi lại, chiếu cho tôi xem. Hắn nói chuyện của mình, của Tiểu Ny, tôi càng nghe càng thấy bất an. Bời vì cảm giác hắn đối với Tiểu Ny quá giống cảm giác tôi dành cho thiếu gia. Nhịn không được, tôi thử đem cảm giác nói với Tiểu Tứ, bảo là với một người nào đó. Sau đó Tiểu Tứ cười, vỗ bả vai tôi rồi dùng giọng điệu kì quái nói với tôi:
“Lâm Nghị, chúc mừng, cậu yêu rồi. Bất quá, người đó là ai?”